THẦN YÊU LỤC

Edit: Tiểu Khánh

Âm tào địa phủ là nơi quỷ mị tụ tập, cả ngày đều là đêm đen, không hề có ánh sáng. Tiểu quỷ tuần tra áp giải quỷ hồn vừa xuống, thúc giục họ mau uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà. Cũng có quỷ hồn gian xảo, không chịu uống, dưới bàn chân nó sẽ lập tức xuất hiện đao móc giữ hai chân lại, có cả ống đồng sắc nhọn đâm xuyên qua cổ họng, bị tiểu quỷ cưỡng ép rót vào, không có quỷ hồn nào có thể may mắn tránh thoát.

Nhưng gần đây Mạnh Bà gặp một chuyện đau đầu. Mấy hôm nay có một quỷ hồn mới tới, làm thế nào cũng không chịu uống canh Mạnh Bà. Dù bị cực hình ép uống, hắn cũng nôn ra không sót một giọt. Thật sự không còn cách nào, Diêm Vương đành phải bảo Mạnh Bà cột hắn vào sông Vong Xuyên, nửa người dưới ngâm trong nước sông. Trong sông đầy rẫy sâu rắn, sóng lớn cuồn cuộn, gió tanh tạt vào mặt, quỷ hồn kẻ ác không ngừng cắn xé hồn phách còn sót lại của hắn, nhưng hắn vẫn không chịu vào khuôn phép như trước.

Quỷ hồn kia chính là Phó Lan Quân.

Mạnh Bà không kiên nhẫn dây dưa với hắn nữa, liền nói: “Tiểu tử, ngươi hà tất phải vậy chứ. Ta đã hỏi Diêm Vương gia, ngài ấy nói ngươi tạ thế là mệnh hưởng phúc, tử tế đầu thai không tốt sao?”

Phó Lan Quân lại nói: “Ta không cầu kiếp sau vinh hoa phú quý, chỉ cầu kiếp này không quên một tấm chân tình.”

“Ôi, tiểu tử này, ngươi là một người tình cảm, nhưng bà già này cũng phải làm việc theo quy củ. Ngươi cứ khăng khăng như vậy, thì đừng trách ta.” Bà vung tay lên, các ác quỷ liền hung hăng cắn vào người Phó Lan Quân. Phó Lan Quân đau đến trắng bệch môi, nhưng chỉ nghiến chặt răng, im lặng chịu đựng.

Bao nhiêu thế sự luân hồi, sao bằng được yêu hận đời này.

A Cửu, nếu ta và ngươi không thể ở bên nhau, thì để ta mãi mãi nhớ ngươi, không uổng phí cuộc đời này.

Lúc này cuồng phong nổi lên, thổi tan ác quỷ. Nước sông Vong Xuyên không ngừng cuồn cuộn, có xu thế đập gãy cầu Nại Hà. Một đám tiểu quỷ đứng không vững, thét lên bỏ chạy tứ phía. Mạnh Bà hô lớn: “Ai dám cả gan xông vào âm tào địa phủ!”

Phó Lan Quân ngẩng đầu, chỉ thấy một đường kim quang hiện lên, giữa không trung liền xuất hiện một nam tử bạch y phấp phới.

Hắn đứng chắp tay, tóc dài bay bay, da thịt mơ hồ sáng lấp lánh, dung mạo có hào quang ngọc lưu ly. Vừa mở miệng, giọng nói như suối trong liền truyền vào tai mọi người.

“Bản tôn tới, các ngươi có gì bất mãn sao?”

Lần này Phó Lan Quân ngây dại, dung nhan kia, giọng nói kia, hắn không thể quen hơn được nữa.

Ba năm nay, hắn ngày nhớ đêm mong người này, than thở cảnh xuân qua nhanh, giai nhân khó giữ, nằm mơ cũng muốn gặp lại y một lần.

Người nọ là người hắn yêu, hắn gọi y là “A Cửu.”

Thiên Tôn Ti Mậu thân phận tôn quý, ngay cả Thiên Đế cũng phải nể mặt y. Những tiểu quỷ này thấy y, sợ hãi đến mức ngay cả bước chân cũng bất động, vội vã quỳ xuống. Mạnh Bà càng phải lấy lòng, nói: “Chẳng biết Thiên Tôn đại nhân tới đây có chuyện gì?”

“Bản tôn chỉ là rảnh rỗi buồn chán, tới đây tìm thứ gì chơi.” Y nhìn về phía Phó Lan Quân còn đang kinh ngạc, thấy trên người hắn toàn là vết thương, cảm giác đau lòng xông lên ngực, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Y chỉ một ngón tay, nói: “Người này dáng dấp không tệ, cũng coi như có nhãn duyên với bản tôn. Mạnh Bà này, bản tôn xin lại hắn từ chỗ bà, được chứ?”

“Thiên Tôn thật khéo đùa, quỷ hồn này chẳng nhờ chẳng cậy được, ngài muốn lấy làm gì chứ?”

“Bản tôn cũng không nói đùa.” Ánh mắt y lạnh căm: “Người này, là của bản tôn, hôm nay bản tôn nhất định phải dẫn hắn đi.”

Quỷ hồn cõi âm nào có chuyện xin về để sai khiến bên cạnh, dù Mạnh Bà có sợ Thiên Tôn Ti Mậu đi chăng nữa, cũng không thể vi phạm quy củ cõi âm. Bà cúi người nói: “Thiên Tôn đại nhân, việc này chẳng phải làm khó bà già này hay sao? Quỷ hồn luân hồi, là trời định, dù là Diêm Vương gia tới, cũng không thể tùy tiện đưa quỷ hồn đi.”

Cửu Gia cười: “Hừ, bản tôn hoàn toàn không muốn để lão Diêm Vương kia đồng ý.” Dứt lời y liền xông về phía Phó Lan Quân, đưa tay phóng ra một đường ánh sáng trắng, cắt đứt toàn bộ trói buộc trên người, ôm lấy eo hắn, định bay ra khỏi địa phủ. Một đám quỷ xông lên chặn y lại, đều bị hàn khí quanh thân y gây thương tích, lùi ra mấy bước.

Mạnh Bà hoảng sợ, chạy đi thông báo cho Diêm Vương, lại bị một chưởng của Cửu Gia đánh ngã xuống đất. Y định ra thêm một chưởng, lại bị một người ngăn cản. Hắc Vô Thường dùng gậy chiêu hồn trong tay đỡ lấy một chưởng này của Cửu Gia. Hắn chuyển sang làm phép, muốn triệu hồi quỷ hồn của Phó Lan Quân. Cửu Gia vội vàng che Phó Lan Quân ở phía sau, bày kết giới.

Y nhìn Hắc Vô Thường: “Tiểu Hắc, ngay cả ngươi cũng muốn cản ta?”

Hắc Vô Thường im lặng chốc lát, mở miệng nói: “Thiên Tôn đại nhân, nhiếp hồn là chức trách của Hắc Vô Thường. Tam giới có quy củ của tam giới, Phó Lan Quân đã chết, xin Thiên Tôn đừng làm việc nghịch thiên.”

Cửu Gia đột nhiên cười ha ha: “Quy củ? Thứ Thiên Tôn Ti Mậu ta khinh thường nhất chính là quy củ!”

Quy củ chó má gì, lịch kiếp, quy vị, sinh không thể gắn bó, chết không thể ở gần, hôm nay bản tôn sẽ phá vỡ quy củ này của ông ta!

“A Cửu…”

Phó Lan Quân gọi y một tiếng, y hơi quay đầu lại, dịu dàng nói: “Không sao, ta sẽ lập tức đưa ngươi ra ngoài.”

“Thiên Tôn đại nhân, vậy xin đắc tội.”

Chớp mắt, khói đen bốc lên, gậy chiêu hồn trong tay Hắc Vô Thường hóa thành một cây đại đao, từ giữa không trung bổ xuống. Cửu Gia ôm Phó Lan Quân nghiêng người né tránh, nâng tay thôi thúc âm huyết trong cơ thể, biến hóa ra băng kiếm trong tay, chuyển hướng, đâm về phía Hắc Vô Thường. Tuy pháp lực của Cửu Gia cao cường, nhưng một lòng che chở cho Phó Lan Quân, chỉ có thể chống đỡ chiêu thức của Hắc Vô Thường, không thể tấn công. Phó Lan Quân nhìn y đối phó trắc trở, không khỏi lo lắng, nhưng chỉ có thể nắm chặt vạt áo y.

Một đao chém xuống, Cửu Gia dùng băng kiếm đỡ ngang. Hắc Vô Thường đến gần y, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Chạy mau.”

Cửu Gia giật mình, khói đen xung quanh họ ngày càng dày đặc, che khuất mọi thứ trước mặt. Y phản ứng kịp, ôm chặt Phó Lan Quân, bay đi.

Đợi khói đen tan hết, chỉ có Hắc Vô Thường quỳ một chân trên đất.

“Đại nhân, ngài không sao chứ?”

“Không sao.” Hắn đứng dậy: “Ta đến bẩm báo Diêm Vương, các ngươi thủ ở chỗ này, nhất định không để xảy ra sai sót nữa.”

“Vâng.”

Hắn gật đầu, Thiên Tôn đại nhân, mong rằng ngài có thể xa rời trần thế này, cùng người thương nắm tay đến cuối đời.

Trốn ra khỏi địa phủ, Cửu Gia mang theo Phó Lan Quân trở về Thiên Ngoại Thiên. Mệnh Cách Tinh Quân thấy y mang một quỷ hồn về, sợ hãi đến mức quai hàm suýt rớt xuống: “Thiên Tôn, ngài đây là?”

“Mang một người về thôi mà, có gì mà phải ngạc nhiên.”

“Việc này… việc này không ổn!” Lão biết Cửu Gia có tình cảm sâu đậm với Phó Lan Quân, cũng nghĩ đến chuyện y về địa phủ gặp quỷ hồn Phó Lan Quân một lát, nhưng không ngờ rằng Thiên Tôn Ti Mậu lại trực tiếp mang quỷ hồn này ra ngoài. Việc này để cho Thiên Đế biết, sẽ rắc rối to.

Cửu Gia lại ung dung bình tĩnh, y bảo người ôm Lục Khởi tới. Làm phép phong ấn tam hồn của Phó Lan Quân vào Lục Khởi.

“Lan Quân, ngươi ở trong này trước đã, ta sẽ nhanh chóng tìm được cách hồi sinh ngươi.”

“A Cửu, ngươi đừng quá lo lắng cho ta, an toàn của mình là quan trọng nhất.”

Mệnh Cách Tinh Quân đứng ở bên cạnh họ, đang do dự không biết làm sao, chợt nghe Cửu Gia nói: “Tinh Quân, ngài có cách nào có thể cho quỷ hồn sống lại không?”

“Người sau khi chết, hồn phải bay, phách phải tan. Hồn có thể rời khỏi cơ thể, nhưng phách lại phải dựa vào thể xác, Phó Lan Quân đã tan mất bảy phách, chỉ có ba hồn thì không sống được.”

“Nhất định còn có cách khác.” Cửu Gia khẩn cầu: “Tinh Quân, bản tôn ở thiên giới quen thói kiêu ngạo, chưa bao giờ cầu xin ai. Lần này bản tôn cầu xin ngài, nói cho ta biết làm thế nào mới có thể hồi sinh Lan Quân.”

Y nói xong liền quỳ xuống, Mệnh Cách Tinh Quân vội vàng đỡ Cửu Gia dậy. Lão không đành lòng nói: “Thiên Tôn à, ngài cũng biết đây là hành động nghịch thiên, xâm phạm luật trời! Đến lúc đó nếu bị thiên phạt, dù ngài do âm huyết hỗn độn biến thành, cũng không chịu nổi đâu!”

“A Cửu, hậu quả của việc này nghiêm trọng đến vậy sao?” Trong cầm truyền đến giọng của Phó Lan Quân, hắn rất lo lắng: “Nếu khiến ngươi phải chịu trừng phạt, thì không cần quan tâm đến ta đâu.”

“Ta làm sao có thể mặc kệ ngươi!”

Núi Côn Luân, biên cương phía Tây, âm tào địa phủ, ngươi cho rằng ta sẵn lòng đi sao? Đều phải trách ngươi, là ngươi khiến ta động lòng, ta không kìm nổi tình cảm, sao có thể mặc kệ ngươi chứ! Không phải chỉ là thiên phạt thôi sao? Cứ tới đi, ta muốn xem xem ông trời làm khó dễ ta thế nào!

“A Cửu…”

Thấy hai người họ tình cảm sâu nặng đến vậy, Mệnh Cách Tinh Quân thở dài. Lão nói: “Minh Châu Thương Hải của Cửu Thiên Huyền Nữ, có thể hóa không thành có, định hồn sinh phách. Dùng nó, là hồi sinh được Phó Lan Quân.” Thấy Cửu Gia giật mình nhìn lão, Mệnh Cách Tinh Quân bất đắc dĩ cười nói: “Mặc dù tiên vị ta không cao, nhưng cũng làm bạn với Thiên Tôn mấy ngàn năm, hôm nay bằng hữu có việc cần nhờ, lão hủ sao có thể không giúp chứ.”

Thiên Tôn đã mang ba hồn của Phó Lan Quân từ địa phủ ra ngoài, chắc hẳn Diêm Vương sẽ báo cáo ngay với Thiên Đế, Thiên Tôn nên đưa Phó Lan Quân đi mau đi.

Cửu Gia cảm kích vạn phần: “Đa tạ Tinh Quân.”

“A Cửu, ngươi đi như vậy thực sự không sao chứ?”

“Ta và ngươi ở bên nhau, sẽ không sao.”

Cửu Gia ôm Lục Khởi, ngồi tiên vân bay rất xa, rốt cuộc dừng lại nghỉ ngơi cạnh một bờ sông. Y ôm cầm vào ngực, chỉ sợ mảy may làm tổn hại.

Lúc biết Cửu Gia là thần tiên, Phó Lan Quân hơi giật mình. Có điều nghĩ đến chuyện bản thân cũng từng biến thành một con quỷ hồn đến cõi âm, liền dễ chấp nhận. Cửu Gia nói, mình là Thiên Tôn Ti Mậu ở thiên giới, hạ phạm lịch kiếp mới biến thành con người.

Cầm trong ngực đột nhiên vang lên, đó là Phó Lan Quân đang cười. Hắn nói: “Ta chỉ biết, ngươi không phải là yêu quái.”

Cửu Gia cười, nói: “Sao, lẽ nào ta là yêu quái, ngươi sẽ không thích ta nữa?”

“Người ta thích là ngươi, bất kể ngươi là người hay tiên, là yêu hay quỷ, tình cảm này có thiên địa chứng giám, đời đời không đổi.”

“Giờ không phải là lúc nói lời ân ái.” Y nói: “Nơi này là Thiên Nhai Hải Giác, thần tiên yêu quái pháp lực bình thường không vào được.” Y đặt cầm lên cỏ: “Ta bày lại kết giới, ngươi ở chỗ này trước, đợi ta đi tìm Minh Châu Thương Hải.”

Minh Châu Thương Hải còn đang trong tay Cửu Vĩ Hồ Yêu, Phó Lan Quân lo lắng Cửu Gia gặp nguy hiểm: “Yêu hồ kia rất quái gở, ngươi phải cẩn thận.”

“Yên tâm, một con hồ yêu thôi mà.”

Chỉ cần cứu được ngươi, ta không sợ gì cả.

Bất kể là thời gian nào, nền đất Côn Luân luôn bị băng tuyết bao phủ. Cuồng phong thổi tuyết bay khắp trời, trước mắt một vùng trắng xóa, người bình thường đi vào sâu, sợ rằng cũng không ra ngoài được nữa.

Cửu Gia dùng tiên pháp tìm hồ ly chín đuôi, đến một sơn động, là một bức tường che chắn được bày bằng yêu pháp. Y phất tay đẩy ra, phát hiện bức tường che chắn này rất kiên cố, chỉ dựa vào pháp lực của y thì không mở ra được. Bên trong dày đặc yêu khí, xem ra Cửu Vĩ Hồ Ly đang ở bên trong. Đột nhiên bên trong truyền ra tiếng nói: “Người tới là ai?”

“Bản tôn là Thiên Tôn Ti Mậu của Thiên Ngoại Thiên.”

“Thiên Tôn Ti Mậu? Ha, một con hồ yêu ba ngàn năm nho nhỏ như ta, lại phiền Thiên Tôn đại nhân tự mình đến hàng phục. Sợ là Thiên Tôn đại nhân phải đi một chuyến tay không rồi, ta tuyệt đối không bó tay chịu trói.”

“Bản tôn không biết ngươi đang nói gì. Hôm nay bản tôn tới, chỉ muốn mượn Minh Châu Thương Hải.”

“Minh Châu Thương Hải, hừ, nếu ta đưa Minh Châu Thương Hải cho ngươi, không phải là ngoan ngoãn đầu hàng sao?”

“Bản tôn chỉ mượn dùng, sau đó sẽ trả lại ngươi.”

“Hừ! Thần tiên chó má các ngươi, một câu cũng không tin được!”

Đúng vào lúc này, sắc trời đột nhiên tối sầm, mây đen như khói đặc, cuồn cuộn dữ dội, từ đỉnh núi Bắc Sơn cao nhất lao xuống, lập tức hóa thành một con bạch hổ to lớn. Cửu Gia nhấc tay cản lại, bạch hổ lại lướt qua y, nhằm thẳng vào bên trong sơn động. Kết giới trong nháy mắt bị phá vỡ, đánh gãy cây khô xung quanh.

Bạch hổ kia hóa thành một chùm ánh sáng tiến vào. Không kịp kinh ngạc, Cửu Gia cũng xông vào.

Đến khi vào bên trong, y liền thấy một nam nhân đứng đối diện hồ yêu. Cửu Gia nhận ra hắn, chiến thần Bạch Hổ Trường Phong của thiên giới.

Mắt thấy Trường Phong đánh một chưởng về phía hồ yêu, Cửu Gia vội vàng tiến tới đưa tay đỡ lấy chưởng: “Trường Phong, vì sao ngươi giết con hồ ly này?”

“Thiên Tôn Ti Mậu?” Trường Phong hơi kinh ngạc, nhưng rất bình tĩnh: “Con yêu hồ làm xằng làm bậy, giết mấy trăm người, hút hồn phách để tăng cường tu vi. Ta phụng mệnh Thiên Đế, tru diệt yêu nghiệt này.”

“Ha ha ha, chiến thần đại nhân nói thật hay, ta đúng là một con yêu nghiệt. Không thì làm sao mà chiến thần đại nhân ngài lên giường ta được chứ?”

“Câm miệng!”

“Sao, sợ ta đem chuyện ân ái giữa ta và ngươi nói cho người ngoài nghe à?” Ả trừng mắt nhìn Trường Phong, giọng nói chỉ hận không thể băm vằm đối phương thành vạn đoạn: “Trường Phong, sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta, chính là tin vào lời ngon tiếng ngọt của ngươi. Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta từ bỏ tiên vị bên ta trọn đời, nhưng ngươi lại không nỡ bỏ thân phận thần tiên của mình. Loại thất phu như ngươi, sao xứng để ta yêu, ta hận!”

Cửu Gia cảm thấy mình chen vào giữa quả là xấu hổ, nhưng y đang vội cứu Phó Lan Quân, không có tâm tư để ý đến vướng mắc yêu hận giữa hai người: “Bản tôn từ trước đến giờ không muốn dính vào chuyện của thiên giới. Hồ Ly, ngươi đưa Minh Châu Thương Hải cho ta, các ngươi tự giải quyết ân oán của mình.”

Khí tức của yêu hồ lúc này cực kỳ yếu, ả biết mình chắc chắn không đánh lại Trường Phong, liền nói: “Chỉ cần Thiên Tôn thay ta giết chiến thần Bạch Hổ, ta sẽ đưa Minh Châu Thương Hải cho ngươi.”

“Yêu nghiệt lớn mật, ngươi còn không hối cải! Hôm nay ta sẽ giết ngươi, thay trời hành đạo!” Trong tay Trường Phong hóa ra trường kiếm, hắn định lấy mạng yêu hồ, Cửu Gia dùng băng kiếm ngăn cản. Trường Phong giận dữ: “Thiên Tôn Ti Mậu, tốt xấu gì ngươi cũng là thượng thần thiên giới, vậy mà lại nhập bọn với yêu nghiệt!”

“Ta cần một thứ trên người Hồ Ly, đương nhiên không thể để ngươi đả thương ả!”

Trường Phong là chiến thần tam giới, bách chiến bách thắng. Tuy pháp lực của hắn không cao cường như Cửu Gia, nhưng chiêu thức lại từng bước áp sát, mắt thấy Cửu Gia sắp không chống đỡ nổi, hồ yêu nhân cơ hội định chạy trốn. Trường Phong nhìn thấy, vận khí đẩy Cửu Gia ra, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào hồ yêu, đâm vào thân thể đối phương.

Cửu Gia thấy đại sự không ổn, từ phía sau đánh Trường Phong một chưởng, vội vàng ôm lấy hồ yêu chạy trốn.

Hồ yêu chỉ cho y một hướng: “Bên kia.”

Họ đến một rừng tùng, thể lực hồ yêu không chống đỡ nổi, ngã xuống đất. Cửu Gia đỡ ả tựa vào ngực: “Giờ ta truyền chút tiên khí cho ngươi, ngươi cố gắng chịu đựng.”

“Vô dụng thôi.” Khí tức hồ yêu ngày càng yếu: “Ta bị Trường Phong đánh tan căn cơ trong cơ thể, không sống được nữa.”

“Ngươi có ba ngàn năm tu vi, còn có Minh Châu Thương Hải, sao lại biến thành bộ dạng thế này?”

“Hừ… Đều bởi một chữ tình.”

Trong bụi cỏ cách đó không xa có tiếng động, một thứ màu trắng chạy về phía này. Nhìn kỹ, thì ra là một con tiểu bạch hồ. Tiểu bạch hồ ly chạy đến bên người hồ yêu, cọ tay ả, liên tục kêu gào.

Đây là?!!

“Con của ta.” Ánh mắt hồ yêu nhìn về phía tiểu hồ ly chan chứa yêu thương và xót xa: “Là con của ta và Trường Phong. Đáng tiếc, Trường Phong không hề biết.”

Cửu Gia kinh hãi: “Ngươi vì sinh hạ nó, mới đi hút tinh phách phàm nhân?”

Cửu Vĩ Hồ Ly thiếu dương khí, nếu muốn sinh con nhất định phải từ bỏ tu vi, dùng tinh phách phàm nhân bổ dương.

Ngươi vì Trường Phong mà làm đến mức này!

Hồ yêu cười khổ nói: “Trong lòng Trường Phong, ta chỉ là một yêu quái giết người không chớp mắt. Trong lòng hắn chính nghĩa vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu, sao có thể tha thứ khi ta đã giết nhiều người như vậy chứ.” Nắm lấy tay Cửu Gia, hồ yêu cố gắng lấy Minh Châu Thương Hải trong cơ thể ra cho y. Ả khẩn cầu: “Thiên Tôn đại nhân, ta biết ngài vẫn oán hận ta lúc trước đã làm hại phàm nhân kia. Xin nể tình ta đưa Minh Châu Thương Hải cho ngài, giúp ta một chuyện.”

Giúp ta chăm nom đứa bé, đừng để nó chịu khổ như ta.

Cửu Gia nhìn hạt châu trong tay, lại nhìn tiểu hồ ly đang kêu gào, gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trông nom thật tốt con của ngươi.”

Hồ yêu nở nụ cười, thân thể ả từ từ hóa thành tuyết bay: “Đa tạ Thiên Tôn.”

Có vài bông tuyết rơi xuống tay Cửu Gia.

Nhân sinh chỉ có tình cảm là khó mất đi, nhưng giờ không phải lúc để sầu thương, y phải về cứu Phó Lan Quân.

Mang theo tiểu bạch hồ ly quay lại Thiên Nhai Hải Giác, lại phát hiện kết giới đã bị phá, không thấy Phó Lan Quân đâu nữa, chỉ có cây Lục Khởi, không hề có chút tiếng động nào.

“Sao lại thế này?!!”

“Thiên Tôn Ti Mậu.”

Cửu Gia ngẩng đầu, liền thấy một người toàn thân kim quang lơ lửng giữa không trung, tay cầm phật châu, người đó là Tôn Giả Vãng Sinh của Tây Thiên. Có thể đi vào Thiên Nhai Hải Giác đồng thời phá kết giới của y, phỏng chừng cũng chỉ có người của Tây Thiên. Y lập tức cảnh giác, hỏi: “Phó Lan Quân ở đâu?”

Tôn Giả Vãng Sinh không trả lời y, chỉ bình tĩnh nói: “Thiên Tôn Ti Mậu, ngươi phạm phải luật trời, Thiên Đế nhờ ta tới bắt ngươi về thiên giới.”

Tiểu hồ ly sợ hãi, liền tìm nơi trốn. Cửu Gia coi thường, nói: “Chuyện của thiên giới, không nhọc Tây Thiên bận tâm. Vãng Sinh đại sư tốt nhất trả lại quỷ hồn Phó Lan Quân cho ta, bằng không đừng trách bản tôn không khách khí.”

“Linh hồn con người, sống ở trời đất, đâu nói đến riêng ai. Ta đã thu linh hồn Phó Lan Quân vào trong phật châu, đợi Phật Tổ rửa tội cho hắn, là hắn được đầu thai chuyển thế.”

“Các ngươi!!!” Cửu Gia không nói nhiều, băng kiếm ra khỏi vỏ, dùng âm huyết trong cơ thể làm phép, hàn khí khiến vạn vật bốn phía đông cứng, một kiếm hóa thành chín, đâm toàn bộ về phía Vãng Sinh. Vãng Sinh nhắm mắt niệm chú, một trăm lẻ tám viên phật châu trong tay hình thành liệt hỏa bát phương trận, đánh tan hàn khí. Hàn khí phản phệ, Cửu Gia bị đánh lui mấy bước.

Vãng Sinh nói: “Thiên Tôn Ti Mậu, hiện giờ tâm thần ngươi không yên, không thể thắng được ta, nên theo ta trở về đi.”

Cửu Gia nghiến răng – tuyệt đối không thể! Y lấy Minh Châu Thương Hải ra, hàn khí như một cái lưới lớn bao trùm họ, bất thình lình, vô số băng châm đánh úp về phía Vãng Sinh, Vãng Sinh gắng sức chống đỡ, nhưng vẫn bị mấy châm làm bị thương, Cửu Gia nhân cơ hội dùng Minh Châu Thương Hải thu linh hồn Phó Lan Quân về, gọi mây mù tới, che khuất tầm mắt đối phương.

Đợi Vãng Sinh xua tan mây mù, Cửu Gia đã đưa Phó Lan Quân trốn đi.

“Ôi, tất cả đều là số mệnh.” Vãng Sinh có phần thương xót họ.

Chạy được một đoạn, Cửu Gia thấy Vãng Sinh không đuổi theo, liền thả hồn Phó Lan Quân ra. Quỷ mị thuần âm, Phó Lan Quân lại chỉ là một con quỷ hồn, không có pháp lực hộ thể, khi ở nhân gian suy yếu đi không ít. Ba hồn mở ảo bất định, bản thân hắn cũng như trong núi đao biển lửa, rất đau đớn. Nhưng nhìn Cửu Gia, hắn vẫn trưng ra gương mặt tươi cười dịu dàng: “A Cửu, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.” Y nói: “Giờ ta sẽ dùng Minh Châu Thương Hải hồi sinh ngươi.”

Y đặt Minh Châu Thương Hải trong lòng bàn tay, niệm mấy câu khẩu quyết, dùng pháp lực. Minh Châu Thương Hải phát ra ánh sáng tím nhạt, chiếu lên người Phó Lan Quân. Thân hình Phó Lan Quân từ từ rõ ràng, nhưng trong nháy mắt Minh Châu Thương Hải lại tối đi.

Sao lại thế này?!!

Thử thêm vài lần, Minh Châu Thương Hải đều không có động tĩnh. Cửu Gia lo lắng trong lòng: “Sao lại không được chứ?”

Phó Lan Quân lại ngăn y: “A Cửu, đừng thử nữa. Minh Châu Thương Hải không cứu được ta.”

“Không thể nào!”

“A Cửu, ta… ta đã nhờ Vãng Sinh đại sư phong bế ba hồn của ta lại, một lát nữa, linh hồn của ta sẽ bị triệu hồi vào luân hồi.” Hắn cười cười nói với Cửu Gia: “Đến cuối cùng, ta vẫn không nỡ lừa ngươi.”

“Vì sao?!!” Cửu Gia không hiểu.

Ta trái với luật trời, đến địa phủ tìm ngươi, lại khổ cực đi tìm Minh Châu Thương Hải, chính là để hồi sinh ngươi. Sao ngươi lại nhờ Vãng Sinh phong bế ba hồn chứ!!

“A Cửu, nếu ngươi muốn trách ta, thì cứ trách đi.” Hắn nói chuyện vẫn giống như trước kia, từng chữ đều thành khẩn, hắn nói: “Ta cũng muốn ở bên ngươi, nhưng ta muốn ngươi bình an hơn.”

Ngươi vì ta mà xông vào địa phủ, phạm luật trời, đoạt linh châu, đấu với thiên thần, ta biết ơn ngươi. Nhưng, ta không muốn để ngươi lưu lạc nhân gian vì ta, ngươi là Thiên Tôn Ti Mậu, nên ở thiên giới hưởng thụ an vui yên ổn. Nếu lang bạt kỳ hồ cùng ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

“A Cửu.” Hắn nhẹ giọng gọi y: “Trở về đi.”

“… Trở về, để ta lẻ loi một mình, làm thần tiên có xác không hồn sao?” Y nói, nước mắt chảy xuống gương mặt: “Phó Lan Quân, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

“A Cửu.” Quỷ hồn không có thật, Phó Lan Quân muốn ôm Cửu Gia, nhưng lại rơi vào khoảng không. Hắn sửng sốt chốc lát, sau đó hôn lên mặt Cửu Gia. Cái hôn này cũng không có cảm giác, nhưng tràn đầy yêu thương: “Ngươi biết, người ta thích nhất chính là ngươi, yêu thương nhất cũng chính là ngươi.”

Hỏa hình lúc trước, khi ta chạy đến, ngươi đã rời bỏ ta mà đi. Ba năm sau, không một ngày nào ta không nhớ ngươi. Ta tâm tàn ý lạnh, liền mang theo Lục Khởi đến biên quan. Sau đó hoàng huynh muốn diệt trừ ta, lệnh cho ta mang binh vào cung, nhưng lại gán cho ta tội danh phản loạn. Ta nghĩ cũng tốt, ta chết đi, nói không chừng có thể gặp ngươi. Quả nhiên, ta đã gặp được ngươi.

“Ta muốn ngươi sống tốt, ngươi sống tốt, ta sẽ vui vẻ.” Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Cửu Gia, nhưng chỉ là đụng chạm vô hình: “A Cửu, ngươi là thần tiên, sẽ có sinh mệnh vô cùng vô tận. Đồng ý với ta, sống thật vui vẻ, giống như lúc ta mới gặp ngươi, ngây thơ hồn nhiên, vô ưu vô lo.”

Cửu Gia nhìn hắn: “Ta không làm được, không có ngươi, ta không làm được.”

“Có duyên sẽ gặp lại.” Hắn từ từ trở nên trong suốt, vừa đụng khẽ vào liền biến mất.

A Cửu, dù luân hồi bao nhiêu đời, ta quên đi quá khứ, nhưng tình cảm ta dành cho ngươi sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Khi gặp lại, ta vẫn sẽ thích ngươi, yêu ngươi.

“Vậy nên hãy đồng ý với ta.” Hắn nói: “Sống thật tốt nhé.”

“… Được.”

Ta đồng ý với ngươi.

Phó Lan Quân nở nụ cười. Linh hồn của hắn hóa thành một điểm sáng, như đốm lửa, bay về phía xa xa. Cửu Gia chỉ có thể nhìn hắn rời đi, khóc đến bi thương buốt lòng.

Dù y là thần tiên, dù y được trường sinh bất lão mà phàm nhân ao ước, dù y có thể cười nhìn nhân gian ấm lạnh, nhưng có vài người, y vĩnh viễn không giữ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi