THÁNG NĂM VÔ TÌNH PHỤ LÒNG TÔI

Cho đến khi có người kéo tay, lôi vào ven đường thì Yên Lương Thần mới phản ứng lại.

Cô chớp mắt, ngước mắt lên nhìn, phát hiện người kéo tay mình lại chính là Hạ Viễn Hàng.

“Yên Lương Thần, cô điên rồi sao? Lẽ nào chỉ vì không muốn Lạc Tuyết được cứu mà cô muốn đi tìm đường chết thật sao?”

Trái tim Yên Lương Thần đau đến tê dại, cô bật cười như một kẻ điên, dùng sức rút cánh tay cửa mình ra.

“Phải thì sao? Tôi nguyện đi chết cùng con tôi, còn hơn là cứu cô ta đó, thì làm sao nào?”

Tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với con của mình trước khi làm phẫu thuật, tại sao anh còn lấy dao đâm vào trái tim tôi?

Hạ Viễn Hàng, rốt cuộc anh có trái tim không vậy?

“Cô, cô đúng là ngang ngược mà!”

“Vậy còn tốt hơn tên cầm thú một lòng muốn giết chết con của mình, phải không?”

Hạ Viễn Hàng bị cô làm cho phát điên, nhưng bản thân lại không làm gì được cô. Hắn cắn răng, kìm nén nỗi tức giận.

“Tôi khuyên cô, nếu cô không muốn người thân của cô kiếp này phải sống trong dầu sôi lửa bỏng thì tốt nhất cô đừng có cố giở nhiều trò như vậy nữa.”

Yên Lương Thần lạnh lùng nhìn hắn, sau đó không nói gì, chỉ chậm rãi tiến vào bệnh viện.

Phòng bệnh đơn của cô bỗng có thêm một người.

Nhan Lạc Tuyết.

Do bị căn bệnh quái ác hành hạ nên cô ta cứ như bộ xương di động, bộ dạng có thể ngọc nát xương tan bất cứ lúc nào.

Nhưng cứ nghĩ đến con mình, Yên Lương Thần lại không thể cảm thông cho cô ta.

Có lẽ Nhan Lạc Tuyết vô tội, nhưng con của cô không vô tội chắc?

Cô thông cảm cho Nhan Lạc Tuyết? Vậy ai sẽ tội nghiệp cho con cô?

“Cô đến đây làm gì?”

Đối với câu hỏi chất vấn lạnh lùng của cô, Nhan Lạc Tuyết không thèm bận tâm. Cô ta nở một nụ cười yếu đuối, nói: “Tôi có thể nói vài câu với cô được không?”

“Hạ phu nhân, giữa chúng ta không có gì đáng nói cả, cô đi đi.”

Yên Lương Thần đứng dẹp sang một bên cửa, đưa tay chỉ ra bên ngoài.

Tiếng “Hạ phu nhân” đó như đâm một nhát lên trái tim cô, đau đến nỗi khiến trái tim cô rỉ máu.

Nhan Lạc Tuyết không động đậy, trầm mặc một hồi, cô ta mới chầm chậm mở miệng.

“Nể tình tôi đã là người sắp chết rồi, cô có thể bớt chút thời gian nghe tôi kể một câu chuyện được không?”

Giọng nói của cô ta rất êm ái, rất yếu đuối, thậm chí còn mang theo chút khẩn khoản cầu xin.

Yên Lương Thần nhìn cơ thể da bọc xương, khuôn mặt như đắp lên một lớp da của cô ta, cũng hơi mềm lòng. Nhưng đối với chuyện của Nhan Lạc Tuyết và Hạ Viễn Hàng, cô cũng khá tò mò.

Nhan Lạc Tuyết khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Lật lại ký ức.

Đó là chuyện của một nàng công chúa quý tộc và một anh chàng bình dân.

Họ gặp rồi yêu nhau trong một ngôi trường nổi tiếng nhất trong nước. Khi đó, chàng trai là một người nghèo túng không có gì trong tay, chỉ có sự cố gắng vươn lên cùng thành tích học tập khá tốt là thứ mạnh hơn các bạn học.

Lòng tự tôn của chàng trai rất lớn, anh ta không chịu nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Vì giúp anh ta, cô gái đã tốn rất nhiều tâm tư.

Dù có chút thành tựu nhưng anh ta vẫn không đạt tiêu chuẩn kén rể của nhà họ Nhan. Để ép chàng trai từ bỏ, nhà họ Nhan đã tìm mọi cách phá hoại công ty của anh ta.

Chính vào lúc chàng trai đang bù đầu rối tóc, khổ sở tìm mọi cách chống đỡ thì cô gái phát hiện mình mắc bệnh máu trắng.

Để không liên lụy đến chàng trai, cũng vì giúp anh ta có ý chí phấn đấu vươn lên, cô gái đã lạnh lùng châm biếm, chế giễu, còn mắng anh ta không đáng một văn tiền, thậm chí còn bỏ ra nước ngoài “du học” với vị công tử môn đăng hộ đối khác.

Chàng trai hận cô gái đến tận xương tủy. Để rửa hận, anh ta đã dồn hết tâm trí, quên ăn quên ngủ để xây dựng vương quốc kinh doanh cho riêng mình.

Cô gái thì ở nước ngoài tiếp nhận điều trị, nhưng không may, cơ thể ngày càng tàn tạ.

Người thân không muốn cô gái nuối tiếc nên đã nhân lúc cô ta hôn mê, đưa cô ta về nước để gương vỡ lại lành với chàng trai.

“Tôi biết, đối với cô mà nói, tôi chỉ là kẻ thứ ba không nên xuất hiện. Dù cô có tin hay không, nhưng tôi thật sự không muốn làm cô tổn thương. Tuy tôi và Viễn Hàng đã cử hành hôn lễ, nhưng tôi không đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh ấy. Tôi biết, tôi không thể là người đi cùng anh ấy đến cuối cuộc đời được. Còn về việc cử hành hôn lễ, đó chỉ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bản thân tôi mà thôi. Cô mới là người phù hợp với anh ấy, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Yên Lương Thần không biết lời cô ta nói là thật hay giả, cho nên nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Nhan Lạc Tuyết gật đầu, tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.

“Đợi một chút! Lẽ nào cô không biết xét nghiệm tủy sống của cô và tôi đã thành công rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi