THẦN Y XUẤT CHÚNG



Nửa tiếng sau, mấy cảnh sát vào phòng, cảnh sát đi đầu hơn 40 tuổi, cơ thể phát tướng, vừa vào cửa đã đi nhanh về phía Lưu Đông.
“Đông thiếu gia, có gì dặn dò?”, cảnh sát dẫn đầu khom lưng cúi đầu nói với Lưu Đông, trong lúc nói, ánh mắt người này như vô tình liếc Hoàng Hách bị trói gô quẳng trên đất.
“Lý Cường, đến nhanh ghê đó”, Lưu Đông cười ha ha vỗ vai người này, nói với vẻ ông cụ non: “Xử lý một người giúp Đông thiếu gia”.
“Đông thiếu gia cứ nói, dù lên núi đao xuống biển lửa Lý Cường tôi cũng không từ chối!”, Lý Cường vỗ ngực hứa hẹn.
Lưu Đông hài lòng nhìn Lý Cường, sau đó chỉ Hoàng Hách, lạnh giọng nói: “Người này đến đây ăn trộm bị tôi bắt tại trận, anh dẫn hắn đi, cụ thể làm thế nào không cần tôi dạy anh chứ?”.
“Vâng, Đông thiếu gia yên tâm, chuyện nhỏ!”, Lý Cường hiểu ý mỉm cười: “Các anh em sẽ chào hỏi cẩn thận”.

“Ừm, đồn phó của các anh sắp về hưu rồi nhỉ, về nhà tôi sẽ nhắc về anh với bố tôi”, Lưu Đông nhìn Lý Cường, hờ hững nói.
“Đông thiếu gia yên tâm đi”, Lý Cường hưng phấn nói: “Các anh em, dẫn cậu ta đi!”.
Đêm đã khuya, trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Hoàng Hách khuỵu gối ở góc tường, hai tay anh bị còng ngược lên một ống tuýp trên tường, ngồi không được, đứng cũng không xong, tư thế này đã giữ đúng hai tiếng.

Lúc này đây, sắc mặt Hoàng Hách tái nhợt, hai chân run rẩy liên tục, hiển nhiên đã đến giới hạn, quần áo của anh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người cứ như vừa lôi từ trong nước ra.
“Ranh con, cậu ngoan ngoãn chút nói rõ quá trình gây án của cậu, cũng đỡ phải tiếp tục chịu khổ”, Lý Cường ngông nghênh ngồi vào chiếc ghế văn phòng, khuyên giải với vẻ mặt lạnh lùng.
“Phỉ nhổ, chó săn của Lưu Đông, loại đồi bại trong cảnh sát”, trên gương mặt tái nhợt của Hoàng Hách ngập vẻ kiên quyết: “Có giỏi thì giết tao đi!”.
“Được, cứng miệng lắm”, Lý Cường cười khẩy liên tục: “Để tôi xem thử cậu chịu được bao lâu!”.
Nói rồi, Lý Cường bưng cốc trà nóng hôi hổi lên, nhấp một ngụm cực kỳ hưởng thụ, sau đó hai mắt khép hờ, bắt đầu ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Cường dường như đã quên mất sự tồn tại của Hoàng Hách, từng tiếng ngáy khò khò triền miên không dứt, vừa nhìn đã biết là ngủ rất thoải mái.
Hoàng Hách vẫn luôn giữ tư thế này, vì quá mệt rồi, cơ thể anh dần mất cảm giác, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Chỗ khóe môi, có một dòng máu, đó là do Hoàng Hách cắn rách lưỡi hết lần này đến lần khác để giữ sự tỉnh táo.


Những vết máu này tụ lại thành một đường máu ở bên mép Hoàng Hách, sau đó thấm ướt ngực anh.
Trước ngực Hoàng Hách treo một miếng ngọc bội hình elíp loang lổ, đây là Hoàng Hách mua được từ chợ đồ cổ, theo lời chủ cửa hàng nói thì ngọc bội này được đào lên từ mộ của một nhân vật lớn nào đó, đương nhiên, lời chủ cửa hàng nói không thể tin, nhưng Hoàng Hách lại có cảm giác thân thiết có khó hiểu với ngọc bội này, cho nên những ngày qua vẫn luôn mang bên mình.
Lúc này, trên miếng ngọc bội cũng thấm máu tươi của Hoàng Hách, đột nhiên, đôi mắt Hoàng Hách đang cúi gằm đầu tập trung, dường như nhìn thấy việc gì rất khó tin.

Chỉ thấy máu anh không ngừng thấm vào ngọc bội.

Cùng với sự xâm nhập của máu, trên ngọc bội thế mà lại dần xuất hiện một hình vẽ – một đôi mắt.

Một lúc sau, ngọc bội dường như đã no, không hút máu Hoàng Hách nữa, mà đôi mắt trên ngọc bội đột nhiên như có sức sống, thế mà lại chớp mắt với Hoàng Hách.
Hoàng Hách giật mình, còn chưa kịp phản ứng, ngọc bội đã chui vào trong ngực anh, chỉ còn lại sợi dây đỏ vốn móc vào ngọc bội trơ trọi ở trước ngực Hoàng Hách.
“Mẹ kiếp, gặp ma rồi!”, nỗi sợ hãi bùng lên trong lòng Hoàng Hách, nhưng ngay sau đó, Hoàng Hách chỉ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên có thêm vô số tin tức.
“Y Tiên Chân Giải, đây là cái gì? Vô Thượng Tiên Đồng là cái gì…”.
“Đầu rối quá, đau đầu quá!”.
Lượng tin tức khổng lồ khiến Hoàng Hách chợt ngất đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi