Nàng mỉm cười, khẽ trừng mắt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Nói không chừng ngày nào đó Vương gia thiếu bạc, còn muốn đến lấy lòng ta, để lấy tiền tiêu vặt đấy”.
Mộ Dung Bắc Uyên không chút buồn bực, theo lời nàng nói: “Vậy vi phụ trước tiên chờ ăn cơm mềm của phu nhân trước đã”
Lời này chắc Triệu Khương Lan cười ha ha.
Không ngoài bọn họ sở liệu, sáng sớm hôm sau lâm triều, Chiêu Vũ Để liền sai người tuyên chỉ.
Nội dung trong thánh chỉ là tuyên bố ngay hôm đó Lệ vương trở thành tân nhậm chủ soái của thủy quân Đông Nam, chưởng quản Đông Nam hổ phù. Sau mùng một tháng giêng sẽ lên đường đi tới Giang Nam.
Tin tức này vừa ra, mọi người lập tức ồn ào.
Trừ bỏ Trữ quốc công trong lòng buồn bực ra, sắc mặt khó nhất xem chính là Mộ Dung Bắc Hiền.
Chiêu Vũ Đế cũng không tìm hắn tính sổ, nhưng mà hôm qua hắn lấy được tin tức, nói là Hoàng Thượng trách phạt Hi mỹ nhân và Dương Quý Phi.
Kết quả hôm nay thủy quân Đông Nam đã bị Mộ Dung Bắc Yến đoạt đi rồi, sao hắn có thể cam tâm.
Mà hắn sai người đi tới cung của Dương Quý Phi hỏi nguyên do, thể nhưng bị Dương Quý Phi lấy lí do thân thể không khoẻ chặn ngoài cửa.
Hắn thân là con nuôi nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nếm qua tình cảnh bế môn canh như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy không thích hợp.
Sau khi bãi triều, không ít quan lại đều vây quanh Mộ Dung Bắc Yến nói chúc mừng.
Nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của đối phương, quả thực trên mặt Mộ Dung Bắc Hiền thì tươi cười nhưng trong lòng thì như đang rỉ máu.
Cố tình khi đi ra khỏi cửa, Mộ Dung Bắc Quý theo Mộ Dung Bắc Hiền đi qua.
Người sau cười đến ý tứ hàm xúc không rõ: “Nhị ca, thật sự là tiếc nuối a, đệ đệ vốn nghĩ rằng, vị trí hiện tại của đại ca sẽ phải nằm trong lòng bàn tay huynh rồi chứ”.
Nếu trên mặt hắn không phải cái vẻ chọc giận người khác, chỉ sợ cũng một chút đáng tin.
Mộ Dung Bắc Hiền cười lạnh một tiếng: “Ngũ đệ vẫn chớ nói đùa, đây là an bài của phụ hoàng, mặc kệ thế nào, chúng ta làm đứa con nghe theo là được. Muốn nói tiếc nuối thì phải nói đến Liên tướng quân, dù sao vị trí này của đại ca, vẫn là Liên tướng quân chủ động chắp tay nhượng lại.”
Mộ Dung Bắc Quý sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia độc ác: “Nhị ca vẫn không cần thay Liên gia lo lắng, lúc này vẫn nên quan tâm. bản thân mình chút đi. Đệ đệ nghe nói, phụ hoàng hoài nghi cái tờ giấy trên yến tiệc đồng chí kia là có người cố ý tạo nên. Hiện giờ trong nhà La tướng quân sắp cùng lão lục kết thân, thủy quân Đông Nam lại về tay của đại ca, Nhị ca vẫn chưa có được cái gì, ván cờ của huynh đã sắp bại rồi”
Mộ Dung Bắc Hiền cảnh cáo nhìn hắn không muốn cãi vã với hắn ta.
Mộ Dung Bắc Quý lại coi như không thấy, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Nhị ca sợ là không ngờ có ngày này đi, tính kế mọi người, kết quả là phản phệ đến trên đầu mình, tự giải quyết cho tốt đi!”
Hiện giờ đã qua đồng chí, mắt thấy sẽ đến tháng giêng. Cả nhà Mộ Dung Bắc Yến nhận được lệnh thu thập hành lý chuẩn bị đi phía Nam, trước khi đi, lại thiết yến ở Lê Vương phủ, mời đệ đệ muội muội cùng đến.
Mộ Dung Bắc Hiền từ sau khi lâm triều liền tuyên bố sinh bệnh, vẫn đóng cửa không ra.
Mộ Dung Bắc Uyên cùng Mộ Dung Bắc Hải vui vẻ dự tiệc, thiệt tình thực lòng thay đại ca cảm thấy cao hứng.
Trên yến hội, Lê Vương phi lôi kéo Triệu Khương Lan thân thiết nói: “Tứ đệ muội, ta với người đại ca đều là người thô tục, không có tâm địa gian ác gì, cũng biết nếu lần này nếu không phải có người tương trợ, chúng ta đã sớm bị người hãm hại bỏ tù, làm sao còn có thể có phong cảnh như hôm nay”.
Triệu Khương Lan vội vàng khiêm tốn, nhưng vẻ mặt Lê Vương phi trịnh trọng: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bất quá vợ chồng chúng ta nhất định khắc trong tâm khảm. Ngày sau mặc kệ là người hoặc là lão Tử có gì cần, chỉ cần chúng ta có thể làm, nhất định sẽ đem hết khả năng để giúp các ngươi”.