“Phụ hoàng, cũng không nên bắt Hồng Vân cô nương ở lại lâu, nếu không người trong lòng nàng ấy sẽ rất nhớ nàng ấy”.
Câu này của Triệu Khương Lan giống như đánh vào lòng Chiều Vũ để.
Rõ ràng hắn hơi hửng sốt, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Triệu Khương Lan, rồi lại chuyển hướng nhìn Hồng Vân.
Hồng Vân căng thẳng, dưới cái nhìn của đế vương, hiếm khi nàng ấy lộ ra chút thận trọng. Nàng ấy cố gắng phối hợp với lời nói của Triệu Khương Lan, mỉm cười thẹn thùng. Nhìn qua thật giống như có người yêu đang chờ.
Chiêu Vũ để nhìn nàng ấy một hồi, mới từ từ mở miệng: “Nếu vậy, có vẻ trẫm không thể không nể mặt được rồi”
Sơ phi sốt ruột, vội vàng đi qua kéo tay Chiêu Vũ để: “Hoàng thượng, đã không còn sớm nữa, hay để Thần Vương phi và Hồng Vân cô nương rời đi trước. Ngài nghỉ ngơi ở chỗ thân thiếp đi”
Triệu Khương Lan kéo Hồng Vân, hai người cùng hành lễ với Chiêu Vũ đế và Sơ phi, sau đó cùng nhau lui xuống.
Chiêu Vũ để liếc Sơ phi một cái, chẳng hiểu sao, ánh mắt này lại khiến Sơ phi âm thầm sợ hãi.
Thật may, hắn đã rời mắt đi rất nhanh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn ra bên ngoài.
Sơ phi nhíu mày lại, cảm thấy nhất định không thể để Chiêu Vũ để biết được tình cảm của lão Lục dành cho Hồng Vân được.
Rời khỏi điện Nhã Phương, Hồng Vân và Triệu Khương Lan đều thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Vân khó hiểu hỏi: “Chủ thượng, sao đột nhiên Hoàng thượng lại tới Chu Vân cung?”
“Vị công chúa vừa đi theo ngài ấy tên là Ninh Vân, rất ghét ta, không có chuyện gì làm sẽ tìm ta gây phiền toái. Nhất định là nàng ta biết trước được hành tung của ta nên trực tiếp đi tìm Hoàng thượng, không ngờ lần này nàng lại mang đến phiền toái khó giải quyết như vậy?
Triệu Khương Lan nói xong thì nhìn Hồng Vân: “Ta đoán phụ hoàng vừa ý ngươi”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay chúng ta nói như vậy, liệu Hoàng thượng có tin không?”
Triệu Khương Lan cắn môi, nói: “Khó nói lắm, lòng vua khó đoán, cộng thêm dung mạo xinh đẹp hơn người của ngươi, lỡ như ngài ấy để mắt tới người, phái người đi thăm dò, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì đó cưỡng ép bắt người”
Càng nói, Triệu Khương Lan càng cảm thấy có thể.
Đừng nói tạm thời Hồng Vân chưa có người thương, cho dù thật sự có rồi, nhưng một khi Hoàng thượng đã muốn thì còn không cướp được sao?
“Nhưng mà Vương phi, thuộc hạ không muốn vào cung. Trong cung làm việc không tiện, thân phận của ta còn rất đặc biệt, lỡ như ngày nào đó xảy ra chuyện, ngay cả chuyện chạy trốn cũng không dễ dàng”
Thủ lĩnh gián điệp ở kinh thành của nước đối địch lại vào cung làm phi… Chuyện này quá đáng sợ.
Triệu Khương Lan sờ cằm.
“Nếu ngươi có thể tìm một người mình thích rồi nhanh chóng gả cho người đó là tốt nhất. Nhưng mà bây giờ cũng quá khó khăn, người thích người rất nhiều, nhưng chưa chắc ngươi đã hài lòng về đối phương”
Nếu quả thực không được, nàng sẽ để Hồng Vân đổi một khuôn mặt khác, làm bộ như biến mất.
Nhưng mà mỹ nhân như nàng ấy, nếu không thể dùng gương mặt thật để gặp người khác thì thật sự quá đáng tiếc.
Đêm đó Chiêu Vũ đế ngủ lại chỗ Sơ phi.
Hồng Vân kinh hồn bạt vía quay về Chu Vân cung, còn lo lắng liệu nửa đường có người xông tới hay không.
Thật may, một đêm trôi qua rất nhanh.
Hôm sau, Triệu Khương Lan thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đi từ biệt Thái hậu, lại đi gặp Hoa phi và Hoàng hậu một lần nữa.
Ai ngờ vừa tới sảnh ngoài điện tử Tiêu thì nàng đã thấy Mộ Dung Bắc Uyên ngồi chờ bên cạnh bàn.
Bỗng Triệu Khương Lan cười một tiếng, khóe miệng cong lên không hạ xuống được.
Rõ ràng chỉ mới không gặp hai ngày, lại như đã cách biệt ba thu.
Nắng mai lười biếng rơi trên người hắn, khiến cho dung nhan như trong tranh bước ra của Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng đẹp đẽ hơn xưa rất nhiều.
Vừa thấy Triệu Khương Lan, lòng hắn cũng bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi cười lên, đưa tay về phía nàng: “Vương phi, đã lâu không gặp”