THÁNG NGÀY CÙNG GIÁO THẢO MẤT TRÍ NHỚ GIẢ VỜ YÊU ĐƯƠNG

Thời Bất Phàm cũng bị dọa sợ đến mức tim đập chậm nửa nhịp.

Ban đầu hắn nghĩ, được hôn Chân Nguyên Bạch ở rạp chiếu phim đến mức khiến cậu khóc thì thôi rất k.ích thích, nhưng một tiếng "Hay" rung trời rung đất của cậu đã làm hắn giật mình đến mức ngồi về chỗ cũ.

Trong rạp đã bắt đầu có người cười, không biết là đang cười cậu thiếu hiểu biết, hay buồn cười việc cậu làm quá nhảy dựng lên khen ngợi.

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, trộm quay sang nhìn Thời Bất Phàm, đối phương không biết chịu phải tổn thương tinh thần gì, nhìn có vẻ vô cùng trầm mặc.

1

"Tôi muốn ngồi ở giữa." Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng đề nghị, trong phòng không ngồi kín chỗ, xung quanh có rất nhiều vị trí để không, vừa nãy cậu đã thu hút sự chú ý của người khác rồi, nếu ngồi ở đây mà làm mấy chuyện xấu kia thi thoảng sẽ có người nhìn qua.

Thời Bất Phàm khép lại mắt một lúc, cầm cặp sách đứng lên, Chân Nguyên Bạch vội vàng đuổi theo, hai người đến ngồi ở vị trí giữa, có người lập tức nhìn sang bọn họ, nhỏ giọng nói chuyện.

May là phim cũng bắt đầu chiếu, Chân Nguyên Bạch đeo kính 3D, vô cùng chăm chú nhìn màn hình.

Thời Bất Phàm lại không có tí hứng thú xem phim nào, hắn quay đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, nhìn mặt cậu lúc tối lúc sáng dưới ánh sáng từ màn hình chiếu tới, mỗi loại ánh sáng chiếu đến mặt cậu đều đặc biệt hấp dẫn người khác, làm trái tim của hắn đập nhanh hơn.

Hắn thu lại tầm mắt, đeo mắt kính lên, nhưng trong đầu toàn là gương mặt kia của Chân Nguyên Bạch, tâm trí cứ lặp đi lặp lại quá trình hắn "nộp bài" cho Chân Nguyên Bạch, nghĩ đến đôi môi màu đỏ nhạt kia của cậu sẽ bị mình biến thành màu đỏ tươi, thì miệng lưỡi lập tức tiết ra nước bọt, tim như thắt lại.

Phim kết thúc, Chân Nguyên Bạch chưa đã thèm đeo cặp sách lên, "Bây giờ chúng ta về nhà hả?"

Vẻ mặt Thời Bất Phàm uể oải không vui, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, Chân Nguyên Bạch do dự đuổi theo hắn, nói: "Không phải cậu nói sẽ không hút thuốc nữa à?"

"Cậu cũng bảo là sau này sẽ thường xuyên nộp bài mà, cậu có nộp hả?"

Đúng là mấy ngày hôm nay Chân Nguyên Bạch không "nộp bài" với hắn thật, cậu không tự tin lắm nói: "Không, không phải tại có người sao?"

Thời Bất Phàm dừng chân trước của phòng vệ sinh, xoay người nhìn cậu: "Có phải cậu định không nộp bài luôn đúng không?"

Những người ra ra vào vào nhìn về phía hai người bọn họ, phút chốc có ảo giác, Thời Bất Phàm là đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ nộp bài tập, còn Chân Nguyên Bạch là đứa trẻ hư không làm bài tập, ánh mắt ai cũng đều ngạc nhiên.

Chân Nguyên Bạch chịu thua đứng một bên, cậu đúng là không định nộp bài tập yêu đương đấy, nhưng nhìn Thời Bất Phàm hình như tức giận thật, cậu nhẹ giọng nói: "Không phải tôi còn đi xem phim với cậu à?"

Thời Bất Phàm nhìn cậu: "Chẳng lẽ cậu không nên đi xem phim với tôi à?"

Vốn đúng là không nên mà.

Chân Nguyên Bạch duỗi tay kéo hắn, nói: "Nên mà, cậu muốn đi đâu nữa, tôi đi cùng cậu."

Thời Bất Phàm lạnh mặt gạt tay cậu ra: "Cậu muốn về nhà thì tự đi về đi."

Chân Nguyên Bạch không phân biệt nổi lời hắn nói là thật hay là lời giận dỗi, nhưng nhìn biểu cảm của hắn thì có vẻ là lời nói giận dỗi rồi, cậu hơi bất an, nói: "Tôi nhất định sẽ nộp bài trước khi về nhà mà, được không?"

Thời Bất Phàm càng thêm khó chịu: "Sao trông cậu cứ như bị bắt ép vậy hả? Tôi ép cậu à"

Chân Nguyên Bạch nắm cặp sách, biểu cảm hơi hoảng sợ, như thể đã bị hắn dọa.

Thời Bất Phàm cất điếu thuốc đi, đột nhiên thấy bản thân hơi hẹp hòi, "Muốn về nhà đúng không, đi, đưa cậu về nhà."

Lúc này đang là bốn giờ chiều, thời tiết đang bước sang tháng 11, đã rất lạnh rồi, hôm nay trời còn đầy mây, nhìn như đã sáu, bảy giờ tối vậy, trời đã tối đen rồi. Chân Nguyên Bạch vừa ra ngoài đã đội mũ lên, như để xoa dịu cảm xúc của hắn mà còn duỗi tay sờ đến mũi áo thun của hắn, Thời Bất Phàm để mặc cậu đội mũ lên đầu mình, buồn cười nói: "Buổi tối cũng không muốn đi chơi đâu à?"

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nói: "Tôi muốn về nhà trước 6 rưỡi, có được không?"

1

Cậu đã hỏi là "có được không" rồi, Thời Bất Phàm cũng không thể nói "không được" được, hắn cảm thấy bản thân mình muốn gục ngã luôn rồi, nói: "Để cảm ơn cậu đã đi xem phim cùng tôi, tôi cùng cậu đến thư viện đi."

Biết hắn có lẽ đã hết giận rồi, Chân Nguyên Bạch yên tâm gật đầu.

"Thứ hai tuần sau là thi cuối tháng rồi, cậu ôn bài thế nào rồi?"

"Mua một tập đề làm cho thầy giáo Chân xem nha?"

Chân Nguyên Bạch hơi vui vì sự tự giác của hắn, cũng bởi vì việc hắn gọi mình là thầy giáo mà rất ngại ngùng: "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu."

Nhắc đến việc xem phim thì nhìn cậu cứ như bị kề dao vào cổ, mà nhắc đến làm đề thì lại vui như được đi công viên trò chơi, Thời Bất Phàm cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc Chân Nguyên Bạch là sinh vật gì vậy.

Thời Bất Phàm không đến mức ghét thư viện, nhưng cũng chẳng thích thú gì cả, Chân Nguyên Bạch thì lại cứ như cá gặp nước, thuần thực chọn cho hắn một tập bài tập, lật đến một trang nào đó cho hắn làm: "Nếu cậu có thể làm đúng hết mấy bài này, thì ít nhất có thể lên được đến hạng 5."

Thời Bất Phàm nhìn cậu: "Trong lớp hay là trong khối?"

"Đương nhiên là lớp rồi." Lớp 1 và lớp 2 là hai lớp chọn, những học sinh đứng đầu đều tập trung trong hai lớp này, nếu Thời Bất Phàm có thể lên tới hạng năm trong lớp 1, thì đã là tiến bộ phi thường rồi, nhất định có thể làm người khác rửa mắt mà nhìn. Chân Nguyên Bạch lấy bút mới mua đưa cho hắn, nói: "Chỗ ngồi tháng này nhất định vẫn xếp theo thành tích thi tháng, nếu cậu có thể giành hạng hai thì chúng ta có thể ngồi cùng nhau rồi."

Thời Bất Phàm cầm bút, rất không phục: "Tôi thấy hạng nhất với hạng cuối nên ngồi cùng nhau, cân bằng năng lực toàn lớp."

Đúng là logic của cường đạo mà.

Chân Nguyên Bạch chăm chú làm bài tập của mình, không quan tâm đến hắn nữa.

Trải qua một khoảng thời gian không ngừng soi sáng, Thời Bất Phàm đã có thể làm được vài bài rồi, hắn làm bài rất nhanh, chọn những câu mình biết để làm, không biết thì bỏ trống luôn, sau đó đưa bài đã làm xong cho Chân Nguyên Bạch, cậu nhìn thoáng qua: "Cậu có muốn thử làm xem thế nào không?"

"Tốn thời gian, cậu cứ giảng luôn đi."

Học sinh không muốn động não, thầy giáo Chân chỉ có thể chịu thương chịu khó lấy giấy bút ra.

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, đối với Chân Nguyên Bạch mà nói, chứ như chớp mắt cái là đến 6 rưỡi rồi, cậu nhìn thoáng qua hai bài còn đang nói dở, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho mẹ, rồi lại tiếp tục giảng bài.

Nếu đang làm chuyện khác, cậu nhất định sẽ ầm ĩ muốn về nhà, Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua sườn mặt cậu, trong lòng dần hiện ít manh mối.

Sau khi giảng xong hết tất cả bài cho Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch lại dựa theo những bài ấy tìm thêm hai bài tương tự, đưa cho hắn tự làm, đầu Thời Bất Phàm cũng tính là thông minh, hiểu bài rất nhanh.

Chớp mắt đã đến 7 rưỡi, Chân Nguyên Bạch kêu thầm một tiếng, đúng lúc điện thoại Thời Bất Phàm kêu lên, hắn dừng bút nói với Chân Nguyên Bạch một tiếng, để cậu đợi hắn một lúc rồi quay lại, Chân Nguyên Bạch mới chợt hiểu: "Cậu gọi cơm hộp à?"

"Thầy Chân của chúng ta vất vả thế đương nhiên phải được khao một bữa rồi."

Đúng vậy, thời gian ăn cơm của Chân Nguyên Bạch cũng bị Thời Bất Phàm chiếm luôn.

Mãi đến lúc Tần Anh gọi đến cuộc thứ ba, bọn họ mới rời khỏi thư viện. Tài xế Thời gia đã chờ ở ngoài từ lâu, để phòng ngừa Thời Bất Phàm lại lôi cậu đến nhà hắn mặc quần áo ngủ hình động vật, Chân Nguyên Bạch vừa lên xe đã nói cho lái xe biết địa chỉ nhà mình, Thời Bất Phàm thấy thế, mặt hướng ra ngoài cười một tiếng.

Bởi vì có chú lái xe đang ở đây, nên Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm cũng không nộp bài tập yêu đương gì cả.

Dù sao cũng không cần lo lắng nợ nhiều, Chân Nguyên Bạch không để trong lòng.

Ba mẹ Chân biết cậu rất nghiêm túc học hành, nghe nói là đến thư viện cũng không nói gì, nhưng mặt Chân Ưu Tú lại đầy vẻ cổ quái, Chân Nguyên Bạch tắm rửa xong ra ngoài liền nghe cậu nhóc nói một câu: "Anh đi một mình đến thư viện à?"

"Đi cùng bạn." Chân Nguyên Bạch nói nửa thật nửa giả, rồi lại mắng cậu nhóc: "Trẻ con thì không cần nhiều chuyện thế đâu."

Hôm sau thứ hai, Chân Nguyên Bạch trong lễ chào cờ dẫn đầu lớp 1 đọc bản kiểm điểm, dựa theo những gì Thời Bất Phàm nhắc, nửa đoạn sau của bản kiểm điểm cậu liệt kê hết kế hoạch học tập của lớp vào, khiến cho mọi người vỗ tay rất nhiệt tình, vẻ mặt Quý Diễm Bình cũng rất hài lòng gật đầu. Chờ tới lúc tất cả các lớp đọc xong bản kiểm điểm, hiệu trưởng với mái tóc hoa râm đi ra, tỏ thái độ của mình với việc đua đòi của các lớp một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng khen ngợi các bạn học biết sai liền sửa, cuối cùng vô cùng trang nghiêm kết thúc nghi lễ chào cờ.

Kỳ thi mỗi tháng một lần diễn ra đúng như những gì Chân Nguyên Bạch nói, vẫn như bình thường, Quý Diễm Bình cho cả lớp kéo bàn ghế ra, lấy giấy thi đặt ở bàn đầu để chuyển giấy về phía sau, chia xong hết giấy, cô ám chỉ nói: "Thành tích thi lần này vẫn như những lần trước dùng để xếp chỗ ngồi, ai muốn chọn chỗ ngồi chỗ tốt trong lớp thì phải tự dựa vào bản lĩnh..." Cô nghĩ đến việc lần trước Thời Bất Phàm sử dụng "bản lĩnh" của mình, hơi dùng lại, tiếp tục nói: "Phải dựa vào thành tích của bản thân! Đừng suốt ngày có ý định uy hiếp, đe dọa bạn học chấp nhận những hiệp ước không bình đẳng!"

Cô đã suy nghĩ rất chu toàn, vì phòng ngừa Thời Bất Phàm đe dọa cả lớp để lại chỗ ngồi bên cạnh Chân Nguyên Bạch cho hắn, đặc biệt còn bỏ thêm một câu: "Từ hôm nay trở đi, hạng nhất và hạng hai sẽ luôn ngồi cạnh nhau, ai muốn cùng ngồi với hạng nhất thì leo đến hạng hai cho tôi đi!"

Lời này đang nhắm đến ai, cả lớp đều không phải đồ ngốc. Dù sao cũng là do có chuyện lần trước nên dù có xếp chỗ theo thành tích thì cũng chẳng ai dám chọn chỗ ngồi cạnh Chân Nguyên Bạch nữa, đến cuối cùng chỗ đó cũng thuộc về Thời Bất Phàm thôi.

Tất cả mọi người đồng loạt lia ánh mắt lên mặt của Thời Bất Phàm, mí mắt hắn giật giật, cái gì gọi là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn hắn đã biết rồi, hắn giơ tay lên, lên tiếng tranh đoạt quyền lợi cho bản thân: "Em cảm thấy không công bằng."

Thời Bất Phàm mà còn nói về chuyện công bằng với người khác cơ đấy.

Quý Diễm Bình hỏi: "Công bằng à, được, vậy mấy người các em rời lớp chọn về lớp thường đi, được vào lớp chọn hay không là dựa vào thành tích thi chuyển cấp đấy."

Nói lời khó nghe tí, thì cô đã sớm muốn đuổi mấy học sinh hư này đi từ lâu rồi, lần này Thời Bất Phàm náo loạn muốn ngồi cùng chỗ với Chân Nguyên Bạch có thể nói đã đụng đến điểm mấu chốt của cô rồi. Chân Nguyên Bạch là bé cưng trong lòng của cô, một học sinh có thành tích tốt như thế, sau này sẽ trở thành thủ khoa tỉnh, nếu bị Thời Bất Phàm làm chậm trễ, tự bản thân cô cũng có ác cảm.

Khâu Tinh, Minh Mạch, Diệp Liêm cảm thấy đau mặt.

Thời Bất Phàm ngẫm nghĩ, bản thân nói chuyện công bằng với chủ nhiệm đúng là mặt dày thật, hắn nhìn thoáng qua Chân Nguyên Bạch ngồi phía trước, càng cảm thấy mất mặt trước mặt bạn trai nhỏ, vờ vịt nói: "Hạng một với hạng cuối ngồi cạnh nhau mới có thể giúp đỡ nhau."

"Giúp đỡ nhau?" Để bảo vệ lợi ích của Chân Nguyên Bạch và Tống Mạch, Quý Diễm Bình hiếm khi không chút nể mặt: "Chân Nguyên Bạch giúp đỡ em học tập, thế em giúp gì em ấy? Giúp em ấy đánh nhau à? Giúp em ấy bị phạt đứng? Hay giúp em ấy thay mặt lớp 1 đọc bản kiểm điểm trong giờ chào cờ?"

Trong lòng cả lớp giật thóp một cái, nghe có vẻ Quý Diễm Bình đã biết chuyện mùi nước hoa lần trước rồi.

Thời Bất Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn mặt các bạn học khác trong lớp, Quý Diễm Bình duỗi tay chỉ về phía bọn họ: "Chỗ đó có camera, bình thường chả có tác dụng gì mấy, các em đều quên luôn là có nó đúng không? Hả?"

Các bạn học lớp 1 đồng thời thở ra một hơi, Thời Bất Phàm lại nhìn bạn trai nhỏ của mình, người kia đang yên lặng cúi đầu, rõ ràng đang rất hổ thẹn, có vẻ giáo viên và hiệu trưởng đều biết rõ cái bầu không khí ganh đua nước hoa kia là do đâu mà ra, nhưng vì bảo vệ Chân Nguyên Bạch nên không nói ra ngoài.

Giáo viên và hiệu trưởng đã làm đến mức này cho bạn học nhỏ rồi, nếu Thời Bất Phàm cứ tiếp tục kiêu ngạo như thế, Chân Nguyên Bạch là người ăn hết bát hoành thánh kia nhất định sẽ bị đồn đại nhảm nhí. Hắn ngại ngùng sờ sờ mũi, Quý Diễm Bình lại nói: "Nếu em ngồi cùng một chỗ với Chân Nguyên Bạch thì không phải là giúp đỡ lẫn nhau nữa rồi, đối với em là được vương giả mang bay*, nhưng với Chân Nguyên Bạch là đeo gông vào cổ!"

*Vương giả mang bay: được hưởng sái, dính miếng thơm lây.

Cả lớp đều cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy là cô Quý nói hơi quá rồi, Thời Bất Phàm có khi nào đánh cô không.

Kết quá Thời Bất Phàm chẳng tức giận chút nào, còn cười mỉm: "Cô Quý hiểu nhiều chuyện thật."

Quý Diễm Bình nhìn hắn một cái, nói: "Được rồi, em đừng có lắm điều với cô nữa. Bây giờ bắt đầu kiểm tra, không ai được nói gì cả."

Trong lớp yên tĩnh lại, Tống Mặc lấy bút ra, nhìn trộm Thời Bất Phàm một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Nếu là trước kia, Quý Diễm Bình mắng hắn trước mặt cả lớp, hắn đã đạp bàn chạy lấy người từ lâu rồi, nhưng hôm nay hắn lại chẳng tức giận chút nào, còn ngoan ngoãn làm bài kiểm tra nữa.

Thời Bất Phàm đổi tính rồi à?

Khâu Tinh với Minh Mạch cũng lẩm bẩm, Diệp Liêm thì dựa vào bàn cười cười.

"Vương giả mang bay", "Đeo gông vào cổ", cô Quý so sánh cũng chuẩn quá đấy. Nhưng điều khiến hắn bật cười không phải những từ dùng để khinh bỉ Thời Bất Phàm kia, mà là thái độ của hắn, nếu đổi lại đối tượng kia không phải Chân Nguyên Bạch, Thời Bất Phàm nhất định đã lạnh mặt lôi tên "Vương giả" kia ra đánh rồi, Quý Diễm Bình cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy để gây thêm thù cho "Vương giả".

Nhưng tên "Vương giả" kia lại là Chân Nguyên Bạch.

Thời Bất Phàm bị khinh bỉ, không chỉ không tức giận, hắn còn cảm thấy vinh dự cùng nữa chứ.

Con mẹ nó.

Diệp Liêm đập bàn cười.

1

Thời Bất Phàm cầm bút đột nhiên dựng lỗ tai lên, quay mặt đá một cái sang.

Quý Diễm Bình lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nói: "Diệp Liêm, yên lặng."

Diệp Liêm vội vàng yên lặng lại, Khâu Tinh và Minh Mạch mỗi người cắn một cái bút, vò đầu vò cổ nhìn bài thi, Thời Bất Phàm tập trung tinh thần, ánh mắt sáng quắc, hạ bút xuống giấy.

Kiểm tra xong, Chân Nguyên Bạch hỏi Thời Bất Phàm: "Cậu cảm thấy vừa nãy cậu thi thế nào?"

"Biết câu nào thì làm hết."

"Biết có nhiều câu không?"

"Cũng được." Thời Bất Phàm sờ sờ vành tai tự hỏi nửa giây, nói: "Chắc là đúng hết rồi."

Chân Nguyên Bạch sửng sốt, cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thời Bất Phàm, hoảng hốt có loại cảm giác đối phương đe dọa đến vị trí đứng đầu của cậu.

Đây, chắc không phải là sự thật đâu.

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Bài nào cũng biết, đoán mò cũng đúng.

Nguyên Nguyên: Cậu mà đoạt hạng nhất của tôi, hạng hai là tôi sẽ chọn ngồi cùng người khác.

P/S: "Sống thế nào" là bài hát chủ đề phim hoạt hình "Thất Kiếm Anh Hùng", Thời Ca hỏi Nguyên Nguyên có phải thích "Sống thế nào" không, ý là hỏi có phải cậu thích "Thất Kiếm" không, phim hoạt hình này có từ rất lâu rồi, mấy bạn nhỏ có lẽ chưa từng xem... Mà tác giả đã là bà cô già rồi _ (: з "∠) _

3

- ----------------------------

yiuyt68:

Đăng hai chương bù hôm nọ tui quên đăng nhe:>.

Tiện thể thì tui sẽ dừng đăng chương khoảng 1 tháng rưỡi, 2 tháng. Bởi dạo này nhà tui vẫn đang sửa nhà, tui đang phải đi ở nhờ không có không gian để gõ chữ với cả tui sắp thi học kỳ ròi, học kỳ này của tôi kiến thức hơi nhiều nên phải ôn từ sớm.

Tui sẽ cố gắng để quay lại nhanh nhất có thể ha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi