THẰNG NHỎ NGỐC

Sau khi Hiểu Quả dùng xong bữa sáng, Phương Tỉ lại đo thân nhiệt cho cậu. Hiểu Quả đã hạ sốt, tinh thần và sức lực cũng dần hồi phục. Cậu khoa chân múa tay cố gắng thể hiện mong muốn được đi làm của mình, lại bị La Vực quyết đoán bác bỏ. Y không những không cho Hiểu Quả đi làm, còn không đồng ý để cậu về nhà.

La Vực nói, “Bệnh của cậu còn chưa hết hẳn, nhỡ đang làm một nửa lại ngã sấp xuống thì sao? Nhất định mọi người sẽ phải giúp đỡ cậu, không làm tốt được phần việc của họ đâu.”

La Vực còn nói, “Cậu muốn về nhà, nhưng cậu vẫn chưa tìm được cô Lư kia, như thế chắc chắn Hứa Long còn ở đó, nếu cậu trở về, cậu ta lại trộm tiền của cậu thì sao? Như vậy đến cơm cũng không mua được đâu.”

Hiểu Quả thấy y nói rất có lý, cậu đáp, “Vậy đi tìm, cô Lư trước!”

“Vậy càng phải đợi cậu hết bệnh đã, lần trước cậu đi lâu như vậy còn không tìm thấy cô Lư, giờ thân thể chưa khỏe, tìm càng khó hơn nhiều.” La Vực cẩn thận phân tích giùm cậu, “Cậu ở đây, ngày nào cũng ăn thật nhiều đồ ngon, sẽ mau chóng khỏe mạnh như trước, sau đó chúng ta cùng đi tìm cô Lư, đuổi Hứa Long đi, cầm tiền về, cậu lại tiếp tục làm việc, như vậy sẽ giải quyết hết được tất cả vấn đề, đúng không nào?”

Dưới sự khuyên giải từng chút từng chút một của La Vực, Hiểu Quả đương nhiên bị thuyết phục.

“Đúng!”

La Vực cười cười vuốt tóc cậu.

Cứ như vậy, Hiểu Quả tạm thời sống ở khu biệt thự, Phương Tỉ cũng dễ dàng xin nghỉ cho cậu.

Hệt như lời La Vực đã nói, ngày nào y cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho Hiểu Quả. Dù vì làm trong vườn trái cây nên cậu đã biết rất nhiều loại quả vừa xịn vừa đắt, thế nhưng trên bàn ăn nhà La Vực vẫn cứ xuất hiện những loại thực vật cậu chưa từng thấy bao giờ. La Vực ăn không nhiều, y chỉ thích gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Hiểu Quả, nhắc cậu ăn rau củ quả tốt cho sức khỏe, sau đó nhìn Hiểu Quả ngoan ngoãn ăn hết thức ăn trong bát vào bụng.

Những ngày nghỉ ngơi thường trôi qua rất nhanh, mỗi khi rảnh rỗi La Vực sẽ ngồi tán gẫu đủ mọi chủ đề với Hiểu Quả, hoặc không hai người sẽ lẳng lặng ngồi trong sân phơi nắng. Lúc nào Hiểu Quả ngồi phơi nắng cũng gục xuống bàn ngủ mất, tới khi tỉnh dậy đã tới bữa tối rồi. Chỉ vài ngày trôi qua, người cậu đã tròn trịa hẳn lên.

Đây có thể xem là những ngày nghỉ tuyệt vời nhất của Hiểu Quả từ khi đi làm tới nay, tuy vậy, dù rất vui vẻ, cậu vẫn không quên việc phải đi làm và đòi tiền Hứa Long.

Khi cậu lại một lần nữa đưa ra đề nghị muốn đi tìm cô Lư, La Vực đột nhiên lật dở cuốn giới thiệu long lanh của vườn sinh thái mình đang cầm trên tay, chỉ vào trang quảng cáo cho Hiểu Quả xem, hỏi, “Thì ra vườn tổ chức hội ngắm hoa Trung thu, mai là ngày cuối rồi, cậu có muốn đi không?”

Nhân viên vườn sinh thái sẽ được nghỉ mấy ngày diễn ra hội ngắm hoa hàng năm, cho nên đương nhiên Hiểu Quả biết về nó, nhưng trước kia nếu không ở nhà thì cậu lại đi trực ca, vì thế Hiểu Quả chưa đi bao giờ, nhìn hình ảnh xinh đẹp La Vực đặt trước mặt, Hiểu Quả lập tức bị hấp dẫn, nhịn không được khẽ “Oa” một tiếng.

La Vực hỏi lại, “Có muốn đi chơi không?”

Thấy cậu cứng nhắc gật đầu như robot, La Vực vừa lòng nở nụ cười.

Y chưa bao giờ để Hiểu Quả thất vọng, nói đi đương nhiên sẽ đi, mặc kệ Phương Tỉ nhất quyết không đồng ý để hai người bọn họ tham gia hoạt động đông đúc ồn ào này. May mà La Vực biết nặng nhẹ, chỉ ngồi trong xe điện chứ không đi bộ, không đi lẫn vào đám đông, cơ bản chỉ vòng vòng bên ngoài hội hoa, ngắm phong cảnh là được rồi.

Ngày hôm sau, ba người cộng thêm tài xế vui vẻ xuất phát.

Vườn sinh thái Lục Dã không hổ là một trong những vườn tốt nhất cả nước, đập vào mắt chính là cảnh tượng biển hoa phủ kín khung trời, từ cách thiết kế, sắp xếp tới các trang thiết bị gieo trồng đều đẹp tới mức khiến người ta mở rộng tầm mắt, ngay đến La Vực vốn hay xoi mói cũng phải khen ngợi khung cảnh rực rỡ kia, nói chi tới Hiểu Quả dễ dàng bị lay động.

Nghe tiếng cảm thán không ngừng truyền tới bên tai, La Vực đẩy cái miệng vẫn đang hé  mở của Hiểu Quả lên giùm cậu, ôn nhu nói, “Ngồi cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Cằm Hiểu Quả vẫn dán trên tay La Vực, kinh ngạc nhìn vô số hoa hướng dương phía trước, kích động nói, “Thiệt nhiều…Hoa.”

La Vực cười, “Cậu thích hoa sao?”

“Ừ!” Hiểu Quả trả lời.

La Vực hỏi, “Cắt hoa xuống tặng cậu được không?”

Có thể đưa hết cho cậu sao?!

Hiểu Quả chưa kịp vui vẻ, lại nhớ tới từ ‘cắt’ kia. Cậu hiểu từ ấy, mỗi khi giúp Béo Bự cậu cũng hay dùng kéo cắt gì đó, cậu còn cắt hỏng hoa của La Vực nữa, cho nên cắt hoa là không tốt, hoa bị cắt sẽ rơi xuống, héo rũ, không tốt không tốt.

Hiểu Quả phản ứng lại, lắc đầu.

La Vực không đáp, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nghiêm túc của Hiểu Quả, thu tay về.

“Ưm… Tôi muốn vào chỗ kia.” Hiểu Quả đột nhiên chỉ vào căn phòng cách đó không xa.

La Vực nhìn, nhận ra là WC, liền bảo tài xế ngừng xe.

“Cậu biết dùng không?”

“Có.” WC trong vườn sinh thái đều giống hệt nhau, Hiểu Quả biết dùng.

“Vậy tôi ở đây chờ cậu, đi xong phải quay về xe ngay, đừng chạy linh tinh.”

Thấy Hiểu Quả ngoan ngoãn trả lời, La Vực mới thả cậu đi.

Hiểu Quả vừa rời đi, đã có người gọi tên La Vực.

Một người trung niên đeo kính bước xuống xe, ông mặc âu phục, dáng người cao gầy, nom có vẻ kiểu cách. Chưa đi tới gần, ông đã thân thiện chào hỏi La Vực.

“La tiên sinh, thật là cậu sao.”

La Vực cũng nhận ra đối phương, “Chào ông, tổng giám đốc Dương.”

Đây không phải ai khác mà chính là sếp sòng của vườn sinh thái Lục Dã, cũng là người đã ném củ khoai lang phỏng tay La Vực tới cho quản lý Dư.

Tổng giám đốc Dương trong điện thoại đầy kiêng kị La Vực, giờ lại nhiệt tình niềm nở, “Tôi đang định tới thăm La tiên sinh, không ngờ trên đường đã gặp, thật đúng là duyên phận.”

La Vực yên lặng nghe, thỉnh thoảng tẻ ngắt đáp lời đối phương, biến cuộc đối thoại này coi như thuận lợi tiến hành. Song tổng giám đốc Dương không phải kẻ ngốc, đây vốn không phải là nơi để tán gẫu, hơn nữa ông cũng nhìn ra La Vực có việc, vậy nên tổng giám đốc Dương không tính ở lại lâu, chỉ khách sáo nói mấy câu vườn sinh thái sẽ tận lực đáp ứng tất cả yêu cầu của La Vực, sau đó mở miệng tính cáo từ.

Chỉ là trước khi cáo từ, ông đột nhiên nói nhỏ với La Vực, “Chúng tôi vẫn đang cố gắng chuẩn bị cho dự án làng du lịch hợp tác với tập đoàn Kình Lãng, tôi biết La tiên sinh cũng thành tâm muốn phát triển dự án này. Tuy nhiên mấy hôm trước có người gọi điện cho tôi, nói Kình Lãng muốn đè giá giảm xuống một nửa, không giống thỏa thuận của chúng ta lần trước…. Chẳng hay La tiên sinh có biết chuyện này?”

La Vực mặt không đổi sắc, “Ồ? Tôi không nghe nói đến.”

“Vậy sao…”

Tổng giám đốc Dương cẩn thận quan sát ánh mắt La Vực, chỉ thấy y vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm, như thể chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới mình, trái tim lắc lư căng thẳng của ông thoắt cái được thả về chỗ cũ. Quả nhiên, mấy con chó con mèo nhà họ La có muốn nhảy nhót thế nào, cũng phải để tâm tới người trước mắt này đã, dù cho người này có đang nửa sống nửa chết.

“Tôi hiểu rồi, là hiểu lầm, hiểu lầm.” Tổng giám đốc Dương hàn huyên thêm đôi câu, sau đó sảng khoái rời đi.

Phương Tỉ ngồi ghế trước yên lặng nhìn xe của tổng giám đốc Dương rời đi, góc mắt thoáng thấy La Vực rút điện thoại, hắn nghĩ có lẽ đối phương muốn gọi điện hỏi Tiếu Tỉnh Dương xem con chuột nào trong công ty đang phá rối, ai ngờ La Vực chỉ nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, thấp giọng hỏi, “Mười lăm phút rồi, còn chưa ra?”

Phương Tỉ vội hỏi, “Tôi đi xem xem sao?”

La Vực lắc đầu, “Quay về.”

Phương Tỉ hơi sững lại, song vẫn bảo tài xế lái xe quay về biệt thự.

Lúc đi như nào, lúc về La Vực y nguyên như thế, y vẫn thoải mái thưởng thức hoa tươi hai bên đường, dường như tâm tình không bị ảnh hưởng gì, cổ họng còn khe khẽ ngâm nga, mãi tới khi Phương Tỉ để ý thấy tiếng bước chân dồn dập đằng sau.

Phương Tỉ quay đầu lại, liền thấy có một người đang đuổi theo xe của bọn họ, nhìn kỹ, không phải Hiểu Quả còn là ai.

“Đợi đã… Đợi đã…”

Hiểu Quả sốt ruột hô, giọng cậu không to, nhưng cũng đủ để rơi vào tai mấy người trong xe, thế nhưng, xe vẫn không dừng lại.

Phương Tỉ chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng quay đầu đi, tiếng kêu của Hiểu Quả xen lẫn với tiếng ca trầm thấp của La Vực phía sau, y vui vẻ hát, chẳng hề bị bên ngoài tác động dù chỉ mảy may.

Xe điện đi rất chậm, song đường về biệt thự khá xa, dù lúc đầu Hiểu Quả có đuổi theo được họ, nhưng vài phút sau, sức lực của cậu không duy trì được tốc độ ban đầu nữa, chỉ có thể nhìn chiếc xe càng ngày càng cách xa, mãi tới khi nó biến mất ở cuối con đường nhỏ.

Lát sau, xe về tới biệt thự. La Vực không xuống xe, cứ ngồi yên như vậy. sự kiên nhẫn của y lúc này tốt đến kì lạ. Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, y nghe được tiếng bước chân mơ hồ truyền tới, chỉ là tiếng chân giờ không đầy sức sống như ban nãy, mà lại chậm chạp mỏi mệt.

La Vực ngẩng đầu, nhìn người thở hồng hộc đang tới gần, như không có việc gì cười hỏi, “Đi đâu vậy?”

Hiểu Quả mệt không nói thành lời, khó khăn bình ổn hơi thở, nuốt một ngụm nước bọt thật to, ôm bó lớn trong lòng đưa cho La Vực.

La Vực quét mắt, không nhận, hỏi, “Gì đây?”

Hiểu Quả đáp, “Táo….Hộc, mua…Được rồi, là táo.”

La Vực hỏi tiếp, “Mua táo làm gì? Nhà có rất nhiều.” Hơn nữa trong đống đồ Hiểu Quả ôm không chỉ có táo.

“Táo lần trước…. tôi tìm mãi, không thấy, lần này mua được, bọn họ nói… Có thể trả… sau. Còn có….”

Hiểu Quả lải nhải liên miên, cầm một bó rau màu xanh ra. La Vực nhìn, vậy mà lại là một bó rau cần thật to.

“Dì bán táo nói, cái này… Tốt cho sức khỏe….Bán luôn cho tôi, lời!” Hiểu Quả nói xong xếp gọn rau quả lại, ôm đưa tới trước mặt La Vực.

“Cho anh, ăn, tốt cho sức khỏe.” Hiểu Quả nhấn mạnh lần nữa, đây là lời La Vực nói với cậu mỗi bữa ăn, cho nên cậu nhớ rất kỹ.

Phương Tỉ ngồi ghế trước kìm không được quay đầu nhìn khuôn mặt chân thành của Hiểu Quả. Rõ ràng mái tóc cậu vì chạy mà rối lòa xòa, cổ áo cũng lệch hẳn sang một bên, vậy mà trong khoảnh khắc, hắn lại như nhìn thấy cậu hòa vào biển hoa ban nãy, thật giống… Một đóa hoa hướng dương bé nhỏ.

La Vực nhìn chằm chằm vào túi to sắp tràn ra ngoài kia, không biết từ khi nào, tươi cười bên môi đã biến mất không dấu vết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi