THÁNG NGÀY SAU KHI KẾT HÔN CỦA TỔNG TÀI MÈO LỚN


Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, tại sao Tô Khê Nhiên lại đến đây?
Anh vội vàng xuống lầu mở cửa cho Tô tiên sinh vào.
Tô Khê Nhiên mặc áo khoác kaki, vẫn dịu dàng tao nhã như vậy, nhưng vẻ mặt cũng có chút trịnh trọng.
Đỗ Nhược Ngu còn tưởng người thứ nhất đến tìm anh sẽ là bà Sư, không ngờ lại là bạn đời của chủ tịch.
Tô Khê Nhiên vào nhà, Đỗ Nhược Ngu vội vàng chào đón: “Tô tiên sinh, tới ngồi đi.”
Đỗ Nhược Ngu pha trà cho Tô Khê Nhiên, nhưng Tô Khê Nhiên lại nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Ngu mà không nói lời nào.
Đỗ Nhược Ngu bưng trà cho ông, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi.
Tô Khê Nhiên nhìn anh, qua một hồi lâu mới thở dài một hơi.
“Tiểu Ngu, bác không ngờ mọi chuyện lại như thế này.”
Tô Khê Nhiên vừa mở miệng, tim Đỗ Nhược Ngu liền thắt lại.
Mặc dù thỏa thuận là giữa anh và Sư Diệc Quang, nhưng bình tĩnh mà xem xét, thân thích Sư gia luôn đối xử rất tốt với anh, chưa bao giờ bạc đãi với anh chỉ vì anh là một thư ký nhỏ, nên giờ đây Đỗ Nhược Ngu cảm giác rất áy náy.
Anh rũ mắt, thành thật ngồi đó, Tô Khê Nhiên nhìn anh lại thở dài.
Tô Khê Nhiên nói: “Khi Sư Duệ nhận được văn kiện đó tức sắp nổ phổi, lập tức đến công ty tìm các con, bác không cản được.” Tô Khê Nhiên uống ngụm trà tiếp tục nói, “Là quả thực rất… sốc, bác còn tưởng rằng loại cốt truyện này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình chứ.”
Đỗ Nhược Ngu lập tức cảm thấy xấu hổ, nói: “Vốn không muốn kinh động bác.”
Tô Khê Nhiên tiếp tục uống trà: “Dựa theo chuyện xảy ra trong phim, chẳng lẽ con nói cuối cùng sẽ chia tay trong hòa bình, không để nhiều người nhìn thấy sao?”
Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ gật đầu.
“Ừm, đúng nhỉ, kỹ thuật diễn của các con thật tốt quá, nếu không phải lần này xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ không biết hai con kết hôn giả đâu.” Tô Khê Nhiên nói.
Đỗ Nhược Ngu không thể biện hộ, kỳ thực cái gọi là kỹ năng diễn xuất của anh phần lớn đều là chân thành.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh, Tô Khê Nhiên đột nhiên cười nói: “Như vậy, nếu chúng ta đi theo cốt truyện của phim truyền hình, chẳng phải là từ diễn thành thật rồi kết thúc có hậu sao?”
Đỗ Nhược Ngu không ngờ ông sẽ nói như vậy, lắp bắp kinh hãi: “Tô, Tô tiên sinh……”
Tô Khê Nhiên đột nhiên kề sát vào anh, nghiêm túc hỏi anh: “Tiểu Ngu, con thành thật nói đi, mặc kệ nguyên nhân bắt đầu là gì, bác chỉ hỏi con, con với Diệc Quang hiện tại thế nào?”

Đỗ Nhược Ngu bị ông dọa ngốc, nói: “Con cảm thấy khá tốt.”
Tô Khê Nhiên lúc này gật đầu: “Bác cũng thấy vậy, bác không phải người mù, bác nhìn ra cảm tình giữa hai con không phải giả.”
Nghe xong những lời này, Đỗ Nhược Ngu rốt cục cũng thoát khỏi tâm tình căng thẳng hồi sáng nhìn thấy Sư Duệ, cuối cùng có một người trong cuộc đứng về phía anh.
Đỗ Nhược Ngu hơi kích động nói với Tô Khê Nhiên: “Tô tiên sinh, từ lúc bắt đầu con đã thích Sư tổng, con vẫn luôn thiệt tình đối đãi anh ấy, trước nay đều không giả.”
Mặt anh đỏ bừng vì phấn khích, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác, Tô Khê Nhiên vỗ nhẹ vào tay anh, an ủi nói: “Bác nhìn thấy được nên mới tới đây để xác nhận.”
Tô Khê Nhiên vẫn luôn rất ôn nhu, chậm rãi nói, lúc này lại có thể khiến người khác yên tâm.
“Vốn dĩ bác chỉ là người ngoài, không nên nói thêm điều gì, nhưng Sư Duệ cũng chưa nói cho chị, bác nghĩ mình nên tới đây để hiểu rõ tình hình.”
Nói như vậy bà Sư còn chưa biết?
Bà Sư chẳng hay biết gì khiến Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, nếu không anh thật sự sẽ không ứng phó nổi.
“Ai, tên bảo thủ nhà bác lần này sở dĩ tức giận như thế, chủ yếu vẫn là cảm thấy Diệc Quang cô phụ sự chờ mong của anh cả.” Tô Khê Nhiên cũng có chút bất đắc dĩ, “Mặc dù có đồn đãi Sư Duệ bá chiếm công ty, lần này bị người châm ngòi ly gián cũng là muốn cho Sư Duệ cùng Diệc Quang bất hòa, nhưng thực tế căn bản không phải như vậy.”
Ông nhìn Đỗ Nhược Ngu, ánh mắt ôn hòa: “Bác với Sư Duệ không có con, Sư Duệ vẫn luôn coi Diệc Quang như con ruột mình, chỉ là tính cách cứng cỏi lạnh lùng, tâm tư dễ dàng xoay chuyển.

Bác vốn cho rằng Diệc Quang giống chú như đúc, cũng là tính cách lạnh như băng …… cho đến khi kết hôn với con, bác mới thấy nó dịu dàng hơn rất nhiều.”
Tô Khê Nhiên hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Con có thắc mắc tại sao anh cả lại lập di chúc phiền toái như vậy không, không thay vì để Diệc Quang kế thừa toàn bộ?”
Đỗ Nhược Ngu gật đầu, anh xác thật đã thắc mắc chuyện này rất lâu.
Tô Khê Nhiên nói: “Diệc Quang từ nhỏ là con trai độc nhất trong nhà, mọi người đều kỳ vọng rất cao vào nó.

Hơn nữa, bản thân anh cả cũng là người rất tốt còn điều hành công ty rất giỏi nên áp lực lên Diệc Quang rất lớn.”
Ông nhớ lại, nói: “Không biết từ khi nào, Diệc Quang lại có một cái tật xấu, lúc áp lực quá sẽ biến mất, không biết trốn đi đâu.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong đột nhiên im lặng.
Không phải biến mất không thấy …… Là biến thành sư tử lại không biến về được, không còn cách nào chỉ có thể trốn tránh, chờ biến về mới xuất hiện lại.

Đỗ Nhược Ngu ước chừng không những không thể biến trở lại, còn có thể bị rụng lông, cho nên nhất định phải tránh xa Tô Khê Nhiên, vì Tô Khê Nhiên dị ứng với lông động vật.
Tô Khê Nhiên nói: “Dù sao tật xấu này phiền toái rất nhiều với nó, anh cả cũng rất áy náy, cảm thấy mình mắc nợ con trai, muốn chữa chướng ngại tâm lý cho nó, muốn dẫn nó đi học thêm lĩnh vực kinh doanh, muốn nhìn con trai mình trở thành người lãnh đạo.

Nhưng anh cả còn chưa hoàn thành nguyện vọng này đã bệnh chết, anh chưa hoàn thành tâm nguyện, cho nên mới để lại rất nhiều di chúc, hy vọng có thể dẫn đường cho Diệc Quang.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong Tô Khê Nhiên nói, đột nhiên bình thường trở lại.
Cho dù là Sư Lễ Anh tiên sinh hay là Sư Duệ, bọn họ đều lấy phương thức riêng của mình quan tâm Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ, nếu muốn so ai yêu Sư Diệc Quang hơn, anh cũng sẽ không thua.
Cho nên anh hiện tại cần phải lên tinh thần, đứng chung với Sư Diệc Quang.
Anh mỉm cười với Tô Khê Nhiên: “Cảm ơn bác, Tô tiên sinh, sau khi nghe bác nói thể con càng quyết định không thể tách khỏi Sư tổng.” Anh đỏ mặt, nói, “Con muốn tâm sự với anh ấy.”
Tô Khê Nhiên cũng cười nói với anh: “Sau khi Sư Duệ dẫn Diệc Quang về nhà đã nhốt nó trong thư phòng, hôm nay chắc không về được.” Ông nói, đôi mắt xoay chuyển, hạ quyết tâm, “Nhưng mà không sao, bác sẽ về nói với Sư Duệ, bác sẽ giúp con.”
Đỗ Nhược Ngu cảm kích nói: “Cảm ơn Tô tiên sinh.”
Tô Khê Nhiên cười nói Đỗ Nhược Ngu cố lên, sau đó liền đứng dậy đi về.
Đỗ Nhược Ngu hít sâu một hơi, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, chờ Sư Diệc Quang trở về, anh muốn nói rõ ràng với anh ta, nếu tổng giám đốc nói sẽ không ly hôn, như vậy anh nghĩ mình có thể tiến hành kế hoạch tỏ tình.
Kết quả không những hôm đó Sư Diệc Quang không về, ngày hôm sau cũng không đến công ty.
Tổng giám đốc một ngày không tới không phải việc hiếm lạ, nhưng ngày hôm qua chủ tịch dị thường khiến mọi người đều để ý.
Cả Hàn Dung cũng chạy tới hỏi Đỗ Nhược Ngu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đỗ Nhược Ngu không thể nói cho cô, chỉ có thể hàm hồ cho qua.
Nếu chuyện này không được giải quyết Hàn Dung rất nhanh sẽ biết được cuộc hôn nhân giả, Đỗ Nhược Ngu căn bản không thể tưởng tượng được vẻ mặt chị Dung Dung sẽ như thế nào.
Anh đứng ngồi không yên ở trong công ty đợi, tâm tư lại không ở nơi này, Sư Diệc Quang lại không thể liên hệ được, anh chỉ có thể lo lắng suông.

Tới buổi chiều Sư Diệc Quang cuối cùng cũng gọi cho anh.
“Tiểu Ngu, cậu về quê một chút.”

Đỗ Nhược Ngu biết quê anh ta nói là nhà chính Sư gia, bà Sư cùng Sư Duệ đều ở đó.
Đỗ Nhược Ngu xách áo khoác lao ra khỏi công ty, định lái xe tới, nhưng Tiểu Mã đã chạy theo anh.
“Thư kí Đỗ! Từ từ! Sư tổng nói không để anh đi một mình, sẽ bị linh cẩu bắt mất!”
Đỗ Nhược Ngu dừng lại, quay đầu nhìn lại, không phải hắn nghi ngờ năng lực của Tiểu Mã, mà là……
Đỗ Nhược Ngu nói: “Anh đi theo tôi chúng ta vẫn gặp nguy hiểm mà, anh đánh được linh cẩu sao?”
Tiểu Mã rất đau lòng: “Nhưng tôi có hệ thống báo động riêng.

Nói chung, chỉ cần cách tôi vài trăm mét là có thể biết nguy hiểm, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.”
Đỗ Nhược Ngu ngây người ba giây, không biết nên phun tào thế nào, hiện tại anh cũng không rảnh phun tào, để Tiểu Mã đưa anh đến nhà chính Sư gia.
Nhà chính Sư gia còn lớn hơn biệt thự của Sư Diệc Quang, lầu tạ hoa viên được trang trí theo phong cách đơn giản và hoành tráng, nhìn thoáng qua có thể biết đó là lãnh thổ của những người giàu có.
Đỗ Nhược Ngu ngày lễ ngày tết sẽ đi theo Sư Diệc Quang tới nơi này ăn tối, người ở đây đều coi anh như phu nhân tiểu chủ nhân, rất khách khí với anh.
Lúc này anh căng da đầu đi vào tòa nhà lớn Sư gia, bà Sư đang chống eo đứng ở lầu một, vẻ mặt không thể hiểu được.
“Tiểu Ngu, chú con hôm qua dẫn Diệc Quang về nhà sau đó hai người vẫn luôn ở thư phòng, đây là muốn làm gì?”
Đỗ Nhược Ngu cũng khó có thể giải thích, chỉ nói: “Là ít chuyện công ty, để con vào nhìn thử chút.”
Anh còn gọi bà Sư là “Mẹ” hơn nửa năm, này mà còn không phải hôn nhân thật sao?
Đỗ Nhược Ngu đi thẳng đến thư phòng của Sư Duệ, bà Sư ở phía sau thở phì phì nói: “Ai cũng ở thư phòng, tại sao cố tình không cho mẹ vào? Kỳ thị gia đình sao?”
Đỗ Nhược Ngu không rảnh lo cho bà Sư, vọt vào thư phòng, liền thấy Sư Diệc Quang, Sư Duệ, Tô Khê Nhiên cùng luật sư Lâm đều ở trong thư phòng, bọn họ đứng thành vòng tròn, đối mặt nhau.
Sư Diệc Quang thấy Đỗ Nhược Ngu tới, đi tới kéo tay anh, đưa anh tới trước mặt Sư Duệ, bình tĩnh nói với Sư Duệ: “Chú, lấy chuyện kết hôn giả lừa gạt tài sản thừa kế là con sai, con nguyện ý xin lỗi, chú trừng phạt con thế nào cũng được.

Nhưng hiện tại con chỉ nhận Tiểu Ngu là bạn đời của con, hôn nhân giữa con và Tiểu Ngu là hợp pháp chân thật, đã thành sự thật không thể thay đổi.”
Anh ra hiệu cho luật sư Lâm, luật sư Lâm lập tức lấy ra một xấp giấy từ trong cặp đưa cho Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang cầm những trang giấy, nói với Sư Duệ: “Đây là những thỏa thuận ban đầu mà chúng con đã ký.” Anh ta lại nhìn Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Em còn muốn những thứ này không?”
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy những tài liệu này nữa.
Sư Diệc Quang hơi nhếch khóe môi nói: “Anh cũng không muốn nữa.”
Nói xong, anh xé hết giấy tờ trên tay.

Theo chuyển động của Sư Diệc Quang, các mảnh giấy trắng xoáy tròn trong không trung lần lượt rơi xuống đất.
Đỗ Nhược Ngu vẫn còn nhớ tới tâm trạng của mình lúc ký tên, vừa lo lắng vừa tràn đầy mong đợi.
Khi đó, anh nghĩ: “Tổng giám đốc và mình rất khác nhau, nhưng điểm khác biệt lớn nhất không phải là tiền bạc, địa vị mà là năng lực”.
“Anh ấy có thể khiến tôi yêu anh ấy một cách dễ dàng, nhưng tôi không thể khiến anh ấy yêu tôi.”
Mọi người nói gần quan được ban lộc, Đỗ Nhược Ngu nghĩ, tuy năng lực của anh không đủ, nhưng anh cũng đủ nỗ lực, anh nhìn bản thỏa thuận trước mặt, trước khi ký, anh nghĩ mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này, chỉ cần có thể ở chung với tổng giám đốc lâu hơn một chút, có phải anh sẽ có hy vọng hơn không.
Bây giờ nỗ lực của mình cuối cùng cũng đã được đền đáp, Đỗ Nhược Ngu nhìn những tờ giấy vụn trải trên sàn, trong lòng thầm nghĩ, những bản thỏa thuận bị xé nát này có nghĩa là sự kết thúc, nhưng chúng cũng tượng trưng cho sự khởi đầu.
Sư Diệc Quang xé tất cả bản gốc của thỏa thuận tiền hôn nhân, trong phòng nhất thời không ai lên tiếng.
Sư Duệ đứng giữa thư phòng, giữa mày vẫn là chữ xuyên 川, qua một lúc lâu, ông mới nặng nề nói với Sư Diệc Quang: “Hy vọng con có thể hiểu được ý nghĩ chân chính của gia đình mà biết gánh vác trách nhiệm.”
Tô Khê Nhiên đã đi tới, nhìn hai vãn bối, sau đó nói với chồng mình: “Từ khi Diệc Quang kết hôn cùng Tiểu Ngu em cảm giác cảm xúc của nó ổn định hơn nhiều nhiều, không nghẹn mọi chuyện trong lòng mà càng thêm kiên định rộng lượng, kết quả này anh còn có cái gì không hài lòng chứ?”
Sư Duệ vẫn cứng rắn nói: “Kết hôn giả vẫn là quá hoang đường.”
Tô Khê Nhiên cười nói: “Mấy lão già như anh đều để ý mấy thứ mặt mũi này.” Ông đi tới vỗ cánh tay Sư Diệc Quang, an ủi anh, “Theo em thấy, tuy rằng mở đầu không như ý nhưng kết quả tốt là được.

Nếu hiệp nghị hoang đường đã xé thì để vợ chồng son an ổn sinh hoạt đi.”
Sư Diệc Quang nghe Tô Khê Nhiên nói xong gật đầu vui vẻ.
Đỗ Nhược Ngu cũng rất cảm kích Tô tiên sinh, Tô tiên sinh ôn nhu lại hiền lành, thật là quá tốt.
Sư Duệ thấy cả vợ mình cũng về phía thằng cháu, chỉ có thể hừ một tiếng.
Tư thế kiêu ngạo thở bằng mũi của Sư Duệ quá giống Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu liếc mắt một cái biết rằng con mèo lớn thực sự đã mềm lòng, nhưng mặt mũi chưa tìm được bậc thang đi xuống.
Anh vội vàng nhéo nhéo Sư Diệc Quang để anh ta nói vài lời tử tế, nhưng Sư Diệc Quang ngốc hề hề nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Đỗ Nhược Ngu sắp tức chết rồi, đúng lúc này, đứ Tô Khê Nhiên đứng cạnh Sư Diệc Quang đột nhiên nhăn mũi.
“A pi.”
Tô tiên sinh hắt xì một cái.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi