THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Vừa nói xong thì người kia bị mấy mũi tên bắn xuyên tim.

Thẩm Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào cố thí thể kia: “Sao, sao người có thể giết người được cơ chứ? Hắn đã thả ta rồi, lẽ nào ngươi không muốn giữ lại để thẩm vấn sao?”

*Giữ hắn lại còn phải lãng phí biết bao nhiêu sức lực và cả cơm tù nữa, triều ta thừa tiền sao?

Sao hả, trắc phi lương thiện thật đấy, người ta muốn giết người mà người còn không muốn làm hại hắn sao?”

Nói xong, Triệu Khương Lan cũng lười chẳng buồn tiếp lời nàng ta nữa.

Nàng vẫy tay với Chu Khiết, ra lệnh: “Nếu Lạc Hương Các bị đốt rồi thì sắp xếp một viện tử mới cho trắc phi đi. Nhớ kĩ, vẫn chưa tìm được thuốc giải của độc dược mà bồn cung trúng. Trước đó phải trông chừng trắc phi thật kĩ”

Âm ĩ xong trận này, nàng ta không chỉ không được tí lợi nào mà còn mắt một thuộc hạ. Thẩm Hi Nguyệt lần này tức đến phát khóc, lau nước mắt ở viện tử vừa ẩm ướt vừa lạnh. Nàng ta vừa vào ở chỗ kia thì Mộ Dung Bắc Uyên đã về rồi.

Triệu Khương Lan thấy hắn đi đứng vẫn bình thường nên thở phào nhẹ nhõm.

*Đầu gối vẫn chịu được chứ hả?”

“Vẫn ồn, chỉ có buổi tối gió to thì hơi lạnh chút thôi. May mà bọn ta đã tìm một chỗ có vật chắn gió đề quỳ”.

Triệu Khương Lan sai người hâm nóng thức ăn rồi mang lên, ngồi ăn cùng hắn.

Hắn vội vàng hỏi: “Nàng vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Ừm, chàng không ở đây thiếp cũng không muốn ăn lắm”

Mộ Dung Bắc Uyên làm mặt lạnh: “Vớ. vẫn, ăn muộn quá không tiêu hóa được, sức khỏe của nàng đâu có tốt như ta đâu, thế sao được chứ. Nói không chừng ngày mai ta vẫn về muộn thế này nữa, nàng không được đợi nữa đâu đấy”

Triệu Khương Lan không trả lời, múc một bát canh nóng cho hắn. Hai người ngồi ăn xong bữa cơm trong yên lặng, nàng bảo hắn đừng quên đền thăm Thẩm Hi Nguyệt. “Hôm nay nàng ta ở Đông Tam Viện, Lạc Hương Các bị cháy rồi” “Nàng ta lại làm gì thế?” Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe đã biết là do Thẩm Hi Nguyệt có tỉnh.

Triệu Khương Lan cười một cái, nói những chuyện đã xảy ra cho hắn nghe, Mộ Dung Bắc Uyên khóc không được, cười cũng chăng xong.

Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, chắc nàng ta cũng không dám làm trò nữa đâu.”

Mộ Dung Bắc Uyên nắm tay nàng, híp mắt lại cười: “May mà nàng thông minh, không sợ nàng ta chết thật là ta sẽ gặp chuyện à?”

*Sợ gi chứ, cái kiểu của nàng ta, cho dù Mộ Dung Bắc Quý có chết nàng ta cũng không dám tự tử đâu. Chỉ cần chúng ta không nói chuyện độc tỉnh thì nàng ta sẽ không chủ động khai ra, vậy thì sao mà cam tâm tình nguyện đi chết được chứ?”

Triệu Khương Lan cúi xuống, kéo ổng quản anh lên đề đầu gồi lộ ra.

Tuy rằng đã đệm một tắm nệm lên nhưng nền đá vừa lạnh vừa cứng nên đầu gói hắn vấn bị tím hẳn một mảng.

Nàng đã chuẩn bị thuốc hoạt huyết trị máu bầm, mát xa cho hắn.

Thoải mái hơn nhiều rồi.

*Ngày mai mang một chút đến cho đồng liêu quỳ cùng chàng đi” Nàng dặn dò.

Mộ Dung Bắc Uyên cười càng tươi: “Biết rồi, vương phi tốt thật đấy, đảm đang quá *Ngày mai thiếp tìm người giúp chàng”

Hắn ngơ ra: “Ai?”

Một vài sĩ tử ở địa phương Triệu Khương Lan ngẩng đầu lên: “Cho Trần Lập Huy làm người đứng đầu, mong là sẽ có thể đánh bại người thao túng thư Dụ Hòa”

Mộ Dung Bắc Uyên im lặng một chút: đến ki thi hội rồi, liệu có ảnh hưởng đền việc học của bọn họ không?” “Có lẽ là sẽ ảnh hưởng nhưng vấn phải đi.”

Triệu Khương Lan hỏi hắn: “Học là để làm gì?” Hắn đáp: “Có lẽ là vi việc trị quốc, giúp thiên hạ được yên bình”

*Suy cho cùng thì là vì thiên hạ. Thi cử đố đạt chỉ là vì lợi ích cá nhân thôi. Thế nhưng triều đình thanh minh thì lại là lợi ích của cả vạn dân. Hi sinh bản thân để tạo phúc cho vạn dân, đó mới là điều căn bản của việc làm quan.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi