THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

_

Hôm khai giảng.

Hoa sơn chi đã nở, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp các lối đi trong khuôn viên trường.

Từng hàng cây xanh ngắt ở hai bên đường được xếp thành một hàng ngay ngắn, dưới cái nắng gay gắt của ngày hè, những đốm sáng dưới tàng cây tựa như vô số con bướm đang đi rồi chợt dừng lại.

Vừa khai giảng, các học sinh đã vô cùng sôi nổi, bọn họ đi thành nhóm đôi nhóm ba, trò chuyện cười đùa vui vẻ dưới bóng râm.

Những người này đều là sinh viên năm hai, năm ba, còn những tân sinh viên trường đại học G vẫn chưa đến trường báo danh.

Trong khu ký túc xá nữ nhìn có vẻ xưa.

Một cái phòng ngủ chỉ có mười mấy mét vuông, trên ban công treo đầy áo phông cùng váy có màu sắc rực rỡ, trên bồn rửa mặt cũng có nhiều hơn một cây xương rồng và một cái chậu hoa nhỏ, trong căn phòng đó có bốn cô nữ sinh đang ăn cơm hộp.

Từ Ưu Nhã mở hộp cơm ra, cô nàng hậm hực bảo: “Cơm xá xíu này chỉ thấy cơm trắng chứ không thấy miếng thịt xá xíu nào, ông chủ ‘Cư dịch cơm’ càng ngày càng keo.”

“Vậy còn tốt đấy bét ra còn có rau xanh.” Cô nữ sinh đầu Bob ngắn[1] đáp lại.

Cô bạn vừa nói tên là Hoàng Vận, cô đeo một cặp kính dày cộm, nhìn cô giống kiểu người điềm đạm nho nhã.

Phòng ngủ lặng đi mất một lúc, xong có một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Này, mấy cậu muốn đi nhìn mặt mũi đàn em năm nhất không? Nghe nói có nhiều bé đẹp lắm.”

Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, Hạ Thiến Thiến mỉm cười bí ẩn với bọn họ.

Hạ Thiến Thiến có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc cười rộ lên cô lại có thêm một đôi má lúm đồng tiền nom rất đáng yêu, bởi vì tính cách hoạt bát nên nhân duyên của cô rất tốt.

“Cậu nghĩ sao?”

“Đừng quên bây giờ trẫm là trợ giảng[2] của bọn họ, trẫm đây có tập tin tư liệu của bọn họ nhé.”

“Thật hả?”

Hạ Thiến Thiến vẫy tay gọi hai người đến: “Qua đây ngắm chút!”

Cô mở laptop lên, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận lập tức chạy đến nhìn.

“Miểu Miểu, cậu không ra xem hả?” Từ Ưu Nhã hỏi.

Đường Miểu mặc một chiếc áo thun màu trắng, cô đang im lặng ăn cơm trước bàn: “Các cậu xem đi, tôi ăn cơm đã.”

Giọng nói tẻ nhạt, đây là ngữ điệu thường ngày của cô bạn.

Thật ra Đường Miểu rất xinh đẹp, cô ấy có làn da trắng nõn, chất da mịn nhẵn, ngũ quan tú lệ thoát tục, đây là mẫu người đẹp mặt mộc hiếm có đấy.

Theo đạo lý thì khoa kế toán tín dụng của bọn cô sư nhiều thịt ít, có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy hẳn là nên tranh thủ từng giây từng phút để thoát ế, nhưng cô nàng này lại cố gắng ế bằng thực lực cho đến tận bây giờ.

“Mặc kệ cậu ý đi, cậu thấy Miểu Miểu có bao giờ thấy hứng thú với đàn ông không?” Hạ Thiến Thiến cười nói.

Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận rất đồng tình: “Cũng đúng.”

Vì thế, ở đây có ba cô nữ sinh vừa nhìn trai đẹp vừa ăn cơm.

Vài phút sau, phòng ngủ bắt đầu sôi trào.

“Thật luôn í, túm cái quần lại thì giá trị nhan sắc của đám sinh viên mới lần này rất cao, ảnh hồ sơ nhìn ai cũng đẹp.” Hoàng Vận cảm thán.

“Cái này cái này! Cậu nam sinh đẹp trai này tên Tô Luân, tên đẹp nghe êm tai, ui cậu em này tớ xin xí phần trước đừng tranh với tớ đấy.” Từ Ưu Nhã nói một cách hưng phấn.

“Nhìn trông đẹp thiệc, thân cao 1m8, có khí chất của sói con[3].” Hạ Thiến Thiến đưa ra lời bình của mình.

“Còn người đẹp trai hơn không?”

“Xem tiếp xem tiếp.”

Sau một lúc lâu.

“Cái này cái này, mẹ ơi! Đẹp quá đi thôi! Ảnh chụp thôi mà có cần đẹp như vậy không!”

“Oa, chuyện này có thật hả, mấy em trai năm nay ăn gì để lớn vậy?”

“Quá đáng yêu rồi?”

Tức khắc, ba nữ sinh cười ầm lên.

Trên Laptop đang dừng lại ở giao diện hồ sơ cá nhân của một cậu nam sinh – cậu ta đẹp trai đến lạ thường, trên cái đầu đinh mười phân của cậu nam sinh có lưu lại màu nắng, không cần chỉnh sửa kiểu tóc, đường nét trên khuôn mặt vẫn đẹp trai đến mức khó tin, đó là một gương mặt sạch sẽ, tuấn tú.

Ảnh chụp đã đẹp như vầy thì người thật sẽ còn đẹp như thế nào nữa?

“Mùa yêu đương đã đến, tớ có cảm giác tớ muốn yêu đương.” Từ Ưu Nhã đã quên luôn vụ cơm xá xíu, cô lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như một hoa si[4].

“1m85, vậy thì chắc đầu cao lắm, tớ không muốn có bạn trai kiểu vậy đâu, tớ muốn có em trai cơ.” Hạ Thiến Thiến nói tiếp.

Hoàng Vận nhắc nhở: “Tỉnh tỉnh, mấy cậu em này ai cũng nhỏ hơn hai tuổi so với chúng ta đấy.”

“Nhỏ tuổi thì sao chứ? Bây giờ đang lưu hành trào lưu yêu đương với chó con và sói con đấy, thông tục thì nó được gọi là tình chị em.” Từ Ưu Nhã dương mi, gắng sức biện bạch: “A Vận, chẳng lẽ cậu không muốn có một người bạn trai vừa A[5] vừa thuần?”

Hoàng Vận tiếp tục ăn cơm: “Loại chuyện này hả, tùy duyên đi.”

Đường Miểu đứng một bên trầm mặc mãi rồi mới nhìn sang, khó hiểu hỏi: “Vì sao lại ví von nhóm đàn em với chó vậy, bộ không thể coi họ là người hả?”

Vẫn là ngữ khí bình đạm.

Nhưng chỉ mới một câu mà bầu không khí trong phòng ngủ im đi trông thấy.

Hạ Thiến Thiến cười khúc khích: “Miểu Miểu, thôn làng nhà cậu mấy năm nay bị rớt mạng đúng không?”

Đường Miểu mặt không đổi sắc, bình tĩnh lắc đầu: “Chỉ là không hiểu thôi.”

“Ưu Nhã, mau phổ cập khoa học cho Miểu Miểu.”

Từ Ưu Nhã nhận lệnh, bày ra biểu tình đứng đắn: “Chó con bình thường để chỉ: tuổi nhỏ, đẹp trai, đơn thuần vô hại, có thuộc tính nam sinh ấm áp, chó con chính là biệt danh cưng của những người đó. Còn sói con thường dùng để chỉ: Tuổi nhỏ, đẹp trai, phóng đ4ng không chịu sự gò bó, là nam sinh có thuộc tính tổng tài bá đạo, sói con là tên gọi nựng của bọn họ. Mà tuổi lớn, dáng vẻ không hấp dẫn, đã thể còn không trong trắng, gọi chung là chó chết già.”

Đường Miểu: “…”

Chó con, sói con nghe còn được.

Chỉ là chó chết già… Đãi ngộ tên cưng nghe sao mà chênh lệch lớn thế?

“Thế đấy, ngày mốt đám sinh viên mới này sẽ đi báo danh, có ai nguyện ý cùng tớ đi nghênh đón sinh viên mới không?” Hạ Thiến Thiến cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người.

Làm trợ giảng, nhiệm vụ của cô là nhận đăng ký của học sinh mới, loại chuyện này một mình cô phân thân cũng không xong, cho nên tự nhiên cô cần tìm thêm một vài người đến giúp đỡ.

Từ Ưu Nhã nhấc tay: “Tớ đi, tớ đi.”

“Được.” Hạ Thiến Thiến gật đầu, tiện đà nhìn về phía Hoàng Vận: “A Vận thì sao?”

Hoàng Vận chần chờ một lúc, mới nói: “Tớ chắc cũng sẽ đi.”

“OK! Ngày kia chúng ta cùng nhau đi nghênh đón học sinh mới!”

……

Ngày thứ ba.

Buổi sáng 9 giờ, mặt trời nhô cao, con đường nhựa ở khuôn viên trường liên tục tăng nhiệt, thời tiết nóng hầm hập.

Tiếng ve trên cây kêu nghe như tiếng mưa rơi, lối đi trong khuôn viên trường chật cứng người, vô số sinh viên mới đứng dưới cái nắng chói chang, bọn họ đang tìm văn phòng đăng ký chuyên ngành cho sinh viên mới.

Trong ký túc xá, Hạ Thiến Thiến đẩy cửa phòng, tay cầm mấy tờ văn kiện, tiện tay cô dùng nó để quạt gió luôn: “Mau! Đến cổng trường đón đàn em nào!”

Từ Ưu Nhã nhìn về ánh trời chói chang trên ban công, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Đón như thế nào?”

“Đứng ở cổng trường giơ bảng hiệu, đàn em của chúng ta nhìn được sẽ tự khắc chạy tới, khi mọi người gần xong, thì cậu dẫn mấy đứa đấy đến chỗ báo danh là được.

Đứng dưới cái nắng chói chang để giơ bảng hiệu đón học sinh mới, này… làm gì có đứa con gái nào làm được chuyện này? Từ Ưu Nhã cười mỉa: “Cái đó…. Thiến Thiến, da tớ bị dị ứng không thể phơi nắng.”

Lại nhìn Từ Ưu Nhã, quả nhiên hai bên má nổi không ít mụn đỏ, Hạ Thiến Thiến oán giận một câu: “Sao lại thành ra thế này rồi? Bàn xong hết rồi mà.”

“Thật sự rất xin lỗi.”

“A Vận đâu?” Hạ Thiến Thiến nhìn bốn phía xung quanh, cô không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Vận nhịn không được nhíu mày nói: “Đừng nói là cậu ấy cũng không đi được nhá?”

Từ Ưu Nhã trả lời: “Thân thích nhà cậu ấy gọi điện kêu cậu ấy đi rồi, hôm nay em họ của cậu ấy đến đăng ký.”

Mới có được một lúc mà đã mất đi hai trợ lực, sắc mặt Hạ Thiến Thiến trầm xuống, cô quay người nhìn vào phòng ngủ thấy Đường Miểu đang dùng tua vít để sửa máy tính, ngay lập tức chạy vào ôm lấy lưng cô từ phía sau: “Miểu Miểu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cậu phải giúp tớ đấy.”

Đường Miểu xoay tròn cái tua vít, một lọn tóc đen xõa xuống làm cho mặt cô mềm mại hơn rất nhiều.

Đây là notebook của một nữ sinh cùng lớp, cô ấy bảo máy chạy quá chậm, nên muốn nhờ cô kiểm tra hộ.

“Miểu Miểu, việc đăng ký của tân sinh các lớp đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp rồi, với chuyên ngành của chúng ta đàn em nhất định sẽ không biết đường đến lớp, cho tới tận bây giờ chỉ có một người tìm đến tớ để đăng ký thôi, cậu giúp tớ đi mà, xin cậu đấy.”

Siết chặt con ốc cuối cùng vào, Đường Miểu bình tĩnh nói: “Ừm, đi thôi.”

Hạ Thiến Thiến cười, cô nàng hôn cái bẹp vào mặt Đường Miểu, còn rất chi là săn sóc lấy áo sơ mi, mũ, kính râm và khẩu trang cho cô chống nắng.

“Cậu có muốn bôi kem chống nắng không?”

Đường Miểu: “Không cần, vầy thôi.”

“Cũng đúng, da cậu trắng, hơn nữa da cậu cũng không bắt được nắng.”

Đi đến trung tâm chỗ đăng ký dành cho sinh viên mới, Hạ Thiến Thiến ngồi dưới tán nắng lâm thời của học viện kế toán tín dụng, mà Đường Miểu mặc áo sơ mi, đầu đội mũ, tay cầm bảng hiệu đi đến cổng trường.

Mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu ồn ào đã tăng thêm hơi thở nóng oi cho ngày hè.

Đường Miểu đứng ở cổng trường, một tầng mồ hôi nóng thi nhau túa ra từ lỗ chân lông, cô dựng tấm biển cao nửa người trên mặt đất, đứng yên không động nhìn cô lúc này y hệt như cột đã giữa một đám đông đúc người.

Xe ô tô cá nhân chen đường vào trường với đám người, mặc dù tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng vẫn luôn kiên trì không ngừng chen vào.

“Mau xem, đó là chuyên ngành của chúng ta đó.”

Hai nữ sinh nhìn bảng hiệu như nhìn thấy người thân, hai cô nhiệt tình chạy đến, chỉ tiếc cô gặp phải đàn chị mặt đơ.

“Chị là đàn chị học cùng chuyên ngành với bọn em đúng không? Chị muốn mang bọn em đi báo danh sao?”

Gật đầu.

Cô gái vui vẻ đẩy hành lý ra phía sau lưng Đường Miểu, ngày đầu tiên được bước chân vào sân trường đại học, nên các bé nữ sinh không nhịn được mà muốn hỏi đông hỏi tây.

Mà Đường Miểu trả lời rất đơn giản, hoặc là gật đầu, hoặc là nói “Ừm” “Không phải” “Cũng được” “Vẫn được” để kết thúc đề tài.

Câu trả lời mà bọn cô nhận được luôn giống nhau một cách kỳ lạ, cuối cùng nhóm đàn em không dám hỏi lại nữa.

Cái nóng bức của mặt trời như muốn thiêu đốt da, mồ hôi tuôn như mưa thấm ướt cả quần áo.

Mười giờ sáng, mặt trời chiếu vào từ phía bên trái, Đường Miểu đang muốn đổi chỗ để tránh mặt trời, thì có một bóng người cao lớn chắn ngang ánh sáng nóng bức.

Có một người bỗng nhiên đứng trước mặt cô, Đường Miểu ngẩng đầu, bởi vì bị ngược sáng, nên cô không thấy rõ diện mạo của cậu nam sinh này.

Từ hình dáng kiểu tóc cũng có thể nhìn ra được cậu cắt đầu đinh.

Trong chốc lát, cậu cầm điện thoại đi ra sau lưng Đường Miểu, click mở Wechat gửi tin nhắn thoại.

“Trần nữ sĩ, con trai của ngài đã tìm được chỗ rồi, nữ sĩ không phải đi xe vào đâu.”

Thanh âm nghe có vài phần trong sáng vài phần từ tính, nghe thấy được nó, sẽ khiến người ta mơ màng muốn nhìn tướng mạo của cậu.

Chắc là loại nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai, dễ chọc ghẹo.

_

Chú thích:

[1] Đầu Bob ngắn:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi