Edit + Beta: Vịt
Tần Thụy nghe lời của cha Tống phì một cái bật cười, lớp trưởng và bí thư chi đoàn...... Nội dung vở kịch cũng quá cũ rồi.
Tống Tân Kế ngược lại cầm tấm hình kia nhìn lại nhìn, chẹp chẹp miệng, "Cha, cha đừng nói với con cha và...... Có gian tình."
Y cố ý ngắt cái tên Tần Phong này, là bởi vì mẹ y ngồi bên cạnh mặt đã biến thành có chút vặn vẹo, nụ cười còn đó, chỉ bất quá nhạt nhẽo.
Cha Tống trợn to hai mắt, cầm hai hạt đậu phộng ném Tống Tân Kế, "Nói xằng cái gì! Nhấc chân có biết hay không!"
Tống Tân Kế co rút khóe miệng, bất đắc dĩ trợn mắt, "Cha, có thể một mạch nói xong hay không, hai bảo bối trong bụng con không chịu được đói." Chỉ chỉ bụng mình ý bảo cha Tống nhanh chóng, y trước kia nhưng không như vậy.
Tống Tân Kế trước kia ôn nhu, đối với người trong nhà nói chuyện đều là ăn nói nhẹ nhàng.
Tống Tân Kế hiện tại nóng nảy, đối với ai cũng không kiên nhẫn.
Sau khi mang thai tương phản quá lớn, Tống Tân Nghiệp nhìn thấy anh trai nhà mình như vậy còn có chút khó có thể tiếp nhận. Nghĩ thầm, nếu Trương Mạo sau này mang thai có phải cũng như vậy hay không, hắn sợ tới lúc đó không thích ứng.
Mẹ Tống ở một bên mím môi lé mắt nhìn cha Tống, dáng vẻ hầm hừ không chút nào che giấu, chỉ bất quá vẫn nhớ không thể nổi bão phá hỏng khí chất của bà.
Cha Tống cũng không nói mấy lời làm cho mọi người không hiểu, trực tiếp chỉ chỉ hình, cười ha ha mở miệng giải thích: "Chính là trước kia hồi trẻ nói giỡn, năm đó quan hệ của Tần Phong và cha thực là anh em tốt, lúc cậu ấy ra nước ngoài còn là cha tới sân bay tiễn, lúc ấy hai bọn ta nói đùa, nếu sau này kết hôn sinh con thì kéo thông gia, không nghĩ tới các con cư nhiên thật sự ghép thành đôi."
Cha Tống càng nói càng hưng phấn, ngay cả Tần Thụy cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, tay hắn khoát bên hông Tống Tân Kế nắm thật chặt, ghé tới bên tai y nhẹ giọng cười nói: "Xem ra hai ta coi như là duyên phận trời định?"
Tống Tân Kế co quắp khóe miệng, lúc này ngay cả ý nghĩ thổ tào cũng không có.
Duyên phận trời định cái rắm, cho dù là duyên phận cũng là nghiệt duyên đi? Cũng chỉ cha y có thể thêu dệt ra duyên phận máu chó như vậy để dỗ y, làm như y không biết sao!
Tống Tân Nghiệp ở một bên nhìn nhìn mẹ Tống, lại nhìn nhìn cha Tống, ho khan một tiếng nói: "Cha mẹ, ăn cơm trước đi? Hôm nay dù gì cũng là năm mới, muốn nói chuyện cũng đợi lát nữa hẵng nói."
Mẹ Tống gật gật đầu đi tới phòng bếp, bưng cơm tất niên mà bảo mẫu đã làm xong lên.
Cha Tống lôi kéo Tần Thụy uống rượu, ông cụ thích rượu trắng, nhưng Tần Thụy bình thường uống rượu đỏ, cho nên hai chén nhỏ xuống bụng mặt liền đỏ bừng một mảnh, ngay cả trán cũng ra mồ hôi.
Tống Tân Kế ở một bên bóc vỏ tôm, làm tới trên tay dinh dính không thoải mái, cau mày nhìn về phía Tần Thụy bên cạnh nói chuyện với cha y, dùng cùi chỏ đụng đụng hắn, "Cậu lột vỏ."
Tần Thụy gật gật đầu, sau khi nhanh chóng lột con tôm mà y gắp tới trong đĩa lại thả vào trong đĩa y, động tác gọn gàng một chút cũng không có phiền phúc như Tống Tân Kế tự mình làm.
Cha Tống ở một bên nhìn, mắt mang theo ý cười.
Trương Mạo ở nhà bồi cha mẹ chú dì của hắn cùng ăn cơm tất niên, nông thôn tốt ở điểm này, nhiều người náo nhiệt, một nhóm người tụ chung một chỗ ăn ăn uống uống mời rượu lẫn nhau, cho dù Trương Mạo tửu lượng rất tốt cũng có chút choáng váng đầu.
Lúc chuông điểm 12h thân thích giải tán, Trương Mạo làm ổ trên giường sưởi bồi ông bà cụ xem TV, thấy cha mẹ đã tóc hoa râm, hắn đột nhiên lỗ mũi ê ẩm, giơ tay lên lau mặt.
Những năm này ở bên ngoài hắn không có tẫn hiếu, ơn sinh ơn dưỡng đời này báo thế nào.
"Cha, mẹ, năm mới vui vẻ." Một khắc kia tiếng chuông vang lên, Trương Mạo quỳ gối trên giường sưởi dập đầu lạy cha mẹ hai cái, đây là tập tục chúc tết của nông thôn, chỉ cần chưa kết hôn đều phải dập đầu.
Cha Trương ha ha cười gật đầu, mắt nhìn Trương Mạo cười đều híp thành một đường, lấy bao lì xì ra đưa cho hắn, còn vỗ vỗ tay hắn, "Tiền lì xì."
Trương Mạo bật cười, nhưng cũng không cự tuyệt.
Những năm này chính là như thế, cho dù mình đã 30 tuổi, cho dù tiền hắn hàng năm kiếm được đã rất nhiều, nhưng cha mẹ vẫn là coi hắn như trẻ con mà nhìn, ở trong lòng trong mắt bọn họ, mình là con trai, là tiểu bối, trưởng bối cho tiểu bối tiền dắt eo.
"Cám ơn cha, cám ơn mẹ."
"Con lớn rồi, tích nhiều tiền chút cưới vợ." Mẹ Trương là một người phụ nữ nông thôn, cả đời chưa từng tới thành phố, suy nghĩ của lão thái thái chính là muốn để cho Trương Mạo cưới vợ sinh con, hai già bọn họ cũng có thể ở trong thôn ngẩng đầu.
Nông thôn, dưới tình huống bình thường đều là tảo hôn sinh sớm, đối với ông bà cụ nhà khác, tới cái tuổi này của bọn họ cháu trai cháu gái đều có thể chạy đầy đường rồi.
Trương Mạo lúng túng kéo khóe miệng cười cười, liếm môi khô khốc nhìn về phía cha mẹ, suy nghĩ một chút nói: "Cha, mẹ, con...... Ừm...... Con yêu đương rồi, chỉ bất quá...... Đối tượng là một nam nhân."
Cha Trương sửng sốt, sắc mặt khó coi.
Mẹ Trương càng trực tiếp, biểu tình cứng ngắc sau đó lập tức lạnh mặt, nhìn chằm chằm Trương Mạo, cả giận nói: "Sao con không học tốt chứ, tới thành phố nhiều năm như vậy chẳng lẽ cũng học người ta chơi đàn ông sao? Con trai con không thể làm loại chuyện này, sẽ bị người xem thường."
Cha Trương ở một bên gật đầu, nhưng không nói chuyện.
Ông cụ là một hũ nút, gặp phải chuyện cũng không làm sao nói, sẽ chỉ ở một bên xoạch xoạch rút thuốc lá sợi ra, một điếu nối tiếp một điếu thuốc, châm.
Trương Mạo cứng tại nơi đó, hắn không nghĩ tới cha mẹ mình sẽ biểu hiện kháng cự như vậy.
Mím môi, hắn mở miệng giải thích: "Không phải như hai người nghĩ, bọn con là định ở chung cả đời."
"Sống cả đời? Cùng đàn ông? Con trai con chả lẽ không sinh cháu cho mẹ? Con không thể không lương tâm như vậy để cho mẹ và cha con già rồi cũng không được ôm cháu a." Mẹ Trương tâm tình có chút kích động, kéo giọng thét chói tai với Trương Mạo.
Tư tưởng của lão thái thái rất đơn giản, hai người đàn ông ở chung một chỗ thì không có em bé, không có em bé Trương gia liền tuyệt hậu.
"Mẹ, đàn ông cũng không phải không thể sinh con, chỉ là tỷ lệ khá thấp mà thôi, mẹ hẳn là rất rõ a, lại nói trong thôn cũng không phải không có tìm đàn ông kết hôn." Trương Mạo giơ tay lên niết niết trán, có chút nhức đầu.
"Bọn họ không có con." Cha Trương vẫn luôn trầm mặc hút thuốc lá đột nhiên phun ra một câu, trực tiếp nói Trương Mạo á khẩu không trả lời được.
Đúng lúc hắn không biết phải mở miệng thế nào khuyên cha mẹ, điện thoại di động vang lên.
Cầm lên trực tiếp nhận nghe, hắn không cần nhìn cũng biết là Tống Tân Nghiệp gọi tới.
"Tôi hiện tại có một số việc, muộn chút tôi gọi lại cho cậu." Nói xong lời này liền cắt đứt trò chuyện, ngay cả âm thanh của Tống Tân Nghiệp cũng không có nghe thấy.
Tống Tân Nghiệp cầm lấy điện thoại di động giữ vững tư thế kia, bốn chữ năm mới vui vẻ cứng ngắc nghẹn ở trong cổ họng, hắn cau mày, trong lòng có chút không quá thoải mái.
Mình đợi cả ngày cũng không có đợi được Trương Mạo gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại tới, mặc dù hắn không để ý chuyện chúc tết, nhưng năm nay coi như là năm mới đầu tiên mà hai người bọn họ lui tới, vẫn là có chút ý nghĩa mấy năm.
Ủ rũ đặt điện thoại xuống, hắn quay đầu lại vào trong nhà.
Hắn an ủi bản thân, Trương Mạo hiện tại khẳng định rất bận, cho nên hắn không đi quấy rầy.
Được rồi, mặc dù hắn rất biệt khuất rất khó chịu rất buồn bực, nhưng hắn nhịn.
Trương Mạo chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, hắn hiện tại không thể bị quấy rầy, nếu không đợi đến lúc Tống Tân Nghiệp tới e rằng cha mẹ hắn sẽ không có sắc mặt gì tốt.
Cho dù lúc ban đầu hắn và Tống Tân Nghiệp ở chung một chỗ bất quá cũng là bởi vì mình muốn có người làm bạn, nhưng không thể phủ nhận, khoảng thời gian này lui tới để cho Trương Mạo nhận định Tống Tân Nghiệp, ít nhất hắn sẽ không tùy tiện liền cùng một người đàn ông lên giường, hơn nữa còn là người bị đè.
"Cha, mẹ, con đã có hai người bạn nam mang thai, trong đó đã có một người sinh tiểu tử mập mạp, một người khác là sinh đôi, con biết nói như vậy sẽ làm cho hai người cảm thấy con rất không giống đàn ông, nhưng con thật sự rất thích cậu ấy, con cũng muốn sinh bảo bảo của bọn con, hai người tại sao không thể ủng hộ con một chút?"
Cha Trương lắc lắc đầu, thở dài nói cái gì cũng không nói, đứng lên đi ra ngoài.
Mẹ Trương cũng từ trên giường sưởi đi xuống, sau đó cùng cha Trương rời đi.
Ông bà cụ e rằng đêm nay sẽ mất ngủ.
Trương Mạo mở miệng, muốn gọi hai cụ đừng đi, nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.
Hắn biết, muốn để cho cha mẹ hắn đồng ý chỉ có một biện pháp, hoặc là hắn mang thai, hoặc là Tống Tân Nghiệp mang thai. Ngoại trừ cái đó, thật sự cách gì cũng không có.
Hàn Mạc bên này thì ôn hòa rất nhiều, ít nhất quà mà Thiệu Văn Phong đưa cho người trong nhà nhận được tán dương nhất trí.
Không tặng gì khác, tặng Hàn Mạc một chiếc xe một căn nhà, chính là căn hồi đó đã nói, tặng cha Hàn một bộ cờ tướng bằng ngọc thạch, ông cụ sau khi nhận được thì không buông xuống, liên tục nhắc tới Tiểu Phong tri kỉ hơn Mạc Mạc, biết cha thích gì.
Mà dì Khương thì nhận được thẻ hội viên của thẩm mỹ viện, lão thái thái thích làm đẹp, nhưng luôn cảm thấy đắt, đành phải mua một ít mặt nạ gì đó tự mình làm, lúc này con trai cho mấy tấm thẻ, bà coi như có thể đi tiêu xài thoải mái.
Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế sa lon, mình ăn miếng sủi cáo đút tiểu bảo bối ăn một miếng, sau đó trơ mắt nhìn Thiệu Văn Phong đứng thẳng người ở đó làm vận động tiêu thực, khơi mi, "Anh không mua quà cho con trai?"
Thiệu Văn Phong biết ngay cậu chớp mắt nhìn mình không phải hỏi cái khác, cho nên khơi mi, nhún nhún vai, hai tay xòe ra, "Không mua."
"......" Hàn Mạc sửng sốt, thằng cha này cư nhiên không mua quà cho con mình? Là muốn tạo phản hả!
"Ha ha, làm gì mà giống như chịu nhiều ủy khuất vậy, còn xù lông nữa." Đưa tay qua niết niết má Hàn Mạc, lại niết niết con trai bảo bối được cậu ôm trong ngực đang phồng hai má thịt núng nính ăn sủi cảo, khẽ cười một tiếng, "Anh đổi quyền thừa kế di sản thành Hàn Duệ Diệp, em cảm thấy phần lễ vật này thế nào?"
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó há to miệng, không thể tin nhìn anh, thốt ra một câu Thiệu Văn Phong không biết nên khóc hay cười, "Vậy em đâu?"
"Em? Ừm...... Của con trai em không phải của em sao?" Niết niết mũi cậu, Thiệu Văn Phong khơi lông mày, "Quà của anh đâu?"
Mình tặng mấy món quà rồi, làm sao không nhận được hồi báo?
Hàn Mạc chậc một tiếng, đưa con trai bảo bối cho cha Hàn ngồi bên cạnh xem TV, sau đó đưa tay từ trong túi quần móc móc móc, móc ra cái hộp màu lam nhỏ ném cho Thiệu Văn Phong, khơi lông mày, đặc biệt bá khí nói một câu —
"Gia thưởng cho anh."
Thiệu Văn Phong đưa tay nhận lấy cái hộp nhỏ, trái phải nhìn nhìn, mở ra, một chiếc nhẫn bạch kim ở trong hộp, sau đó giống như là đã sớm biết, không có vẻ mặt vui mừng gì, chỉ là lấy chiếc nhẫn ra quét viết tắt tiếng Anh bên trong vòng, là tên của anh và Hàn Mạc.
Đeo lên ngón áp út tay trái, nam nhân giương mắt nhìn Hàn Mạc.
Trên mặt Hàn Mạc tràn đầy đều là biểu tình thất vọng, cậu cho rằng nam nhân sẽ giật mình, sau đó nhào lên bày tỏ gì đó với mày.
Kết quả thì sao?
Kết quả chính là nam nhân cái gì cũng không nói.
"Sao anh không giật mình?" Hàn Mạc quay đầu nhìn cha Hàn và dì Khương, mặc dù ông cụ và bà cụ cũng không nói chuyện, bất quá cậu nhìn rõ, đầu hai người nghiêng nghiêng về phía mình, rất rõ ràng, đây là nghe lén.
Thiệu Văn Phong câu khóe miệng tà khí cười một tiếng, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu giơ cánh tay lên kéo vai cậu qua, tiến tới bên tai cậu nhỏ tiếng nói: "Cục Cưng, tối qua anh thừa dịp lúc em đi tắm lục lục túi quần em, đã sớm nhìn thấy."
Hàn Mạc co giật khóe miệng, xoay mặt, há miệng, một hơi cắn lên mũi nam nhân.
Tên cuồng tự luyến đáng chết này!!!