Mộ Dung Bắc Uyên sờ đầu nàng: “Nếu Vương phi là nam tử thì nên vào triều làm quan, lúc đi thi viết những lời này lên bài thi, những phán quan kia lại thích kiểu tinh thần làm người tốt vì người quên mình này. Nói không chừng còn có thể làm Trạng nguyên làng đấy”.
Triệu Khương Lan cười không thành tiếng: “Nếu thiếp đỗ Trạng nguyên, vậy chàng sẽ đoàn tụ sao?”
Đoàn tụ?
Không được không được, vẫn là bộ dạng tiểu cô nương trắng nõn nà trông thích hơn. Mộ Dung Bắc Uyên càng nhìn nàng càng cảm thấy thú vị, ôm nàng gây rối một lúc rồi mới buông tay.
Sáng sớm hôm sau, hôm nay náo nhiệt hơn hôm trước rất nhiều.
Tiếng khiển trách Mộ Dung Bắc Uyên lại càng nhiều, đều đang nói hắn lòng dạ độc ác, thậm chí nói hắn bè cánh đấu đá, có ý gạt bỏ đồng liêu.
Nhưng cũng có không ít người ủng hộ hắn, thái độ rất kiên quyết.
Thái phó Triệu Đường đan hai tay trong áo, làm bộ không sao cả, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Từ hôm qua, nhìn thấy Triệu An Linh đứng ngồi không yên đợi lâu như vậy, sợ rằng phủ Trữ: Rát nhanh, tổng quan tiền điện đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, ngoài cung, ngoài thành có cả trăm học trò đi thi đang quỳ, ai cũng ẩn tay vào cáo trạng, nói muốn tố cáo thư viện Dụ Hoà, mong triều đình có thể đồng ý yêu cầu của Thần Vương điện hạ, mới có thể làm bọn họ an lòng”
Mộ Dung Bắc Quý là người đầu tiên đứng ra phản đối.
“Phụ hoàng, tứ ca là quan phụ trách khoa cử. Hôm nay những học trò này chịu ra mặt cho.
huynh áy, há chẳng phải nói tử ca có hiểm nghỉ kết bè kết cánh sao? Hành động này còn hoang đường hơn cả thư viện Dụ Hoài Ai biết huynh ấy có dã tâm lang sói, mưu tính điều khiến triều cục tương lai hay không?
Chiêu Vũ đề ngồi trên long ý thật muốn rơi nước mắt vì vui mừng. Nếu lão Tứ có lòng kết bè kết đăng thì tốt quá!
Hắn đã nói bóng nói gió hỏi Mộ Dung Bắc Uyên có muốn làm Thái tử không, nhưng lão Tứ lại sống chết không trả lời, giả vời ngu dốt tránh đi.
Nếu không thì ngôi vị trữ quân sẽ không để trống lâu như vậy! mà mỗi ngày còn phải nghiêm túc ngồi đây phê sổ con sao? Chiêu Vũ để thở dài: “Thí sinh dẫn đầu là ai?”
Tổng quản cao giọng đáp: “Bầm hoàng thượng, là giải nguyên Bình Danh, Trần Lập Huy”
“Vậy thì đúng rồi” Chiêu Vũ để nói: “Trẫm cũng mới biết được, Trần Lập Huy là học trò của Trinh Minh Kỳ, chuyện liên quan đến lão sư của hắn, đương nhiên hắn muốn ra mặt. Hơn nữa, tuy người này còn trẻ nhưng hết sức thông minh, tương lai rộng mở, còn nhỏ tuổi mà đã nỗi trội trong đám học trò đi thi, trái lại cũng không có quan hệ gỉ với Thần Vương”
Nghe Chiêu Vũ đề ra mặt bảo vệ như vậy, Mộ Dung Bắc Quý hận đến đau răng.
Sau đó, mọi chuyện càng xôn xao hơn.
Ngày thứ ba, ngoài học trò đi thi, bách tính cũng quỳ.
Trong số những người dân này, không ít người tố cáo, nói học phí của thư viện Dụ Hoà tăng cao không hợp lý.
Rõ ràng thành tích thi đầu vào của con nhà mình không tệ, nhưng vì chưa đóng được học phí mà bị ép xuống.
Còn nói học viện này đào đi hết những tiên sinh có tiếng, lũng đoạn tài nguyên tốt nhất cả nước, đối với con cháu nhà nghèo, quả thực quả bất công.
Tin xấu về thư viện Dụ Hoà càng truyền càng rộng, thậm chí có người tuồn ra tin học trò của thư viện làm bài thi, dùng cách đặc biệt để gian lận.
Đây là do một học trò từng học ở thư viện mấy năm, nhưng ngày thi bị đau bụng, cuối cùng không tham gia thi được vạch trần.
Nói như vậy, cuối cùng mọi người cũng biết vì sao hằng năm hơn một nửa tiền sĩ đều xuất phát từ một chỗ.
“Mua danh trục lợi! Nỗi hỗ thẹn của văn nhân trong thiên hại”.
Ngày thứ tư, trên triều, một vị phản quan tứ phẩm, thám hoa của mười hai năm trước lên tiếng mắng to: *Hoàng thượng! Vốn dĩ thần cũng cảm thấy hành động lần này của Thần Vương quá mức tàn khốc, nhưng kết hợp với tin tức gần đây, thần cả gan, thỉnh cầu Hoàng thượng điều tra kỹ tất cả những triều thần xuất phát từ thư viện Dụ Hoà bao nhiêu năm qua. Nếu quả thực có gian lận, đơn giản chính là nguồn gốc tại hoạ của triều đình!”