THẲNG NAM BẠN CÙNG PHÒNG BỊ MỸ NHÂN THỤ GAY RỒI!


Văn phòng.
Sắc mặt giáo viên cố vấn Lưu lão đầu tái xanh, cả người giận dữ đến phát run chỉ vào hai kẻ quần áo xộc xệch đang ngồi đằng kia, cùng với Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng chia nhau ra ngồi hai bên bọn họ.
“Càn quấy!” Lưu lão đầu phẫn nộ vỗ bàn, ông tức đến độ bộ tóc giả trên đầu cũng lung lay hai cái, “Trưa trời trưa trật, mấy phòng ký túc khác người ta đều đang nghỉ trưa, các anh thì hay rồi, nháo nhào đến tận ký túc xá nữ cũng sắp biết luôn! Có biết hai chữ ‘tố chất’ viết thế nào không hả? Đều đã lên đại học rồi mà còn muốn tôi dạy lại các anh à? Hay là để tôi trực tiếp ném các anh về lò tiểu học rèn đúc lại nhé!”
Lạc Hàn: “……”
Tống Thiên Trạch: “……”
“Nói đi, hai người các anh ngay bây giờ hãy giải thích thật cặn kẽ cho tôi nghe rốt cuộc là vì sao mà giường của phòng ký túc 303 lại sập? Hả?!”
Hai người ghét bỏ đồng thời liếc nhìn đối phương một cái, đều không hé răng.
“Không nói đúng không! Được, Tiểu Nặc, anh là người tận mắt chứng kiến, mau nói toàn bộ những gì mà anh thấy cho tôi nghe! Tôi không tin tôi không trị được mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này!”
Hà Tiểu Nặc lúc đó vừa ăn cơm trưa xong trở về ký túc xá, mới đến dưới lầu ký túc liền nghe thấy âm thanh đồ đạc rơi vỡ, còn tưởng rằng phòng ký túc nào đó bị trộm ghé thăm, sau đó cậu ta cấp tốc chạy lên lầu về phóng thì trông thấy cảnh tượng bạn Tống nào đó đang cởi trần ngồi trên người Lạc Hàn.
Hà Tiểu Nặc: “Cái….

cái đó, thầy à, cụ thể thì em cũng không rõ, nhưng, nhưng, hình như là, ừm, ừ thì hai người bọn họ đang làm vận động kịch liệt trên giường, sau đó giường, giường liền sập, sập rồi, có lẽ là vậy đấy ạ……”
Tống Thiên Trạch: “Em gái mày, có biết nói chuyện không thế? Cái gì mà vận động kịch liệt? Không biết nói chuyện thì nín họng lại cho ông!”
“Vận động kịch liệt? Anh từng thấy qua ai làm vận động kịch liệt trên giường bao giờ chưa? Lại còn là hai người cùng làm? Nào nào nào tới đây dạy tôi làm với?”
Hà Tiểu Nặc chép miệng một cái.
Chú ý thấy sắc mặt Lưu lão đầu hết xanh lại tím, Lạc Hàn nhanh chóng giải thích: “Không, không phải đâu thầy, không phải như thầy nghĩ đâu……”
“Các anh có biết các tòa dân cư gần đây đã có người viết đơn tố cáo nói chúng ta quấy nhiễu người dân không? Ai chịu trách nhiệm hả? Hả? Mau lên, giải thích nghe xem vì sao giường lại sập?!”
Tống Thiên Trạch chột dạ gãi gãi tai, “Hai tụi em thực ra……đang đánh nhau ạ.”
Lạc Hàn cúi đầu ngầm thừa nhận.

Lưu lão đầu tức tới xem ngất tại chỗ.

Ông không thể hiểu nổi, hai thằng nhóc to xác này đã 20 mấy tuổi đầu rồi, cho dù có hẹn choảng nhau thì cũng phải tìm một nơi trống trải mà choảng chứ, vậy mà lại đánh nhau ngay trong ký túc xá, đánh thì đánh lại còn đánh đến tiễn cái giường về Tây Thiên luôn??
Lạc Hàn gầy yếu như vậy, Lưu lão đầu cảm thấy không có khả năng Lạc Hàn không biết tự lượng sức mình mà gây sự, cộng thêm ông đã từng nghe qua những ‘chiến tích huy hoàng’ thời cấp ba của Tống Thiên Trạch, tám phần mười là do tên này gây sự trước.
“Tống Thiên Trạch!” Lưu lão đầu chỉ thẳng vào mũi Tống Thiên Trạch, “Một ngày anh không gây sự thì anh không thoải mái có phải không? Chuyện đánh người ở nhà tắm chung lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đó! Vừa hay, hôm nay xử cả hai vụ luôn!"
Đánh người ở nhà tắm chung.
Lạc Hàn nghi hoặc nhìn về phía Tống Thiên Trạch.
“Người báo cáo với tôi nói rằng anh và hai nam sinh kia căn bản không hề quen nhau, cũng không có bất kỳ hiềm khích nào, đang yên đang lành anh đánh bọn họ làm gì hả?”
“Em……” Tống Thiên Trạch muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích gì, “Lần ở nhà tắm đó……em không có lời nào để nói cả, thầy cứ xem như em ngứa ngáy tay chân, bệnh cũ tái phát đi, thầy muốn trách phạt thế nào em đều nhận cả.”
“Được lắm! Giỏi lắm! Đàn ông lắm Tống Thiên Trạch! Có chuyện gì không biết động miệng trước lại thích động tay trước có đúng không? Anh cho rằng thành tích tốt một chút liền có thể leo lên đầu người khác sao?”
Tống Thiên Trạch vừa nhớ đến dáng vẻ chụm đầu lại thảo luận ‘kế hoạch’ của đám chuột nhắt kia, trong lòng liền dấy lên lửa giận, hắn nghoẹo đầu sang một bên, “Động miệng với đám người đó em ngại bẩn.”
“Anh không giải thích đúng không, được.

Tôi cũng xin thông báo trước với anh rằng phụ huynh của nam sinh kia đã báo cáo lên trường học rồi, điều đó có nghĩa là toàn bộ học bổng năm học này của anh đều mất trắng cả.

Nếu anh còn muốn slot được nhận vào các nghiên cứu sau đại học mà không cần thi đầu vào thì về sau thành thật một chút cho tôi, không cho phép tái phạm những chuyện này nữa, có nghe thấy không hả? Nếu lại tái phạm một lần nữa, slot của anh tôi sẽ tặng lại cho người đứng hạng nhì chuyên ngành của anh đó, đến lúc đó tôi xem anh đến chỗ nào khóc lóc!”
“……Rõ rồi ạ.”
“Được rồi! Trước thứ sáu này nộp bản kiểm điểm 3000 chữ về văn phòng hiệu trưởng, thái độ thành khẩn chút cho tôi!”
Lão Lưu nói xong liền đẩy cửa rời đi.
Trong lòng Tống Thiên Trạch cũng hiểu rõ Lưu lão đầu là vì muốn tốt cho hắn, chắc chắn ông đã giúp hắn giảm nhẹ hình phạt rồi, từ nay về sau hắn thật sự phải cụp đuôi lại mà sống.

“Cậu còn đánh người ở nhà tắm chung? Vì sao chứ?” Lạc Hàn hỏi.
“Không liên quan tới cậu, bớt hỏi vớ vẩn đi.”
Thật ra thì liên quan rất lớn là đằng khác, nhưng Tống Thiên Trạch bất đắc dĩ phải giữ gìn mặt mũi, nếu bị người ta biết hắn vì Lạc Hàn mà ném đi một năm học bổng, đến lúc đó bảo hắn lăn lộn trong khoa máy tính kiểu gì nữa đây.
Theo như quan sát của Lạc Hàn trong ba năm cấp ba thì tính tình hắn tuy ngang ngược, nhưng chắc chắn sẽ không đánh người vô cớ, ngay cả khi hắn thích gây sự cũng tuyệt đối sẽ không.
Khẳng định là có nguyên do gì đó.

Chí ít thì có thể khẳng định là người khác đã chọc vào hắn trước.
“Vì sao cậu không giải thích gì đó đi? Nói không chừng cậu giải thích rồi sẽ không bị phạt nặng như vậy?”
Tống Thiên Trạch liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, mặt mày cau có nói, “Cậu……cậu mẹ nó sớm dọn đi thì sẽ không thành ra như vậy.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Cái gì cơ.
Sao lại kéo đến trên đầu cậu rồi, không phải nói không liên quan tới cậu sao?
*
Hôm sau khi Tống Thiên Trạch vừa vào lớp học, Bình Tử liền nhìn thấy khóe miệng của người anh em nhà mình bầm tím, phản ứng đầu tiên không phải là quan tâm hỏi han mà là cười thẳng vào mặt bạn mình: “Ù ôi, đại thần Tống của chúng ta đây là bị làm sao vậy nha, vậy mà còn có người nỡ lòng nào đấm thẳng vào mặt ngài sao? Lẽ nào là cô em cay nồng nào đó hả?”
“Cút xéo.” Tống Thiên Trạch đặt balo xuống, đẩy cậu ta vào bên trong.
“Nè kể nghe chút đi,” Bình Tử tự nhiên ôm láy bả vai hắn, “Để tao xem xem rốt cuộc là cô em cay nồng phương nào lại dám đối xử với đại thần nhà chúng ta như vậy?”
“Lạc Hàn,” Tống Thiên Trạch liếc cậu ta một cái, “Đủ cay chưa?”
“Đệt, lý nào lại vậy! Tên gay chết tiệt kia vậy mà dám đánh mày?”

“Đó là do tao nhường cậu ta thôi.

Nếu tao mà đánh thật xương cậu ta còn không gãy chắc?” Tống Thiên Trạch hơi khựng lại một chút, nói: “Còn có, báo cho mày biết một chuyện.”
“Đại thần có dặn dò gì sao?”
“Học bổng của tao không còn nữa.”
“À, không còn nữa là không……đợi đãaaaaa?? Học bổng??! Thật hay giả? Sao lại thế?”
“Không làm sao cả, giá phải trả khi giáo huấn đám chuột nhắt ở nhà tắm chung kia thôi.” Tống Thiên Trạch mặt không cảm xúc nhàm chán chơi với chương trình nhỏ của mình.
“Trời má đại ca à, mày kiềm chế một chút đi, đây không phải chuyện giỡn chơi đâu, mày không thể để tên ngốc Từ Duệ kia lợi dụng sơ hở được!”
“Dù sao thì……không nói mấy cái khác, ép Lạc Hàn chuyển đi là đúng rồi.”
*
Cuối cùng thì tiền sửa giường được Lạc Hàn và Tống nào đó cưa đôi.
Ngay sau đó Lạc Hàn cũng tự kiểm điểm lại bản thân một phen, chuyện đánh nhau này là do cậu gợi lên trước, tuy Tống Thiên Trạch quấy rầy cậu trước nhưng cũng là do cậu không khốn chế được cảm xúc của mình, gây rắc rối cho người khác.
Hơn nữa một đấm vào mặt Tống Thiên Trạch kia khiến cậu cũng hơi áy náy.

Một là vì gương mặt kia của Tống Thiên Trạch tuy thiếu đòn nhưng đúng là rất đẹp trai vả lại còn hợp gu thẩm mỹ của cậu nữa.

Một gương mặt đẹp như vậy để làm vết bầm tím trên khóe miệng đúng là rất khó coi; hai là vì hôm hai người đánh nhau, Tống Thiên Trạch tương đối hạ thủ lưu tình với cậu, nhiều nhất cũng chỉ đánh vào bả vai cậu, ngắt eo cậu mấy cái.
Nghĩ đến đây, Lạc Hàn nhấc góc áo lên ngó eo mình một cái.
Mẹ nói, bầm tím cả rồi.
Lúc đó cậu chưa cảm thấy đâu như vậy.

Lực tay của họ Tống kia thật sự rất mạnh.
Nếu cậu không biết tự lượng sức mình lại đi đánh nhau với hắn nữa thì đúng là đứa ngu.

Đợi đến khi giường được sửa xong, Tống Thiên Trạch lao vào phòng tắm tắm táp một phen, ôm tấm lưng trần ngã phịch xuống giường.

Trong lòng nghĩ ngợi, thật mẹ nó phiền phức mà, chuyện gì vậy chứ, lũ chuột nhắt kia nói gì thì kệ mẹ chúng đi, hắn nhất định phải đi nghe cho bằng được, quản cho bằng được, đánh cho bằng được, đánh đến mất bà học bổng luôn rồi.
Trong đầu hắn nghĩ toàn những thứ lung tung lộn xộn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, Lạc Hàn tan tiết trở về từ phòng vẽ, Tống Thiên Trạch vẫn đang nằm bò trên giường ngủ sâu.
Để không làm ồn đến hắn, động tác đóng cửa của Lạc Hàn rất khẽ.
Cậu nhẹ nhàng đặt túi vải xuống, lấy từ trong đó ra một lọ thuốc mỡ và một bọc tăm bông, khẽ khàng bước đến bên giường Tống Thiên Trạch, chậm rãi ngồi xổm xuống, cậu rút một cây tăm bông ra chấm tí thuốc mỡ, cẩn thận từng li từng tí bôi nhẹ vào vết bầm tím trên khóe miệng hắn.

Thấy hắn nhíu mày vì đau, trong lòng cậu vừa đau vừa hổ thẹn.
Thấy hô hấp của hắn vẫn đều đều, xem ra vẫn chưa thức giấc.
Lạc Hàn thoáng yên tâm, tiếp tục bôi thuốc cho hắn, cậu cẩn thận chăm sóc vùng da quanh khóe miệng hắn, cậu vừa thoa thuốc vừa nhẹ giọng nói: “……Ai bảo cậu nhất định phải chọc ghẹo tôi, nhục nhã tôi, còn không phải do cậu tự tìm lấy à, đáng đời.”
Tống Thiên Trạch ngủ như chết chìm, một chút phản ứng cũng không có, Lạc Hàn lại tùy ý mắng thêm hai ba câu, cuối cùng dừng lại, lẳng lặng ngắm gương mặt hắn, nhịn không được dùng ngón tay trỏ vuốt ve sống mũi hắn, sau đó trượt đến nhân trung, xuống khóe môi và cằm hắn.
“Sao cậu lại ghét tôi như vậy……”
Lòng Lạc Hàn nổi lên một trận chua xót.
Nghĩ lại cũng đúng, trên đời nào có nhiều đồng tính như thế.
Cậu nhơ rất rõ, vào năm lớp 11 có một lần Tống Thiên Trạch bị phê bình trước toàn trường vì tội đánh nhau, sáng thứ hai bị ép đọc bản kiểm điểm hơn nửa giờ.
Lạc Hàn lúc đó đứng ở một góc nào đó dưới đài, cậu căn bản không nghe thấy hắn đọc gì, chỉ nhìn chằm chằm vết thương trên mặt hắn.
Khi đó vị trí ngồi của Tống Thiên Trạch vừa hay sát cửa sổ, đợi sau khi tan tiết, lúc đi ngang qua lớp Tám cậu đã lén lút đặt một lọ thuốc mỡ giống thế này trên bàn hắn, sau đó không biết hắn có bôi hay không nữa, hay là……xem như rác rưởi mà vứt đi nữa.

Dù sao cậu cũng không để lại tên.
Đang phát ngốc thì cổ tay cậu bất chợt bị người ta bắt lấy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi