THẦN Y XUẤT CHÚNG

Lưu Thanh Vân lái xe, đưa Hoàng Hách và hai cô gái lượn lờ trên đường phố Hải Thành.  

“Đi đâu ăn cơm đây?”, Hoàng Hách hỏi hai cô gái.  

“Hôm nay tôi muốn ăn đồ Tây”, Lý Yên nghĩ một lúc nói.  

“Đồ Tây à, em biết một nhà hàng rất ngon đó”, Liễu Vi Nhi ngồi bên cạnh Lý Yên nghe thấy lập tức hồ hởi nói.  

“Vậy sao, thế thì chúng ta đến đó đi”, Lý Yên mỉm cười, cũng lộ rõ vẻ hứng khởi. Khi chưa đề cập đến vấn đề liên quan tới Hoàng Hách, hai cô gái này thể hiện như hai chị em tốt của nhau. Nhưng một khi liên quan đến Hoàng Hách, hai cô gái lập tức liền trở thành kẻ thù không đội trời chung.  

Cả quãng đường, hai người đã vì Hoàng Hách mà đấu khẩu mấy lần, hại cho Hoàng Hách không còn dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa.  

Nhưng nhìn bộ dạng hai cô gái vì mình mà ghen tuông, trong lòng Hoàng Hách cũng cảm thấy hơi thú vị, sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, vận đào hoa của anh như thể được bùng nổ vậy.  

Một lát sau, Lưu Thanh Vân đưa ba người đến trước cửa một nhà hàng đồ Tây.  

“Sao thế, cậu không vào à?”, Hoàng Hách nhìn Lưu Thanh Vân đang định rời đi liền hỏi.  

“Tôi có việc rồi!”, Lưu Thanh Vân mỉm cười, sau đó chào Liễu Vi Nhi và Lý Yên rồi đi khỏi.  

“Kệ anh ta, cái tên này cứ đến tối là thần bí lắm, cũng không biết là đi đâu nữa!”, Liễu Vi Nhi cảm thấy bình thường về việc Lưu Thanh Vân rời khỏi, cô trề môi nói: “Ôi, đói quá đi mất, chúng ta mau vào bên trong đi!”.  

Vừa nói, Liễu Vi Nhi làm động tác định kéo tay Hoàng Hách, sau đó cùng lúc này, Lý Yên lại kéo tay Liễu Vi Nhi trước, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Em gái, chị cầm tay em nhé!”.  

Vừa nói, Lý Yên cũng không chờ cho Liễu Vi Nhi đồng ý, vừa cầm vừa kéo tay Liễu Vi Nhi đi vào bên trong nhà hàng.  

Hoàng Hách sờ lên mũi, nở một nụ cười gượng: “Cô bé Lý Yên này xem ra cũng không vừa nhỉ”.  

Nhà hàng này khá sang trọng, bước vào bên trong, nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn bọn Hoàng Hách đến vị trí cạnh cửa sổ.  

Ba người gọi đồ ăn chính và một số điểm tâm khác xong, liền uống trà chờ đồ ăn ra.  

“Không gian ở đây cũng được đấy chứ”, Lý Yên tẻ nhạt nhìn xung quanh, đột nhiên, thần sắc cô động một cái, nháy mắt với Hoàng Hách.  

Hoàng Hách không hiểu, nhìn theo ánh mắt của Lý Yên, chỉ thấy một chiếc bàn phía không xa có một cô gái đang ngồi một mình trên sofa, cũng không gọi món, như thể đang chờ người nào đó.  

Nhìn bóng lưng của người này, Hoàng Hách lập tức nhận ra ngay, đó chính là Trương Mộng Mộng. Trương Mộng Mộng lúc này trông có hơi cô quạnh, ngồi cúi mặt ở đó.  

“Chị Lý, người phụ nữ kia là ai thế?”, Liễu Vi Nhi hỏi với vẻ thắc mắc: “Mấy người quen người đó à?”.  

“Cô ta là ai thì em tự hỏi anh Hoàng Hách của em đi”, Lý Yên nửa đùa nửa thật nói.  

“Không có gì, chỉ là một người rất quen trước đây thôi”, thấy Liễu Vi Nhi có cảm giác thực sự muốn hỏi mình, Hoàng Hách liền chủ động lên tiếng?: “Chỉ là giờ đã là người lạ rồi”.  

“Ồ, em hiểu rồi, đó nhất định là bạn gái cũ của anh rồi”, mắt Liễu Vi Nhi sáng lên, bĩu môi nói: “Dáng người cũng được đấy chứ, nhưng so với em thì còn kém xa, anh Hoàng Hách, anh thấy có đúng không”.  

Vừa nói, cô gái này như thể cố tình vậy, vươn vai lên để lộ một đoạn eo thon ra trước mặt Hoàng Hách. Thậm chí, vì vươn vai nên áo cô đã co lên phía trên, chiếc rốn dễ thương cũng hiện rõ trong tầm mắt của Hoàng Hách.  

“Yêu tinh...”, Lý Yên bĩu môi, dường như nói với giọng bực mình: “Chỉ là eo thon thôi mà, ngực của chị còn to hơn của em đấy...”.  

“Ơ...”, Hoàng Hách nghe thấy, bất giác cúi đầu, cố tỏ vẻ đang chú ý vào cốc nước lọc trên bàn. Hai người này không ngừng đối kháng nhau, độ mạnh bạo dường như càng lúc càng lớn thêm.  

“Ơ, có người đến kìa”, một lúc sau, Liễu Vi Nhi đột nhiên nói.  

Hoàng Hách quay đầu qua, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lùng, chỉ thấy lúc này người đến chính là Lưu Đông!  

Thấy Lưu Đông đến, Trương Mộng Mộng như thể rất vui mừng, vội vàng đứng dậy ra đón Lưu Đông, nhưng khuôn mặt Lưu Đông lại không có mấy biểu cảm, đẩy Trương Mộng Mộng ra luôn, tự mình ngồi vào chỗ đối diện với Trương Mộng Mộng.  

Lúc này, đồ ăn của bọn Hoàng Hách cũng được đem lên.  

“Đừng nhìn nữa, ăn đi!”, Hoàng Hách nói với hai cô gái.  

“Anh Hoàng Hách, bạn gái cũ của anh ở bên người khác mà anh không quan tâm chút nào sao?”, Liễu Vi Nhi lại nhìn Hoàng Hách với vẻ kỳ lạ, lí nhí hỏi. Cô không biết ân oán giữa Hoàng Hách và Trương Mộng Mộng, chỉ nghĩ là hai người chia tay bình thường thôi.  

“Bọn anh đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa, anh việc gì phải buồn chứ”, Hoàng Hách bực bội nói: “Hơn nữa, giờ chẳng phải anh cũng đang ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp sao?”.  

“Một cô gái xinh đẹp”, Liễu Vi Nhi nhíu mày: “Chúng em có hai người nhé, cô gái xinh đẹp mà anh nói là ai?”.  

“Đương nhiên là người đẹp Lý Yên rồi”, Hoàng Hách cười hi hi nói.  

Lý Yên nghe thấy Hoàng Hách nói như vậy, trong lòng dâng lên vẻ đắc ý: “Hừ, coi như anh cũng có mắt nhìn người”.  

Còn Liễu Vi Nhi thì không chịu: “Anh Hoàng Hách, ý anh là em không phải người đẹp chứ gì?”.  

Hoàng Hách nhìn bộ dạng tức giận của Liễu Vi Nhi, cố tình muốn trêu chọc cô, thế là nghiêm túc nói: “Đúng thế, em đương nhiên không phải là người đẹp rồi!”.  

“Hừ, không thèm chơi với anh nữa”, Liễu Vi Nhi xị mặt, lộ rõ vẻ thất vọng.  

“Em còn nhỏ, là bé đẹp!”, Hoàng Hách thấy trêu cũng đủ rồi, thế mà cười hi hi nói.  

“Phụt!”.  

Khuôn mặt Liễu Vi Nhi lập tức như trời đang âm u có tia sáng mặt trời, bật cười một tiếng, sau đó giơ tay đấm vào ngực Hoàng Hách, hờn dỗi trách: “Anh Hoàng Hách, đồ đáng ghét...”.  

“Cạch!”, Lý Yên dùng dĩa đâm vào miếng bò bít tết rồi cắn mạnh một miếng, miệng còn hừ lên: “Đúng là đồ con gái không hiểu chuyện chỉ biết ưa nịnh...”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi