“Ba năm trước, bọn ta đã thua trong một cuộc chiến. Trong cuộc chiến đó, có một người nào đó trong quân đội của bọn ta đã cấu kết với người Du Bắc, bán đứng thông tin quân sự và sơ đồ vũ khí, khiến hàng chục nghìn người trong quân đội của bọn ta bị chết thương tâm. Lúc đó tôi rất nản lòng, đau khổ tột cùng. Ta rất muốn tìm ra được kẻ phản bội, nhưng ta không muốn tin rằng người bán đứng bọn ta lại là phó tướng của bọn ta.”
Tay của Phú Sơn đặt trên đùi, ở chỗ mà La Tước không thấy được, bàn tay siết chặt lại.
Nếu không phải do kiềm chế lại, thì có lẽ cái bát trong tay hắn đã bị bóp nát.
Triệu Khương Lan chú ý đến cử động nhỏ của hắn. Nàng hơi lo lắng, không biết có nên tiếp tục hỏi không.
Nhưng Phú Sơn đã tự mình lên tiếng.
Hắn nhìn thẳng vào La Tước, ánh mắt sắc lạnh như dao găm lấy lên từ ao lạnh: “Vậy La tướng quân đã tìm thấy đáp án chưa?”
Thấy hắn nhìn thẳng vào mình, trong mắt La Tước đột nhiên hiện ra vẻ chùn bước.
Một lúc lâu sau hắn mới trả lời: “Ngay cả đến khi Liên Tư Thành từ chức, ta vẫn chưa tìm thấy đáp án.”
“Tại sao? Không phải hắn là người huynh đệ tốt nhất của người sao, tại sao người lại không tin hắn?” Có lẽ chính Phú Sơn cũng không phát hiện ra giọng điệu của mình đã vô thức trở lên khẩn trương.
La Tước hơi bối rối, hắn vào một hơi: “Bởi vì chuyện xảy ra năm đó. Đã khiến ta sinh ra lòng nghi ngờ rất lớn với hắn.”
“Vài tháng trước trận chiến, hắn đã cứu một nữ nhân ở biên giới giữa An Thịnh và Du Bắc. Nữ nhân đó được hắn đưa đến một gia đình ở một địa phương, lúc đó bản thân hắn cũng bị thương, sức khoẻ của nữ nhân đó cũng rất yếu, cả hai người đều muốn sống sót, nhưng lại sợ bị lộ thân phận, nên đã giả làm một đôi phu thê.”
Trong phút chốc trên mặt của Phú Sơn hiện lên vẻ mê mang.
Chắc là hắn không còn nhớ người nữ nhân đó nữa, cũng không hiểu tại sao La Tước lại nhắc đến người nữ nhân đó.
Sự mê mang này làm giảm đi sự lạnh lùng trong ánh mắt của Phú Sơn, hắn thật lòng thật dạ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi vết thương lành lại, phó tướng của tôi đã trở về, để người nữ nhân đó sống một mình trong gia đình kia. Nhưng ta không yên tâm với thân phận của người nữ nhân đó, luôn cảm thấy sự xuất hiện của nàng ta quá đột ngột. Cho đến khi trong trận chiến đầu tiên Tùng Gia Lĩnh bị đánh bại, quân Du Bắc đã chiếm giữ Tùng Thành và các thị trấn xung quanh. Người nữ nhân đó cũng bị đám người tìm nàng ta tìm được, đến lúc đó, ta mới biết được thân phận thật của nàng ta.”
Phú Sơn sững sờ, một lúc sau mới hỏi: “Nàng ta là ai?”
“Con gái của tiên để Vương triều Du Bắc, công chúa Lạc Thiện.”
Choang!
Ly rượu trong tay Phú Sơn bị rơi xuống đất, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một vài mảnh vỡ.
Ánh mắt của La Tước hướng xuống đất, hắn nhẹ giọng nói thêm: “Cộng với báo cáo của thám tử của ta, lúc đó công chúa Lạc Thiên Ý đã mang thai được hơn một tháng, đúng hơn một tháng. Nàng ta không chịu đi theo đám người tìm nàng ta quay về, còn nói, phụ thân của đứa bé trong bụng là người đã đi cùng nàng ta.”
Công chúa Lạc Thiên Ý cũng không biết thân phận thật của Phú Sơn, nhưng nàng ta lại nói dối mọi người Phú Sơn là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng.
Và lời này lọt đến tại La Tước, như sấm sét giữa trời quang.
Hắn liên tục tìm người cấu kết với người Du Bắc, nhưng phó tướng của hắn, lại ở cùng một chỗ với công chúa Du Bắc, lại còn khiến nàng ta mang thai.
Cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì Phú Sơn cũng là nghi phạm lớn nhất tại thời điểm đó.
Lúc đó lòng quân không ổn định, thông tin quân sự bị tiết lộ ra ngoài khiến cả Thiết Ngô Quân cũng rơi vào khủng hoảng.
La Tước không còn cách nào, đành phải lấy lý do đã tìm được kẻ phản đội, và nhốt Phú Sơn lại.
Thậm chí hắn còn không biết làm thế nào để đối mặt với Phú Sơn. Nói cách khác, hắn không muốn đổi mặt với chuyện Phú Sơn có dây dưa tình cảm với công chúa Du Bắc.
Vì vậy nên hắn nhốt Phú Sơn vào tù, và từ chối gặp Phú Sơn.
Nói xong những lời này, La Tước nhìn Phú Sơn: “Về sau vị công chúa kia thế nào, ta cũng không biết. Phó tướng của ta được người ta giải cứu, cũng mất tung tích. Mấy năm nay, ngày nào tôi cũng đều tự hỏi bản thân, rốt cuộc chân tướng của chuyện năm đó là thế nào, nhưng không có ai có thể trả lời ta.”