THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mộ Dung Bắc Tô cười ảm đạm, sắc mặt Chiêu Vũ để cũng trở nên khó lường.

Hắn không lập tức trở lời, mà hỏi ngược lại Hồng Vân: “Hồng Vân cô nương, La tướng quân là muốn lấy ngươi, ý ngươi thế nào?”

Hồng Vân nhìn nửa bên mặt người đang quỳ trên đất, lát sau mới cười nhạt: “Dân nữ nghe theo lời… Ca ca”

Một tiếng “ca ca” này thật khiến người ta chán ghét, hiển nhiên đây là cách gọi riêng tư của hai người.

Chiêu Vũ để nhìn thấy Lạ Tước mím môi, không hiểu sao trong lòng có chút tức giận.

Nhưng mà bây giờ lại không tiện trút giận, chỉ có thể nhìn lại mà thôi.

Hắn ho khan: “Ngươi không nghĩ tới, tuy hai người tình đầu ý hợp, nhưng không môn đăng hộ đổi sao? La ái khanh là võ tướng trăm coi trọng nhất, dù trẫm cho hắn lấy công chúa cũng không quá đáng. Nhưng nếu bạn người cho hắn, sợ rằng người ngoài sẽ chỉ trích trẫm làm hoàng đế không phúc hậu”

Hồng Vân cố tình ra vẻ không hiểu nhìn Chiêu Vũ đế, hết sức khôn khéo kéo La Tước đang quỳ bên cạnh mình: “Tuy rằng dân nữ ở lầu Yên Vũ, giỏi hát múa, nhưng chưa từng tuỳ tiện lộ mặt lấy lòng người khác, càng không trà đạp bản thân mình. Dân nữ tự thấy mình trong sạch, không thẹn với lòng. Tấm lòng của dân nữ đối với tướng quân vô cùng chân thật, cho dù không thể gả vào nhà tướng quân, cũng tình nguyện bầu bạn cả đời, xin Hoàng thượng tác thành”

“Nếu trẫm không đồng ý, trái lại trở thành chia đôi rẽ lứa sao?”

Chiêu Vũ để liếc hai người, sâu kín nói: “Nhưng có phải La ái khanh quên mất rồi không? Không bao lâu nữa, người phải trở về quân doanh rồi, chẳng lẽ ngươi hành quân tác chiến, còn muốn dẫn nàng đi theo sao?”

La Tước trầm giọng nói: “Cho dù hoàng ân bao la chấp thuận cho thần mang theo người nhà, thần cũng không nỡ mang Hồng Vân theo. Biên cương khổ cực, thần không muốn nàng mệt mỏi, tình nguyện để nàng ở lại kinh thành”

Tiếng “người nhà” này đã thể hiện quyết tâm của La Tước.

Triệu Khương Lan không nhịn được chen lời: “Trong sách đều nói anh hùng ứng với mỹ nhân, nhìn thấy cảnh này, quả nhiên không giả”

Nàng nói xong thì nhận được một cái liếc mắt xem thường.

Nàng ngượng ngùng cười, dù sao cũng không thể để hẳn được như ý.

Chiêu Vũ đế sẽ không tự khiến mình mất vui: “Ái khanh thật biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu như vậy, trẫm cũng không còn gì để nói”

Hồng Vân thở phào nhẹ nhõm, nghe Chiêu Vũ để bảo bọn họ đứng lên.

Mà Trần Lập Huy…

Chiêu Vũ đế như có điều suy nghĩ: “Trần Lập Huy là giải nguyên Bình Danh sao? Thật là hiếm có, nhiều năm nay, Bình Danh không có học trò trung học đi thi, không ngờ năm nay lại có một nhân tài vượt trội”

Mộ Dung Bắc Tô nghe được cái tên quen thuộc, tiếp lời: “Phụ hoàng, Trần Lập Huy vẽ rất đẹp, vừa vào kinh thành đã được nhiều người sùng bái. Trước kia nhi thần có mua hai bức, khi nào rảnh sẽ mang cho người xem”

Triệu Khương Lan thầm nghĩ, trước kia đệ còn định mang đi lấy lòng Hồng Vân mà.

Đáng tiếc, người ta lại thích người khác mất rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên hơi đổi sắc mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi