Người đỡ được Hồng Vân nhíu mày nhìn bóng kẻ kia cưỡi ngựa rời đi, sau đó cúi đầu nói: “Cô nương cẩn thận”.
Người đó thả Hồng Vân xuống, cực kỳ giữ lễ tiết. Nhưng hắn không nhịn được mà nhìn nàng ấy mấy lần. Hồng Vân quả thật rất đẹp, giống như một tiên nữ thánh khiết vậy. Dù nàng ấy mặc bộ quần áo rất bình thường, nhưng nhìn vẫn cực kỳ xuất trần.
Nghĩ tới đây, hắn vội nhìn sang hướng khác, thầm khiển trách bản thân một câu. Rõ ràng bản thân không phải người đam mê sắc đẹp, nhưng lại nhìn người ta chằm chằm lâu như vậy, đúng là vừa thô lỗ vừa không lịch sự.
Hồng Vân cũng nhìn về phía đối phương một lát. Đây là một nam nhân cường tráng, có làn da màu lúa mạch, mặt mày nghiêm túc đoan chính. Nàng ấy là người tập võ, nhưng do dùng thuốc để che dấu trong thời gian dài nên người bình thường sẽ không phát hiện ra được.
Tuy nhiên, Hồng Vân có thể phát hiện ra được võ công đối phương đang ở mức nào. Người đàn ông này rất lợi hại, dù khinh công hay lực cánh tay đều là người đứng đầu trong số những người luyện võ. Hơn nữa, trên khuôn mặt nghiêm túc kia còn mơ hồ tỏa ra sát ý nhàn nhạt.
Điều này khiến khí tràng của hắn lộ ra vẻ cực kỳ mạnh mẽ. Hồng Vân cảm thấy bản thân vô cùng thích kiểu người như thế này. Một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy mầm trong lòng nàng ấy.
Khi người đàn ông này chuẩn bị cáo từ rời đi, Hồng Vân đột nhiên kéo hẳn lại: “Cảm ơn công tử đã cứu giúp, tiểu nữ cảm thấy rất cảm động, muốn mời công tử uống một chén trà nóng. Không biết công tử có nể mặt ở lại không?”
Hồng Vân vừa dứt lời, Triệu Khương Lan đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu tới cuối nháy nháy mắt. Nàng nhìn Mộ Dung Bắc Uyên với vẻ mặt ngây thơ: “Nếu ta không nhìn lầm thì nam nhân này là La tướng quân đúng không?”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ gật đầu. Đương nhiên, cuộc đối thoại của bọn họ cũng truyền tới tại của hai người kia. La Tước xoay người nhìn, hơi ngẩn ra. Hắn hành lễ với Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan: “Bái kiến Thần vương điện hạ, vương phi”
Hắn khoát khoát tay: “Cảnh La tướng quân làm anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi đúng là đặc sắc”
Động tác của Hồng Vân dừng lại, La tướng quân? La tướng quân nào?
Nàng ấy nhìn về phía Triệu Khương Lan, sau đó nhận được câu trả lời từ khẩu hình miệng: “La Tước?”
Hồng Vân không lên tiếng.
Nói đùa à? La Tước khá nổi danh ở Vương triều Vinh Dương, có thể nói là đối thủ nhiều năm của quân đội Vinh Dương. Hồng Vân đã tới Kinh Thành từ lâu, nhưng chưa bao giờ gặp Lạ Tước.
Nàng ấy vốn còn tưởng rằng vị tướng quân khiến người ta nghe tới tên đã sợ mất mật này sẽ là một nam nhân thô lỗ, râu quai nón. Nào ngờ hắn lại tuấn tú như một thư sinh như thế này.
Hồng Vân hơi lúng túng nhìn Lạ Tước một cái, trùng hợp là hắn cũng cúi đầu nhìn về phía nàng ấy. Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng La Tước đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời.
Triệu Khương Lan nhìn thấy cảnh này thì bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Nàng ước gì Hồng Vân sớm tìm được người vừa ý, nay La Tước lại tự dâng tới cửa. Chuyện này không phải là ông trời cố ý ám chỉ đấy chứ?