THẦN Y XUẤT CHÚNG



Hoàng Hách tự hỏi, chưa bao giờ gặp người đàn ông trước mặt, chứ đừng nói là quyến rũ bạn gái hắn.

Sau khi anh tốt nghiệp thì đến Hải Thành, ngoài Trương Mộng Mộng ra thì chưa từng có bạn gái nào khác.
Rõ ràng đây là một âm mưu, một âm mưu nhắm vào Hoàng Hách.

Nếu không thì, một người đàn ông xa lạ với Hoàng Hách, sao có thể tìm được đúng anh đồng thời nhận ra anh, hơn nữa còn thống nhất cầm loa.
“Anh là ai, ai cử anh tới?”, ánh mắt Hoàng Hách lạnh như băng, nhìn tên tóc xanh lạnh lùng nói: “Tôi không hề quen anh”.
Tên tóc xanh thấy Hoàng Hách nói vậy, cứ như đã đoán trước được, ngay lập tức cầm loa lên chửi đổng: “Hoàng Hách, anh đúng là đồ mặt dày.


Lúc đó vừa gặp bạn gái tôi còn anh em ngọt xớt với tôi, giờ tán được bạn gái tôi rồi thì vờ như không biết tôi, mọi người phân xử cho tôi đi”.
“Đúng đó, đúng đó, bọn tôi có thể làm chứng, Hoàng Hách, anh đúng là đồ mặt dày, trên đời này không có ai đê tiện hơn anh”, mấy người đến cùng người đàn ông tóc xanh cũng hét to.
Giọng nói phát ra từ mười mấy người cầm loa vô cùng vang dội, càng nhiều người bị thu hút đến hơn.
“Các anh rốt cuộc là ai, nếu còn không đi thì tôi báo cảnh sát đó”, Hoàng Hách đè cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói.
Đối phương nếu đã xếp những người này tới chắc chắn cũng có kế hoạch B rồi, mình nếu xốc nổi đánh người, thì chẳng phải là trúng kế của kẻ gian sao?
“Báo cảnh sát đi, anh báo đi”, tên tóc xanh hùng hổ nói: “Cái đồ vô liêm sỉ quyến rũ bạn gái người khác như anh mà còn dám báo cảnh sát, để tôi xem cảnh sát giúp ai”.
“Anh ăn nói sạch sẽ chút”, đối phương liên tục sỉ nhục, là một người đàn ông nếu Hoàng Hách không nổi giận thì mới lạ đó.
“Tôi cứ nói đó, anh muốn sao?”, tên tóc xanh khinh thường ra mặt nói: “Có giỏi anh đánh tôi đi, đồ vô lại”.
“Hừ, quá đáng”, trong mắt Hoàng Hách bùng lên ngọn lửa giận cuồn cuộn, anh tiến lên trước, đẩy mạnh tên tóc xanh, định cảnh cáo hắn.
Song chỉ đẩy một cái như vậy, thế mà tên tóc xanh kia lại cứ như bị thương nặng, kêu gào thảm thiết, sau đó ngã bệt ra đất, thét ré lên: “Bớ làng nước ơi, bác sĩ đánh người, bác sĩ đánh người”.
Một nhóm phóng viên lao ra từ trong bóng tối ngay sau tiếng hét của hắn, nhắm chuẩn vào Hoàng Hách để chụp ảnh.
“Phóng viên đài chúng tôi lúc này đang ở hiện trường sự kiện bác sĩ đánh người, nghe nói nguyên nhân của vụ việc này là do bác sĩ tên Hoàng Hách này sống không đứng đắn, quyến rũ bạn gái người khác, khiến bạn trai của người ta tức giận…”.
“Bác sĩ cầm thú thế này sao có thể chữa bệnh cứu người chứ, tôi kêu gọi xã hội phải tăng cường giám sát loại bác sĩ thế này…”.
Hàng loạt giọng nói đưa tin cứ lên lên xuống xuống, liên miên không dứt, những phóng viên này đã xác định sự việc trong tình huống không hề phỏng vấn gì hết.
Hoàng Hách nhìn những phóng viên trong mắt người dân là người cao quý nhất, trong lòng trào dâng sự chán ghét.

Chính những người này bẻ cong sự thật để thu hút dư luận, để bản thân nổi tiếng, không những khiến những người dân không rõ sự thật hiểu nhầm, thậm chí còn hai biết bao người vô tội thân bại danh liệt.

Ví dụ như hiện tại, trong ánh mắt nhìn anh của tất cả những người mặt tại đây ít nhiều gì đều có sự khinh thường.

Có lẽ trong lòng bọn họ, nếu không phải sự thật thì phóng viên sao lại tranh nhau đưa tin.
“Hoàng Hách, chuyện gì thế này?”, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, Hoàng Hách xoay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc đồ của công sở đi tới, không phải Lý Yên thì còn ai vào đây.
Lý Yên lúc này, trên người mặc bộ đồ Âu công sở, do là thời gian ăn cơm nên cô không mặc áo blouse trắng, nhưng cũng chính vì vậy, khiến bộ ngực đầy đặn của cô càng thêm nổi bật, cứ như sắp làm rách tà áo nhảy ra ngoài.
“Phó giám đốc Lý”, ở nơi công cộng, Hoàng Hách gọi Lý Yên một tiếng phó giám đốc.

Dù sao quan hệ của anh và Lý Yên cũng chưa đến mức gọi thẳng tên người ta.
“Cô là lãnh đạo bệnh viện sao?”, Hoàng Hách vừa định giải thích thì tên tóc xanh đang liên tục gào thê thảm dưới đấy đã lao vào Lý Yên, có vẻ như muốn ôm lấy cái chân đẹp của Lý Yên.
May mà động tác của Lý Yên nhanh nhạy, vội vàng rụt người mới không bị gã kia sàm sỡ.
Gã đàn ông kia thấy không ôm được cái chân đẹp của Lý Yên, trong mắt thầm lóe lên sự tiếc nuối.

Nhưng hắn cũng coi như người có diễn xuất, thế mà lại không thể hiện biểu cảm khiến bất kỳ ai nghi ngờ.

Hắn lau khóe mắt, cứ như đang lau nước mắt vậy, khóc lóc đau khổ nói: “Lãnh đạo, cô phải phân xử cho tôi đó, Hoàng Hách của bệnh viện các cô thế mà lại quyến rũ bạn gái tôi, tôi nói lý với anh ta, anh ta còn đánh tôi.

Cô nhìn tôi bây giờ đã không thể dậy nổi rồi, ôi…”, nói rồi tên tóc xanh thế mà lại lăn lộn trên đất, cứ như ngã ghê lắm.
Song Lý Yên lại cau mày nói: “Anh đừng vờ vịt nữa, tôi là bác sĩ, ngã bị thương thế nào tôi biết rõ”.
Là bác sĩ, Lý Yên là có học hành đàng hoàng, đương nhiên vừa nhìn đã biết người trước mặt không hề bị thương.
Tên tóc xanh vừa nghe thế thì trên mặt chợt lộ vẻ xấu hổ.

Nhưng hắn thấy không lừa được nên cũng bò dậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi