Nghe thấy ông Quách nói vậy, ánh mắt Hoàng Hách chợt sáng lên.
“Chắc cậu cũng biết nơi nào ở nước ta có cược đá rộ nhất nhỉ?”, ông Quách nhìn Hoàng Hách lặng lẽ hỏi.
“Ông Quách nói là Tỉnh Vân sao?”, ánh mắt Hoàng Hách động một cái bất giác nói.
“Cậu đoán đúng được một nửa, Tỉnh Vân chỉ là một phạm vi lớn, nhiều nơi trong tỉnh lại không hề rộ về cược đá”, ông Quách lắc đầu giải thích cho Hoàng Hách: “Nếu cậu chờ được, nửa tháng sau tôi phải về quê ở Tỉnh Vân một chuyến, đến lúc đó, cậu có thể đi cùng tôi cho mở mang tầm mắt. Ông già này cũng muốn giới thiệu cho cậu vài chợ đá thô tin cậy, cược đá ở đó không sợ lai lịch của đá thô không rõ ràng”.
“Vậy sao, thế thì tốt quá ạ!”, Hoàng Hách có hơi phấn khởi. Đối với anh mà nói, ngọc bích chính là danh từ đại diện cho thực lực, giờ đây kinh mạch của anh được mở rộng không ít, chỉ cần có đủ ngọc bích, thì việc nâng cao thực lực sẽ rất nhanh thôi.
Thế là Hoàng Hách giao hẹn với ông Quách về thời gian xuất phát xong, liền rời khỏi chợ đá thô.
Lần này đến chợ đá thô coi như đã thu hoạch được rất nhiều, tuy thêm vào viên mà Lý Yên tặng Hoàng Hách, Hoàng Hách cũng chỉ có được năm viên đá thô, nhưng anh có được lời hứa của ông Quách đưa anh đến Tỉnh Vân cược đá. Anh tin rằng, chỉ cần anh đến được Tỉnh Vân, với chức năng của Vô Thượng Tiên Đồng, nhất định sẽ thu hoạch lớn.
Trước khi đi Tỉnh Vân, việc Hoàng Hách cần làm đó là nhanh chóng lợi dụng Cường Thân Thang, cố gắng nâng cao kinh mạch và cơ thể lên hết mức có thể.
Đưa Lý Yên về đến nhà cũng đã đến nửa đêm, Hoàng Hách không vào trong nhà, nói với Lý Yên vài câu rồi về nhà của mình. Về đến nhà, mấy người bảo vệ của đại sảnh đá thô đem đá thô đến đã đứng dưới nhà chờ sẵn, lần này Hoàng Hách vô cùng hào phóng bo cho mấy trăm tệ liền. Dù sao thì nhìn cũng nhận ra được những người này đã chờ ở đây lâu lắm rồi. Nhìn đám bảo vệ cảm ơn rối rít rồi đi khỏi, Hoàng Hách liền xách bao tải đựng đá thô lên tầng.
Đến cửa phòng, Hoàng Hách kiểm tra ổ khóa, thấy sợi tóc đó vẫn yên vị trên ổ khóa, không có chút dấu hiệu xê dịch nào, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
Xem ra, cô nữ tặc kia không hề đến đây trong quãng thời gian anh rời khỏi nhà.
Vào trong nhà, Hoàng Hách đi thẳng vào phòng luôn, cầm con dao găm lên định mở một viên đá thô. Hoàng Hách bây giờ đã đến tầng hai ngự khí, có chân khí truyền vào, con dao găm liền có thể nhẹ nhàng cắt ngay được lớp vỏ ngoài cứng ngắc của viên đá thô.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Hách đã hấp thụ toàn bộ năm viên đá thô trong bao tải. Cảm nhận luồng chân khí đang tăng lên trong cơ thể, Hoàng Hách bất giác cảm thấy phiền muộn.
Sau khi đến tầng hai ngự khí, năm viên đá thô này thế mà lại chỉ có thể làm cho Hoàng Hách tăng lên được một nửa chân khí. Tính sơ qua, nếu lúc đầu khi còn ở tầng một ngự khí, mười viên đá thô có thể khiến Hoàng Hách đột phá lên tầng hai ngự khí, vậy thì lúc này Hoàng Hách phải cần 12 viên đá thô mới có thể đột phá được tầng ba ngự khí. Đương nhiên, đây chỉ là tính sơ qua thôi, cụ thể cần bao nhiêu còn phải căn cứ vào kích thước và chất lượng của viên đá thô để phán đoán.
“Haiz, đúng là thiếu đá thô thật”, trong lòng Hoàng Hách bất lực nghĩ. Giờ đây chợ đá thô của ông Quách gần như đã bị anh lấy hết, muốn tiếp tục có được càng nhiều đá thô hơn, chỉ có thể chờ nửa tháng sau cùng ông Quách đến tỉnh Vân, rồi đến đó thu thập đá thô sau.
Chẳng còn việc gì nữa, Hoàng Hách liền ngồi xếp chân lại, bắt đầu tu luyện.
Tu luyện một đêm, hiệu quả không thể so sánh được với việc hấp thụ năng lượng của ngọc bích, nhưng tu luyện cũng có thể khiến Hoàng Hách tỉnh táo gấp trăm lần, khắp người vô cùng thoải mái.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, vèo một cái, một ngày tươi đẹp lại đến.
Cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ sáng. Hoàng Hách giật mình, vội vàng xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
Tối qua, Hoàng Hách đã đồng ý với Hứa Tịnh là 9 rưỡi sáng nay sẽ đến showroom 4S nhận xe, giờ chỉ còn nửa tiếng nữa, Hoàng Hách đương nhiên là cuống cuồng rồi. Đâu thể sau bao nhiêu năm không gặp như vậy vẫn để Hứa Tịnh cảm thấy anh là người không đúng giờ.
Vội vàng đánh răng rửa mặt xong, Hoàng Hách lấy một cái bánh mì từ trong tủ lạnh ra, vừa gặm vừa đi xuống tầng dưới. May mà lúc này đã qua giờ cao điểm, đường xá khá là thông thoáng, cuối cùng 9 giờ 28 phút, Hoàng Hách đã đến showroom 4S.
Mấy cô nhân viên kinh doanh đều nhận ra Hoàng Hách, hai hôm trước bọn họ đều nhìn thấy Hoàng Hách bị một đám cảnh sát bắt đi, giờ Hoàng Hách lại đột nhiên đến showroom, những người này đều không tránh khỏi có chút lo lắng. Có người nhanh mồm nhanh miệng, đã âm thầm báo tin Hoàng Hách đến cho Lộ Phong.
Hoàng Hách không để tâm đến thái độ của những người này, đối với anh mà nói, những người này đều chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của anh thôi, họ nghĩ gì về anh đều không quan trọng.
Ánh mắt của anh nhìn khắp showroom một lượt, đột nhiên nhíu mày: “Mọi người có thấy Hứa Tịnh đâu không?”.
Mọi người nhìn Hoàng Hách, đều im lặng không nói gì. Chỉ có một người chơi khá thân với Hứa Tịnh lên tiếng: “Sáng nay không thấy Hứa Tịnh đến! Chúng tôi cũng thắc mắc, bình thường Hứa Tịnh rất đúng giờ, chưa bao giờ đến muộn cả”.
“Gì cơ, chị ấy chưa đến sao?”, ánh mắt Hoàng Hách nheo lại, nhìn cô gái vừa nói rồi lớn tiếng hỏi: “Cô có biết chị ấy bị sao không?”.
Chơi với nhau ba năm đại học, Hoàng Hách hiểu Hứa Tịnh là một người vô cùng đúng giờ, một khi đã đồng ý chuyện gì, nhất định sẽ làm tốt. Tối qua anh rõ ràng đã hẹn Hứa Tịnh đến nhận xe, nhưng giờ đã 9 rưỡi rồi vẫn không thấy Hứa Tịnh đâu, khiến Hoàng Hách không khỏi chột dạ.