THẦN YÊU LỤC

Thiên giới đánh một trận với ma giới, tuy rằng không thua, nhưng cũng khiến thiên giới tổn thương nguyên khí nặng nề. Sĩ khí đại quân thiên giới suy yếu, cửa Nam Thiên bị phá hoại không ra thể thống gì, Thiên Đế giận dữ, nói với Như Lai, muốn bắt Tôn Giả Vãng Sinh giam vào thiên lao.

“Lão già Thiên Đế này, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm, Lúc trước đến Tây Thiên nhờ người thì vồn vã, giờ xảy ra chuyện, lại chỉ trách có một người!” Thiên Tôn Ti Mậu từ trước đến nay coi thường thiên quy thiên giới, ỷ vào mình là hóa thân của âm huyết hỗn độn, không để Thiên Đế vào mắt. “Như Lai cũng thật là, cứ thế đồng ý.”

Tứ chi Vãng Sinh bị huyền thiên tỏa khóa lại, sắc mặt trắng bệch, cả người là máu. Nơi này là thiên lao thiên giới, nhốt ở chỗ này, mỗi ngày khi mặt trời mọc phải trải qua vạn tiễn xuyên tâm, cho đến khi pháp lực của bản thân hao hết, trở thành một bộ xương khô.

“Việc này quả thực là sai lầm của ta.” Giọng y vẫn bình thản như trước, lại thêm vài phần kiệt sức: “Thiên đế giết ta, cũng là việc nên làm.”

Thiên Tôn Ti Mậu thở dài một tiếng, nói nhớ năm đó bản tôn và con người mến nhau, ngươi còn từng giúp bản tôn, hôm nay ngươi gặp tai họa, ta lại bất lực.

Vãng Sinh lắc đầu, nói Thiên Tôn không ghi hận ta đã là khoan dung rồi, vừa rồi ở trên điện còn xin tha giúp ta, Vãng Sinh vô cùng cảm kích.

“Ôi, ma vật Chung Dục cũng thật ác độc, lại nghĩ được ra được thủ đoạn thấp hèn như thế.” Y nói chuyện luôn luôn trực tiếp: “Khổ cho ngươi còn thật lòng thật dạ với hắn, ngay cả Phật môn cũng phản bội.”

“Đổi lại ta là hắn, cũng sẽ làm như vậy.”

Ta và Chung Dục, là kẻ địch trời sinh, là ta vọng tưởng, có thể ở bên hắn.

“Hầy.” Nhìn thấy y như vậy, trong lòng Thiên Tôn Ti Mậu cũng không chịu nổi. Tất cả mùi vị về tình yêu không phải y chưa từng nếm trải, bất kể là ai, khốn khổ vì tình đều là người thua cuộc.

“Tuy rằng bản tôn từ lâu không hỏi đến chuyện thiên giới, nhưng Thiên Đế vẫn nể mặt bản tôn.” Y nói: “Bản tôn quay về nói với Thiên Đế, bảo hắn sớm thả ngươi.”

“Thả hay không thả, có gì khác nhau đâu?” Vãng Sinh cười khổ một tiếng: “Bây giờ dù ta ra ngoài, cũng đi đâu được chứ?”

Tam giới không dung ta, ta cũng không còn mặt mũi nào bước vào Tây Thiên. Thân ta trúng phần tình chú, không thể tu Phật được nữa, thả ta ra, cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt.

Chung Dục…

Nhớ tới Chung Dục, Vãng Sinh chỉ cảm thấy ngực đau đơn, bạch y lại rướm máu, nhìn rất dọa người.

Thiên Tôn Ti Mậu vội chuyển cho y chút linh lực: “Ngươi nhìn ngươi xem, vừa bị vạn tiễn xuyên tim, vừa bị phần tình chú, đem bản thân ra dằn vặt đến mức không chịu nổi thế này.”

“Hôm nay dù có ra sao, ta đều không chịu nổi.”

Thiên Tôn, ta có một chuyện muốn nhờ, xin Thiên Tôn hãy đáp ứng.

“Có chuyện gì ngươi cứ nói, bản tôn nhất định dốc hết khả năng.”

Vãng Sinh chậm rãi mở miệng.

Từng câu từng chữ truyền vào tai Thiên Tôn Ti Mậu, vẻ mặt y cũng từ từ ngây ra, ngươi thực sự muốn làm vậy?

Gật đầu, Vãng Sinh nói, khẩn cầu Thiên Tôn tương trợ.

Cả đời này của ta, không còn thỉnh cầu gì nữa.

Trong lòng Thiên Tôn Ti Mậu lấn cấn phát hoảng, y hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.

“Bản tôn đồng ý với ngươi.” Y nói: “Tội này, bản tôn cùng gánh với ngươi!”

“Đa tạ Thiên Tôn.”

Lúc này cung Thất Tinh Bắc Đẩu đang lo cuống cuồng. Trong lòng Thiên Xu lo lắng cho Vãng Sinh, sau khi biết Vãng Sinh bị Thiên Đế nhốt vào thiên lao lại càng không yên. Hắn muốn đi cứu Vãng Sinh ra, nhưng bị sáu Tinh Quân còn lại ngăn cản.

“Vãng Sinh là Tôn Giả Tây Thiên, Thiên Đế sẽ không làm khó y.” Thiên Tuyền khuyên hắn: “Thiên Đế luôn cần một bậc thang, đợi việc này dịu xuống, tất nhiên sẽ tha cho y. Bây giờ ngươi đi cướp thiên lao, sẽ chỉ hại Vãng Sinh bất nghĩa, thử hỏi sau này y làm sao đặt chân vào tam giới?”

“Nhưng hiện giờ Vãng Sinh không hề có chút pháp lực nào, trên người lại bị thương, còn yếu hơn cả phàm nhân, làm sao chống chọi được với vạn tiễn xuyên tâm ở thiên lao chứ?”

Dao Quang nhỏ tuổi, tính tình cũng dễ xúc động, nói với Thiên Xu: “Đại ca, nếu huynh muốn đi cứu Tôn Giả Vãng Sinh, vậy tiểu đệ sẽ đi cùng huynh! Nói cho cùng cũng là lỗi của tên Ma Đế kia, vì sao lại để Vãng Sinh chịu trách nhiệm?”

“Hồ đồ!”

Lúc này binh tướng thiên lao lại tới báo, nói thiên lao bị cướp, Tôn Giả Vãng Sinh chạy trốn, Thiên Đế lệnh cho Thất Tinh Bắc Đẩu lập tức tróc nã y.

“Cái gì?!!” Thiên Xu nháy mắt hoảng hồn.

Trên trời một ngày, dưới đất đã một năm, Lúc này, không biết nhân gian đã qua bao nhiêu mùa xuân thu. Thanh Nguyên Sơn có tuyết rơi, từ xa trông lại trắng xóa một mảng, nước sông phía trước Hoa Đào Nham vẫn chảy như trước, thác Tử Trạch vẫn đổ nước xuống.

Lúc Chung Dục tới đây liền nhìn thấy Vãng Sinh đang đứng ở đó. Sáng sớm hôm nay tả sứ đưa một phong thư đến, trong thư chỉ có bốn chữ “trở lại chốn cũ”.

Là chữ của Vãng Sinh.

Trở lại chốn cũ…

Hắn tất nhiên biết Vãng Sinh nói đến Thanh Nguyên Sơn, nhưng sợ có bẫy, đã sai người mai phục xung quanh.

“Ngươi quá đa nghi.” Vãng Sinh vận một bộ bạch y sạch sẽ, dáng vẻ giống như lần đầu họ gặp mặt, sắc mặt y yên ả, giọng nói ảm đạm: “Ta chỉ là, muốn gặp ngươi một lần.”

“Gặp ta?” Chung Dục hơi giật mình: “Ngươi… còn muốn gặp ta?”

“Yêu cũng tốt, hận cũng đành, chỉ là muốn thuận theo trái tim.” Y hơi ngước mắt, nói ngược lại là ngươi, vẫn dám đến.

Chung Dục cười cười, nói bản tọa có gì mà không dám?

Vãng Sinh sửng sốt, lập tức cười khổ: “Cũng đúng, bây giờ ngươi đã trở lại Ma Đế năm đó, sao mà không dám.”

Thực ra ta hơi nhớ, những ngày ngươi làm phàm nhân. Cùng ta ở trong Thanh Nguyên Sơn, cả ngày đọc kinh ngồi thiền, trêu đùa cười nói, phiền não vì những việc vặt bãnh, nhưng lại có thể cảm nhận vui vẻ trong đó.

Nghe những lời ấy, tâm tư Chung Dục hơi bất ổn, hắn nói ngươi bảo ta tới rốt cuộc muốn làm gì?

“Giết ngươi.”

“Giết ta?” Cười khinh miệt một tiếng, Chung Dục nói ngươi bây giờ có thể giết ta sao?

“Không giết được.” Vãng Sinh nhàn nhạt nói: “Cũng không xuống tay được.”

Chung Dục, là ngươi dạy ta động lòng, vì sao còn muốn tự tay hủy hoại ta?

“Là ngươi hủy hoại ta trước!”

Ba vạn năm trước, nếu không vì ngươi, tại sao ta lại mất đi địa vị Ma Đế? Bây giờ ngươi còn giả vờ tốt bụng cái gì?

Nghe hắn nói thế, Vãng Sinh ngược lại bật cười: “Ta thua, thua bởi trái tim này.”

Y đi tới trước mặt Chung Dục, lấy một cây trâm gỗ từ trong tay áo ra, đó là thứ lần trước Chung Dục tặng y.

“Ngươi phải cất cẩn thận vào.”

“Ta vẫn luôn nghe lời ngươi, cất nó cẩn thận.” Y cài trâm cho Chung Dục: “Chỉ tiếc, cảnh còn người mất, ta và ngươi không còn trở lại như trước nữa.”

Đã từng trà xanh kèm tiếng sáo, ánh trăng rơi xuống bước chân đồng hành, cho dù ngươi dối lừa ta, ta cũng tin.

Nhất thời từng chuyện trải qua hiện ra trước mắt. Chung Dục vẫn còn nhớ hắn học được phi thân thuật, liền chạy tới Đào Hoa Nham, hô to về phía Vãng Sinh đang tu luyện phía sau thác Tử Trạch. Vãng Sinh từ phía sau thác nước đi ra, tuy chỉ mỉm cười, khóe miệng, má lúm đồng tiền kia, lại rơi vào trong mắt hắn.

Vãng Sinh…

“Vãng Sinh.” Hắn nắm tay Vãng Sinh, trong ánh mắt không khỏi thêm phần luyến tiếc: “Nếu… nếu ta nói ta động lòng với ngươi, ngươi sẽ tin ta chứ?”

Lúc này hắn nói chuyện dịu dàng, tựa như lại quay về bộ dạng phàm nhân. Trong lòng Vãng Sinh khẽ động đậy, nhưng lập tức tỉnh táo lại.

“Tin.” Y nói: “Chỉ tiếc là, đã muộn rồi.”

“Vì sao?!!” Hắn muốn đuổi theo hỏi, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ta vì báo thù nên mới hạ phần tình chú cho ngươi?!! Nhưng đột nhiên ấn đường lại như bị chùy đâm, trong nháy mắt hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể bị vây hãm, tứ chi không thể nhúc nhích.

“Là sinh tử sát trận.” Vãng Sinh vẫn sóng lớn không sờn: “Ta bày ra.”

“Sinh tử sát trận?!!” Chung Dục vô cùng khiếp sợ: “Ngươi cũng biết sinh tử sát trận này dùng mạng bày trận, ngươi sẽ chết!”

“Tâm đã không còn, sống hay chết có gì khác nhau đâu?” Y cười ha hả: “Chung Dục, ba vạn năm, đủ ba vạn năm, chúng ta rốt cuộc thanh toán xong!”

Rơi vào sinh tử trận này, chỉ trong chốc lát sẽ tan thành mây khói, trọn đời không được siêu sinh.

Ta chiến đấu vì muôn dân bá tính, hôm nay sẽ đồng quy vu tận với ngươi!

Lúc này Chung Dục cũng đang phẫn nộ, mắt của hắn hơi đỏ lên, nội tâm không cam lòng hóa thành sát ý. Hắn đánh vỡ ràng buộc tứ chi, sải bước, đánh một đòn vào ngực Vãng Sinh. Vãng Sinh chịu một chưởng này, phun máu tươi lên mặt Chung Dục. Bốn phía có vô số mũi tên ánh sáng xuyên qua thân thể hắn, Chung Dục cảm thấy thân thể của mình đang dần dần bị trận thế này cắn nuốt, hắn bóp yết hầu Vãng Sinh, nghiến răng hỏi: “Ngươi muốn ta chết?!! Cho dù bản thân tan thành mây khói, cũng muốn ta chết đúng không?!!”

Ngươi hận ta đến vậy sao?!!

“Hận ngươi… Ha ha.” Vãng Sinh cười lên hai tiếng: “Có lẽ ngươi hận ta bao nhiêu, thì ta hận ngươi bấy nhiêu.”

Phật vốn vô tâm, thế nhưng hữu tình. Động lòng thời uổng phí, đuổi theo cũng không kịp.

“Chung Dục, cuối cùng ngươi vẫn thua.”

“Ha ha ha!” Chung Dục đột nhiên cười vang, bàn tay đang bóp cổ Vãng Sinh càng tăng thêm sức: “Vãng Sinh, ngươi cho rằng bản tọa sẽ thua sao?!!”

Bản tọa, tuyệt đối sẽ không cho ngươi toại nguyện!

Ta tuyệt đối không buông tha ngươi!!!

Ngực chợt cảm thấy đau đớn, Vãng Sinh cảm giác hô hấp ngày càng khó khăn. Xung quanh dường như có dòng nước lạnh như băng, xâm nhập vào thân thể, bào mòn ý thức của y từng chút một.

Y cảm thấy Chung Dục ôm lấy mình, giống như muốn khảm y vào trong thân thể chính mình.

Hắn ghé sát tai y khe khẽ mở miệng…

Lúc Thiên Xu chạy tới Thanh Nguyên Sơn, chỉ thấy ánh lửa ngợp trời, trên bầu trời có một mảng kim quang lớn, giống như Phật quang chiếu rọi.

Sinh tử trận?!!

Nhất thời lòng như đao cắt, hắn gào lên tê tâm liệt phế.

“Vãng Sinh!”

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng vọng lạnh lẽo giữa khe núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi