THẰNG NHỎ NGỐC

Tiếp đón xong số nhân viên tới báo cáo, bên ngoài trời đã tối đen. La Vực cũng thấy hơi mỏi mệt, y day day sống mũi, bảo người gõ cửa tiến vào.

Tiếu Tỉnh Dương cầm theo mấy văn kiện bước vào phòng. Hắn không nói nhiều như mấy vị ban nãy, càng không bắt La Vực làm chủ cả những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Đa số các vấn đề đều đã được trợ lý Tiếu sắp xếp chỉnh tề, La Vực chỉ cần ký tên là xong chuyện.

Tiếu Tỉnh Dương hỏi La Vực có muốn đặt thức ăn bên ngoài không, bởi tình trạng của La Vực hiện giờ yêu cầu nguyên liệu và phương thức chế biến khắt khe hơn trước.

La Vực suy nghĩ một chút, đồng ý.

Tiếu Tỉnh Dương gật đầu đi làm, trước khi đi, hắn liếc người đang gối trên đùi La Vực. Trợ lý Tiếu ngừng lại, nói: “La tiên sinh, ban nãy quản lý Đồng gọi điện tới nói, chuyện ngài mong anh ta giúp đã gần xong rồi, phần còn lại nếu có thời gian ngài có thể liên hệ với anh ta, không tới một tháng nữa sẽ hoàn thành.”

“Nhanh vậy sao?” La Vực hơi bất ngờ, y cười: “Quản lý Đồng thật đáng tin cậy. Bên cậu thì sao?”

Tiếu Tỉnh Dương chậm rãi đáp: “Hôm qua đã xong rồi.”

La Vực hỏi: “Ở đâu xem được?”

“Nơi nên xem đều xem được.”

“Giờ thì sao?”

Tiếu Tỉnh Dương gật đầu: “Đã được rồi.”

Đợi trợ lý Tiếu rời đi, La Vực liền mở tivi. Bấm chọn kênh một lúc, cuối cùng y dừng lại ở chương trình tin tức. Lúc này kênh đang tạm phát quảng cáo, nhưng La Vực cũng không vội vã, vẫn xem cực kì hào hứng.

Lát sau, cửa lại vang lên, thư ký bước vào, do dự báo: “Ừm, La tiên sinh….” Nếu là trước kia nhất định cô sẽ không có thái độ như vậy, nhưng hôm nay La Vực đã gặp rất nhiều người, ngay cả tổ trưởng một hạng mục nhỏ xíu La Vực cũng cho vào, vì vậy thư ký không biết lúc này y còn đủ hứng thú để gặp ai nữa không.

La Vực như biết suy nghĩ của thư ký, trực tiếp hỏi: “Lại ai tới nữa?”

Thư ký trả lời: “Là tổng giám đốc Tân của công ty dệt may Tử Nguyệt Gia… Anh ta nói có chuyện quan trọng cần tìm ngài bàn luận.”

La Vực nhíu mày, không nói gì. Ngay lúc thư ký cho rằng mình không cẩn thận giẫm phải mìn, La Vực tâm trạng tốt suốt cả ngày cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được rồi, cho anh ta vào đi.”

Thư ký thở phào, vội vàng lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, một người đàn ông bước vào. Anh ta nom chỉ hơn ba mươi, dáng dấp cũng không tệ, áo quần chỉn chu, cử chỉ nhã nhặn, có điều vẻ mặt lại như gặp khổ đại cừu thâm.

Vừa vào cửa, giám đốc Tân đã mở miệng nói: “La, La Vực à…. Tôi…”

La Vực không chuyển mắt, chỉ nhìn chằm chằm tivi. Tân Triết nỗ lực gọi mấy câu, cuối cùng cũng được La Vực liếc một cái, chỉ tiếc chưa được một giây đối phương đã giơ tay lên môi làm tư thế “Suỵt”, ý bảo anh ta im mồm.

Tân Triết như muốn xì hơi mà phải nhịn, mặt cứng đờ, nhưng có lẽ do có việc cầu người nên phải gắng nuốt cơn giận, vừa bất đắc dĩ chờ cơ hội nói chuyện vừa đảo mắt nhìn tivi, xem xem rốt cuộc La Vực bị thứ gì hấp dẫn.

Tivi đang phát tin tức, hình như là về chủ đề nổi cộm nhất hiện nay, phía dưới ghi thật to dòng chữ: “Một trường cao đẳng nổi tiếng trong nước vướng bê bối giao dịch quyền sắc, dính dáng tới nhiều giảng viên sinh viên.”

Theo tin tức, vụ án này do hai sinh viên giấu tên tố cáo lên lãnh đạo cấp cao, các ngành có liên quan đang thu thập thông tin để phái người điều tra. Cùng lúc đó, một phần thông tin cũng bị tung trên mạng, bao gồm những hình ảnh và đoạn ghi âm có nội dung lộ liễu về các mối quan hệ giữa thầy giáo và sinh viên, lây dính đủ loại chuyện về đề thi, luận văn, nghiên cứu, thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt, gây xôn xao dư luận.

Trong đó, phó giáo sư ngành sinh học A là gây chú ý nhất, nghe nói sinh viên lén lút giao dịch với ông ta chính là một trong hai người tố cáo, cô ta đã cung cấp mấy chụp tấm ảnh thân mật cùng những tin nhắn mờ ám giữa mình và vị phó giáo sư này. Đáng ngạc nhiên hơn, nữ sinh viên đã qua lại với phó giáo sư này một thời gian dài, thậm chí trước cả khi cô ta nhập học, tức vẫn ở độ tuổi vị thành niên. Phó giáo sư đã hứa hẹn rất nhiều với cô ta, nhưng tới nay vẫn chưa thực hiện được, khiến cô ta không thể nhịn thêm được nữa, vì nóng giận mà tung hê mối quan hệ không thể để người khác biết này với công chúng.

Bê bối vừa được tung ra đã chiếm sóng toàn bộ Internet và các phương tiện truyền thông, một phần vì gần đây quốc gia đang càn quét tiêu diệt quy tắc ngầm, một phần do nữ sinh viên tố cáo rất biết cách nhả tin, cứ cách một khoảng thời gian lại tung vài ba bức ảnh và tin nhắn gây sốc. Công chúng như được xem phim bộ, vừa chỉ trích cô ta không biết xấu hổ, vừa mắng chửi vị phó giáo sư mặt người dạ thú, vô cùng huyên náo.

Cuối cùng, chương trình còn phỏng vấn các khán giả để hỏi ý kiến của họ về chuyện này.

Khán giả A: “Phó giáo sư này thật kinh tởm, người ta dù sao mới chỉ là trẻ vị thành niên.”

Khán giả B: “Các nữ sinh cần phải biết nghĩ cho mình, đừng để người khác tùy tiện lừa gạt, âu cũng đáng thương.”

Khán giả C: “Cả hai kẻ này đều không đáng thương chút nào, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nếu phó giáo sư này đã kết hôn thì vợ ông ta mới là người thê thảm nhất, chồng đã ra ngoài ngoại tình còn để bung bét ầm ĩ hết cả lên, loại gian phu dâm phụ như thế đúng là khốn nạn đáng chết.”

Mọi người anh một lời tôi một lời, ai cũng bất bình căm phẫn, ấy thế mà La Vực nghe lại nở nụ cười.

Y nghiêng đầu hỏi: “Anh thấy người ta nói có lý không?”

Tân Triết đâu có tâm tư xem chương trình vớ vẩn này, nào ngờ càng xem càng thấy khác thường, nghe La Vực bất thình lình hỏi, mặt anh ta xám ngắt, giật mình nhìn y.

“Gì, gì cơ…”

La Vực cười càng sâu: “Người cuối cùng nói ấy, anh thấy anh ta nói có đúng không?”

Tân Triết há mồm, chung quy vẫn không nói được gì.

La Vực tự nói tiếp: “Cơ mà quan điểm của tôi lại hơi khác anh ta một chút. Tôi cảm thấy, chuyện này hẳn phải tiếp thu ý kiến người ta, nếu hắn đã muốn chết, thế thì cứ thỏa mãn hắn luôn đi. Nếu hắn không muốn chết, vậy tức kẻ này còn mặt mũi sống tiếp, lúc này ta cần lột bỏ toàn bộ mặt mũi của hắn, tới lúc đó khỏi cần ai thúc giục, tự hắn khắc chết. Như vậy mới đạt được mục đích căn bản. Anh thấy thế nào, anh rể?”

La Vực nhìn chòng chọc vào mặt Tân Triết mà nói hai từ “anh rể”, giọng điệu y nhàn nhạt như mây, lại khiến hai mắt Tân Triết toát lên sự sợ hãi tột độ.

Lưng Tân Triết căng lên, đầu anh ta điên cuồng đổ mồ hôi, anh ta thở hổn hển, bì bõm nói: “La Vực… Tôi tới đây, cũng không có yêu cầu gì lớn, tôi chỉ hy vọng, lúc này cậu có thể không đuổi tận giết tuyệt. Chuyện của tôi và La Bảo Điệp, chỉ là chuyện của hai chúng tôi, không liên quan gì đến công ty. Ít, ít nhất…. Công ty dệt may Tử Nguyệt Gia chúng tôi và Kình Lãng đã hợp tác nhiều năm, trước đây chưa từng rõ ràng như vậy, nếu thực sự như La Bảo Điệp nói, muốn khởi tố chúng tôi không theo hợp đồng, Tử Nguyệt Gia sẽ phá sản mất.”

Tân Triết nói đến là thiết tha, nhưng mặt La Vực lại đầy vẻ nghi hoặc, y nhìn trái nhìn phải, dường như đang cố tìm cái gì.

Tân Triết bị y làm cho chẳng hiểu gì: “Cậu, cậu đang tìm gì?”

La Vực trả lời: “Tôi đang tìm mặt mũi của anh đó.”

Trong giọng nói đầy mỉa mai của La Vực thoáng vẻ nghiêm túc, hệt như một bàn tay đầy gai tát thẳng lên mặt Tân Triết, tát cho anh ta da tróc thịt bong, không còn sót lại chút tôn nghiêm nào.

Tân Triết vốn là kẻ không chịu được uất ức, nói mềm mỏng đôi câu đã là cực hạn, bị La Vực nói kháy, Tân Triết lập tức cứng cổ đáp trả.

“La Vực, cậu như thế là có ý gì? Muốn đòi công bằng cho La Bảo Điệp chắc? Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống của La Bảo Điệp tại nhà họ La thế nào tôi tin cậu rõ ràng hơn tôi nhiều, mẹ cô ta bị mẹ cậu hại thảm, cậu thì đối xử với hai chị em cô ta như thế. Cô ta kết hôn với tôi chỉ để tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc mà thôi. Cậu! La Vực cậu mới là đầu sỏ chèn ép bọn họ sống không yên ổn, cậu biết rõ cô ta chạy vạy khắp nơi vay tiền trả nợ cho La Bảo Phàm, thế nhưng vẫn để cô ta bị bọn cho vay nặng lãi đuổi đến tận nhà. La Vực cậu bây giờ giả bộ người tốt làm chi?”

Lần này, La Vực không giữ vẻ thản nhiên nữa, lông mày y nhíu lại, khuôn mặt thậm chí còn thoáng vẻ sốt ruột.

Y trực tiếp cắt lời Tân Triết đang thao thao bất tuyệt: “Tôi bảo anh yên lặng, nhưng anh lại ầm ĩ quá rồi đấy…”

La Vực vừa nói vừa nhìn xuống đùi, phát hiện Hiểu Quả đã tỉnh dậy từ bao giờ, nhưng cậu không để ý Tân Triết, mà lại không chớp mắt nhìn tin tức và hình ảnh phóng to trên tivi.

Tân Triết vốn chuyên tâm nhờ vả La Vực, cho nên anh ta không thấy trên sofa còn một người khác, mãi tới khi La Vực cúi đầu thầm thì với cậu mấy câu, kéo cậu ngồi dậy anh ta mới biết.

Không biết có phải Hiểu Quả ngủ quá lâu nên mơ màng chưa tỉnh hay không, mà khi La Vực vén tóc chỉnh áo cho cậu cậu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không đổi nhìn màn hình.

La Vực đưa tách trà trên bàn lên môi Hiểu Quả, nhìn cậu theo phản xạ hé miệng uống, sau đó rút khăn tay lau miệng cho cậu.

Một loạt hành động của La Vực khiến Tân Triết trợn mắt há hốc mồm.

La Vực thở dài: “Tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ. Nếu theo lời anh nói, tôi không muốn La Bảo Điệp sống yên ổn, như vậy chắc chắn tôi sẽ không giúp anh, bởi vì một khi anh phá sản, cô ta vừa thiếu nợ vừa ly hôn, lại còn không nhà để về, chẳng phải quá hợp ý rồi sao.”

Tân Triết cả kinh.

La Vực nói tiếp: “Nhưng mà tôi thương cô ta lắm, đương nhiên muốn bù đắp sai lầm trước kia tôi đã phạm phải, diệt trừ tất cả những ai tổn thương cô ta, tức chính là anh rồi. Vậy thì, anh nói xem, tôi nên chọn thế nào?”

La Vực nói xong, chờ giây lát, nhưng không thấy Tân Triết phản ứng. Tới khi anh ta muốn mở miệng, La Vực lại ngăn cản: “Khoan đã, tôi không muốn nghe nữa, bởi vì anh làm tôi đau đầu.”

Dứt lời, La Vực ấn điện thoại nội tuyến, bảo thư ký gọi bảo vệ tới.

Bảo vệ vào cửa, La Vực lập tức ra lệnh: “Lôi anh ta ra ngoài.”

Bảo vệ đều là những người cao to lực lưỡng, hết lòng với công việc, La Vực vừa cất lời, bọn họ liền mau chóng xách người ra ngoài.

Tân Triết chưa từng bị đối xử như vậy, anh ta tru tréo lên, mắng chửi La Vực, gào ầm ĩ kêu y sao dám đối xử với anh ta như vậy, rủa y bị mọi người xa lánh, cả đời cũng không được đối xử thật lòng.

La Vực nghe như có điều suy nghĩ, nói: “Anh ta nói cũng đúng, không thể đối xử với con rể nhà họ La vậy được, phải trịnh trọng hơn một chút. Ừm, gọi cho các tòa soạn, chờ phóng viên tới hẵng đá anh ta ra khỏi cửa chính.”

Phân phó xong, La Vực đấm đấm hai chân đã tê dại mất cảm giác, run run đứng dậy, tắt tivi, vươn tay về phía Hiểu Quả: “Cái đó khó coi lắm, chúng ta về nhà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi