THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

La Kiều Oanh thở dài một tiếng: “Nương à, chắc chắn huynh ấy đang chột dạ đấy ạ. Ôi kia, nương xem kìa, huynh ấy đỏ mặt rồi này.”

“Vớ vẩn!” Uy nghiêm của Lạ Tước chẳng có tí tác dụng nào với La Kiều Oanh hết, nàng ấy chỉ càng cảm thấy huynh trường kì lạ, bèn liếc mắt ra hiệu với mẫu thân.

La lão phu nhân buông đũa xuống: “Nương không để ý gia thế nhà cô nương đó thế nào, chỉ cần là cô nương tốt, lại thích con, thế là đủ rồi. Nhưng con đấy, cũng phải biết cố gắng phấn đấu chứ, bao nhiêu năm thế rồi, một bóng người cũng chưa dẫn được về nhà”

Đầu óc La Tước chợt hiện lên nụ cười của Hồng Vân, hắn cúi đầu nhếch môi, không nói chuyện.

Ngày hôm ấy, Trần Lập Huy đạt giải Nguyên đi từ Bình Danh vào kinh, vừa mới đến nơi đã nhận được một tấm thiệp mời.

Có cử tử cùng khóa mời hắn ngày mai tới tham gia hội đổ đèn của lâu Yên Vũ.

Khi đối phương đưa thiệp mời còn liên tục miêu tả quy mô rầm rộ của hội đổ đèn cho hắn: “Trần huynh chắc có lẽ không biết, tuy lâu Yên Vũ là nơi trăng hoa, nhưng khách khứa lui tới phần lớn là tài tử quý tộc, thân phận không tầm thường đầu. Hội đố đèn diễn ra mỗi tháng một lần này lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người, nếu thể hiện xuất sắc trong hội đèn, nói không chừng có thể nổi danh cả cái kinh đô này đấy”.

Lời này của đối phương không hề ngoa. Tháng trước, do nguyên nhân thời tiết, hoạt động đổ đèn của lâu Yên Vũ đã bị hủy bỏ. Vả lại giờ đang là tháng Giêng, gần như tất cả cử tử đều đã vào kinh.

Hàng năm, tháng này vẫn luôn là tháng mà lâu Yên Vũ tổ chức hội đèn long trọng nhất.

Nếu thật sự có thể tỏa sáng trong hội đèn, đồng nghĩa với việc rất nhiều quan lại quyền quý sẽ nhớ kỹ tên người đứng đầu.

Phải biết rằng với những người thân là cử tử như bọn họ, ngoại trừ mục tiêu học cao, ai cũng mong sau này có thể có một tương lai êm ấm.

Bất kể có được nổi danh trên bảng vàng hay không, tài danh bên ngoài cũng rất quan trọng.

Nói không chừng còn có thể được vị vương gia nào đó nhận làm phụ tá. Đến lúc đó, chẳng sợ thị trượt, cũng có thể có chốn về an toàn.

Trần Lập Huy cũng hơi động lòng, nhưng hãy còn nhớ kỹ lời nhắc của Mộ Dung Bắc Uyên, nhất thời không đưa ra được quyết định.

Hắn lập tức xin ý kiến của người được Mộ Dung Bắc Uyên sắp xếp bên cạnh mình, thị vệ nọ báo tin cho vương gia ngay lập tức.

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thể đã nói: “Y muốn đi đương nhiên có thể đi. Bản vương không có ý hạn chế sự tự do của y, chỉ lo lắng y gặp chuyện không may mà thôi. Nhưng mà hiện giờ còn chưa bắt đầu thi hội, bấy giờ Trần Lập Huy vẫn chỉ có cái giải Nguyên thôi, người đạt giải Nguyên trong kinh này không chỉ có mình y đầu, không cần lo lắng quá”

Triệu Khương Lan ở bên cạnh nghe thấy chuyện hội đổ đèn, mắt sáng như cái đèn pha.

Nàng lắc lắc cánh tay của Mộ Dung Bắc Uyên: “Chúng ta cũng đi đi. Nghe nói tháng giêng là lúc lâu Yên Vũ sôi nổi nhất lâu rồi, chuyện lý thú bực này chúng ta không thể bỏ lỡ được.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng với ánh mắt không tán thành: “Chuyện khác thì thôi, nhưng bản vương phát hiện dường như nàng dành tình cảm đặc biệt cho lâu Yên Vũ đấy nhé. Một cô nương như nàng cứ khăng khăng đến chỗ đó làm gì”

Triệu Khương Lan không phục: “Sao nào, chỉ cho nam nhân các huynh đi, còn nữ nhân chúng ta thì cấm đoán à. Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, cũng đâu chỉ các huynh thích mỹ nhân, ta cũng thích lắm chứ.”

Mộ Dung Bắc Uyên véo vành tai nàng: “Lặp lại lần nữa, nàng thích ai cơ?”

Nàng bị hắn véo ngứa, nói lời xin tha: “Bỏ ta ra. Ta thích huynh, thích Thần vương điện hạ tuấn tú, tự nhiên, phong lưu phóng khoáng, được chưa”

Hắn ôm người vào trong lòng, hôn lên xương quai xanh của nàng.

Hương vị đó khiến hắn mê muội, sa vào mà chẳng muốn buông tay.

“Thích cũng không đơn giản chỉ nói ngoài miệng như thế được, vương phi định chứng minh với bổn vương thể nào dây”

Triệu Khương Lan không đầy nổi hẳn ra, oán trách hỏi: “Thể ngài còn muốn chứng minh thế nào nữa.”

Hắn tỏ vẻ biết lắng nghe, lấy một viên thuốc giảm đau ra từ trong tay áo.

Nhìn thấy động tác của hắn, Triệu Khương Lan tức khắc mất tự nhiên.

Mộ Dung Bắc Uyên thể này là đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu à, không ngờ lại còn mang theo thuốc giảm đau bên người?

“Hôm nay trò chuyện với hoàng tổ mẫu, ta nghe thấy bà oán giận than rằng trong cung mãi mà chẳng có đứa trẻ nào quanh gối, rất nhàm chán”

Triệu Khương Lan còn lâu mới tin: “Các hoàng tử và công chúa nhỏ đều có lớn đầu, sao thái hậu thấy nhàm chán được”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi