Phòng làm việc của Lý Yên ở tầng hai, Hoàng Hách từ từ bước lên, một lúc đã đến trước cửa phòng làm việc của Lý Yên rồi.
Cửa phòng làm việc khép hờ, ánh sáng lọt ra khe cửa, có thể thấy được, Lý Yên vẫn ở trong phòng làm việc.
Hoàng Hách gõ cửa, nhưng bên trong lại không có phản ứng gì. Thấy vậy, Hoàng Hách bất giác nhíu mày.
Chẳng phải nói là Lý Yên đang chờ anh ở trong văn phòng sao, sao lại không có động tĩnh gì nhỉ?
Sau đó Hoàng Hách không để ý gì nữa, anh đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ ra, sau đó nhìn vào bên trong.
Nhìn một cái, lông mày Hoàng Hách bất ngờ giãn ra. Chỉ thấy Lý Yên lúc này đang nằm bò trên bàn làm việc của mình, cũng không biết có phải do mệt quá không, thế mà lại ngủ mất.
Thấy vậy, Hoàng Hách nhanh trí, anh nhẹ nhàng bước vào trong văn phòng, sau đó đóng cửa văn phòng lại, rồi từ từ đi đến bên cạnh Lý Yên.
Từ sau khi Hoàng Hách tu luyện “Thuật Thằn Lằn Leo Tường”, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, không hề phát ra chút tiếng động nào. Anh đến trước mặt Lý Yên, không gọi cô gái này dậy, mà nhẹ nhàng bê một chiếc ghế lại, rồi ngồi lên ghế nhìn Lý Yên.
So với sự hoạt bát lúc tỉnh dậy, tư thế sau khi ngủ của Lý Yên trông rất yên tĩnh, cảm giác này, giống như một chú mèo nằm cuộn tròn trong góc tường vậy, vô cùng dễ thương, khiến người ta bất giác nảy lên suy nghĩ muốn vuốt ve.
Nhưng nhìn sự mệt mỏi giữa hai lông mày của Lý Yên, Hoàng Hách liền kìm lại suy nghĩ này.
Để cô ấy ngủ thêm một lúc vậy!
Có lẽ vì ánh mắt của Hoàng Hách, Lý Yên dường như có chút cảm nhận được, đột nhiên động đậy lông mày, sau đó cô khẽ khàng mở mắt ra.
“Cô dậy rồi à?”, thấy Lý Yên tỉnh dậy, Hoàng Hách bất giác nhe răng cười.
“Á!”, đột nhiên thấy một khuôn mặt đang nhìn mình, Lý Yên chợt mở to mắt, sau đó là một tiếng hét thất thanh cỡ 100 dB vang lên, suýt nữa làm rung vỡ cả cửa kính.
“Lý Yên, là tôi!”, Hoàng Hách vội kêu lên.
Nếu để người khác nghe thấy tiếng hét của Lý Yên, biết đâu lại tưởng anh đang làm gì cũng nên.
Nghe thấy giọng nói của Hoàng Hách, Lý Yên cũng lập tức định thần lại, đôi mắt vốn mơ màng của cô cũng vì giọng nói của Hoàng Hách mà dần dần trở nên tập trung, nhìn rõ bộ dạng Hoàng Hách.
“Hoàng Hách, anh làm gì thế, giật cả mình”, Lý Yên vỗ vào ngực đang run lẩy bẩy, trong mắt đầy vẻ quở trách.
“Ực”, Hoàng Hách nhìn đến chảy nước miếng, ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, nhìn cô ngủ ngon quá, nên tôi không dám làm phiền cô”.
Lý Yên nhìn Hoàng Hách cười, sau đó giơ tay lên vươn vai.
Động tác này lập tức khiến cơ thể bốc lửa của Lý Yên hoàn toàn bị lộ ra, khiến khí huyết của Hoàng Hách lại dâng trào lên.
Không biết vì sao, trong đầu Hoàng Hách như bị ma xui quỷ khiến dấy lên một suy nghĩ.
“Dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn một lát chắc không sao nhỉ?”, Hoàng Hách nảy lên ý nghĩ xấu xa. Mà suy nghĩ một khi nảy ra, trong lòng Hoàng Hách thế mà lại như gặp ma vậy, ý nghĩ mỗi lúc một mãnh liệt.
Tự nhiên, Hoàng Hách thế mà lại mở Vô Thượng Tiên Đồng thật, rồi nhìn về phía cơ thể Lý Yên.
Cái nhìn này, khiến đầu mũi Hoàng Hách lập tức phun ra hai hàng máu mũi, như thể ống nước bị nứt vậy, ngăn thế nào cũng không được.
“Trắng quá to quá, trời ơi, cơ thể bốc lửa làm sao!”, trong lòng Hoàng Hách dùng sức gào thét, như thể gặp ma vậy, giơ tay về phía ngực Lý Yên để sờ.
Thấy Hoàng Hách đột nhiên giơ móng heo ra, trong mắt Lý Yên lập tức lóe lên một vẻ khó hiểu. Nhưng sau đó, Lý Yên dường như hạ quyết tâm gì đó, không những không tránh, ngược lại còn ưỡn bộ ngực to ra, đôi má ửng hồng, bộ dạng như thể cam tâm tình nguyện.
Hoàng Hách thấy vậy, trong lòng vui sướng biết bao. Vốn dĩ khi anh làm động tác này trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ Lý Yên phản kháng, vậy thì không biết úp mặt đi đâu. Giờ đây Hoàng Hách thấy Lý Yên thế mà lại không những không trách cứ gì anh, mà còn làm tư thế mời gọi, trong lòng lập tức trở nên hưng phấn.
Quả nhiên mình đoán không sai, cô gái Lý Yên này quả nhiên có ý với mình. Nghĩ vậy, bàn tay to của Hoàng Hách cũng nhanh hơn lúc trước.
Mắt nhìn thấy tay của Hoàng Hách sắp chạm đến ngực Lý Yên, đúng lúc này, bên ngoài văn phòng Lý Yên đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa khiến tim Lý Yên đập thịch một cái, cơ thể đứng phắt dậy, đúng lúc tránh được bàn tay của Hoàng Hách.
Trong lòng Hoàng Hách mới buồn chán làm sao, suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là có thể sờ được bộ ngực tuyệt thế của Lý Yên rồi, cái tiếng gõ cửa chết tiệt kia không để lúc khác vang lên đi, lại vang lên vào đúng lúc này, tức chết đi được.
Lý Yên đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Hách đang đầy vẻ tiếc nuối một cái với vẻ quở trách, sau đó chỉnh lại áo sống, cố tỏ ra trấn tĩnh rồi nói: “Vào đi”.
Cánh cửa mở ra, một cô y tá bước vào.
Nhìn cô y tá này, trong lòng Hoàng Hách bất giác lộ vẻ thê lương: “Sao lại là cô?”.
Còn nhớ lần trước khi anh ở trong văn phòng của Lý Yên, Hoàng Hách đỡ Lý Yên rồi xảy ra một số chuyện mờ ám, cũng là do cô y tá này làm phiền bọn họ. Hôm nay, Hoàng Hách khó khăn lắm mới lấy can đảm muốn “giở trò lưu manh”, thế mà lại bị cô y tá này phá hỏng.
“Đây... đây chẳng phải là hại người khác sao?”, Hoàng Hách nhìn cô ý tá với vẻ oán giận, trong lòng muốn khóc mà không khóc được.