THẦN Y XUẤT CHÚNG



“La Nhị Ngưu, cậu bị nghi có dính líu đến tội cố ý làm hại, đi theo chúng tôi đi”, người đàn ông trung niên tóc húi cua dẫn đầu quát khẽ với Nhị Ngưu một cách ngang nhiên.
“Nói linh tinh!”, Nhị Ngưu quát ầm lên: “Việc lần này rõ ràng là có người hãm hại tôi”.
“Những lời này chúng ta đến đồn nói sau”, người trung niên đầu húi cua vung tay: “Dẫn đi”.
Bỗng chốc, những cảnh sát kia ngay lập tức vây lại.
“Các người ép người quá đáng”, sắc mặt Nhị Ngưu tái xanh, vươn tay ra lau bàn, bỗng chốc túm lấy mấy cây kim bạc, có vẻ định ném đi.
“Được, cậu muốn chống lại pháp luật bằng bạo lực sao?”, người trung niên đầu húi cua nhìn dáng vẻ Nhị Ngưu thì rút súng lục ở hông xuống, chỉ thẳng vào chân mày Nhị Ngưu.
Thấy cảnh sát móc súng ra, nhiều người xung quanh bỗng loạn hết cả lên, nhao nhao lùi ra ngoài cửa, chẳng mấy chốc đã bỏ chạy gần hết, chỉ còn lại mấy người ít ỏi.
“Đê tiện”, Nhị Ngưu tức đến mức sắc mặt tái xanh.

Đối diện với súng lục, anh ta không thể tránh được.


Hít sâu một hơi, Nhị Ngưu cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng tình huống người này cực kỳ tệ, xin các anh cứu người trước”.
Người trung niên đầu húi cua liếc thanh niên trúng độc kia một cái, chỉ thấy thanh niên trúng độc lúc này đã ngừng gào thét, cả người cứ như chết rồi, trợn ngược mắt, không động đậy.
Thấy cảnh này, người trung niên đầu húi qua xoay đầu, nhìn Thẩm Phong ở cạnh ông lão lưng gù.
Thẩm Phong lắc đầu với vẻ không bận tâm, có vẻ không hề để ý đến việc sống chết của thanh niên trúng độc kia.
Sắc mặt người trung niên đầu húi cua thay đổi, trầm ngâm một lát, đột nhiên gật đầu nói: “Được, cậu mau cứu đi”.
“Đội trưởng Đồng Thiết Tâm, anh biết mình đang làm gì không?”, thanh niên thấy người trung niên đầu húi cua lại làm làm trái ý mình, sắc mặt u ám, gằn giọng quát.
Đồng Thiết Tâm lắc đầu, nói vang dội: “Thẩm thiếu gia, đầu tiên, tôi là một cảnh sát nhân dân, bảo vệ an toàn tính mạng của người dân mới là nhiệm vụ hàng đầu của tôi”.
“Anh…”, Thẩm Phong tức điên gọi: “Đừng có quên nhà họ Thẩm nhà tôi có ơn lớn với anh”.
“Chính vì nhớ ơn lớn của nhà họ Thẩm, hôm nay tôi mới đến đây.

Nhưng mạng người quan trọng hơn tất cả”, Đồng Thiết Tâm thở dài, sau đó nghiêm nghị nói với Nhị Ngưu: “Mau cứu người”.
“Ha, ha, là đàn ông chân chính”, Nhị Ngưu bất ngờ nhìn Đồng Thiết Tâm, không kiềm được mà giơ ngón cái với anh ta.

Cứ tưởng cảnh sát trước mặt cũng là loại rác rưởi cùng một giuộc với nhà họ Thẩm, ai ngờ cũng là một người chính trực như vậy.
“Đừng lãng phí thời gian.

Hôm nay có người trúng độc ở nhà hàng là thật, về công hay tư tôi cũng phải dẫn cậu về”, Đồng Thiết Tâm lạnh lùng nói: “Giờ cậu định cứu người thế nào?”.
“Ha, ha, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức”, Nhị Ngưu vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy thì tốt, đừng hòng giở trò”, Đồng Thiết Tâm gật đầu, giơ tay vẫy, cảnh sát bên cạnh anh ta lần lượt tản ra, lặng lẽ canh giữ các cửa ra, đồng thời cũng sơ tán những phóng viên và người hóng hớt còn lại, phong tỏa hoàn toàn nhà hàng.
“Hừ”, thấy Đồng Thiết Tâm làm vậy, Thẩm Phong kia không kiềm được hừ một tiếng lạnh lùng, hiển nhiên lúc này trong lòng cậu ta cực kỳ bất mãn.
Còn ông lão lưng gù bên cạnh cậu ta thì cười gian xảo: “Thẩm thiếu gia, yên tâm đi, con trâu đần này không cứu được người đâu, ngược lại, cậu ta sẽ gánh tội danh của một kẻ giết người”.
“Vậy sao?”, trong mắt Thẩm Phong lóe sáng, hài lòng nhìn ông lão lưng gù: “Làm khá lắm, sau khi có được phương thuốc của Nhị Ngưu, thì nhà họ Thẩm sẽ không bạc đãi ông”.
“Vậy thì cảm ơn Thẩm thiếu gia trước”, ông lão lưng gù nịnh bợ nói: “Xem đi, Nhị Ngưu kia sắp bắt đầu rồi”.
Thẩm Phong đưa mắt nhìn, chỉ thấy Nhị Ngưu đã lại kiểm tra cho thanh niên trúng độc.
Chân mày Nhị Ngưu lúc này cau chặt, cứ như chìm trong suy tư.
Mọi người đều nhìn Nhị Ngưu, đợi anh ta mau chóng cứu người.

Ai cũng nhìn ra được, thanh niên trúng độc kia lúc này đã hấp hối, hiện tại sắp không chịu được rồi.
Cuối cùng Nhị Ngưu lại cầm một cây kim bạc lên, ánh mắt sáng ngời, định đâm xuống một huyệt vị ở ngực của thanh niên trúng độc.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt ông lão lưng gù kia ánh lên nụ cười nham hiểm, cứ như tiếp theo sẽ có một việc vô cùng đặc sắc xảy ra.
“Khoan đã”, song một giọng nói lanh lảnh đột ngột vang lên, cánh tay cầm kim bạc của Nhị Ngưu hơi run, kim bạc cuối cùng không đâm xuống.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên đang đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị, phía sau anh là một cô gái xinh đẹp.


Khỏi cần nói, thanh niên này đương nhiên là Hoàng Hách.
“Cậu làm gì thế?”, sắc mặt Đồng Thiết Tâm đanh lại, quát: “Tình hình chỗ này khẩn cấp, đừng có gây thêm rắc rối”.
Hoàng Hách không để ý anh ta, mà ánh mắt dừng trên người Nhị Ngưu: “Cây kim này nếu dừng ở huyệt tử cung này, thì người này chết chắc”.
“Cái gì?”, chân mày Nhị Ngưu nhăn lại, nhìn Hoàng Hách đột nhiên xuất hiện, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: “Người anh em này, cậu có ý gì? Huyệt tử cung giúp thư giãn, có thể thư khí lợi huyết, tại sao không thể châm cứu?”.
Hoàng Hách lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Nếu là trúng độc bình thường, anh làm vậy cũng không sai.

Nhưng mà…”.
Hoàng Hách ngừng một lát, ánh mắt như điện, giọng điệu nghiêm túc: “Anh có từng nghĩ người này lúc này không phải trúng độc không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi