THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

Đường Miểu lắc đầu, trực tiếp đi thẳng ra khỏi cổng toà nhà thương mại: “Tôi sẽ đợi mọi người ở bên ngoài.”

Bàn tay Phó Khả Dịch giơ ở giữa không trung, nụ cười chậm rãi tan biến.

Sau khi cúi đầu im lặng một lúc, cậu đưa tay ném con búp bê cho Hà Cao Phi, cậu nhanh chóng đeo khẩu trang đen chạy ra cửa lớn.

Bên ngoài cao ốc, gió lạnh xông thẳng vào mặt.

Đường Miểu chạy tới khu đậu xe ngoài trời, Phó Khả Dịch cũng theo ra ngay sau đó.

Đường Miểu dắt xe ra, cậu thì đứng kè kè ở phía sau cô, chở chiếc xe điện nhỏ sắp được dắt ra khỏi hàng xe ngăn nắp chỉnh tề, Phó Khả Dịch ngồi lỳ phía sau lưng cô.

Xe không ra được, hai người ngồi im một chỗ, giọng cậu từ phía sau truyền đến: “Chị còn giận em hả?”

“Không hề.”

Trước tòa nhà thương mại là một quảng trường rộng lớn, trong trung tâm quảng trường có người bán hoa, có người bán mặt nạ, còn có cả người bán chuông gió đầu đông nữa…

Chuông gió đang đung đưa trong tiếng gió phát ra những âm thanh vui tai.

“Nhưng chị không để ý đến em.”

Chắc hẳn khi thích một ai đó, sẽ rất nhạy cảm với một vài thái độ nhỏ bé của người ta, rồi sau đó bạn sẽ có chút bất an, thậm chí còn lo được lo mất.

Đường Miểu không nói gì.

Một lát sau, cậu nhóc dựa gần người tới, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến lưng cô qua lớp quần áo.

“Đừng giận nữa nhé? Em sai rồi.”

— Bọn tớ… Gần nhau lắm à?

— Rất gần.

Nhớ đến cuộc đối thoại trong wc với Hạ Thiến Thiến, Đường Miểu mới chợt phát hiện, khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

Giống như bây giờ vậy.

Lưng của cô, lòng ngực của cậu, nhiệt độ ấm áp của đối phương đang dựa chung với nhau.

Đây không phải là một bắt đầu tốt, Đường Miểu nhích người lên, nhiệt độ trên lưng nhanh chóng tiêu tán trong gió.

“Lát nữa cậu đi xe cùng với Tô Luân đi, tôi trở Thiến Thiến về.”

Yên tĩnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu bỗng nhiên ho dữ dội.

Quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn đeo khẩu trang màu đen, Đường Miểu chỉ thấy đôi mắt ủ ê của cậu, mái tóc ngắn cũn đang đón gió lạnh.

“Tôi lái xe nhanh lắm, gió to, cậu sẽ lạnh hơn đấy.”

Hai người đối mặt với nhau, cậu chàng cố chấp đáp lại: “Em không sợ lạnh.”

Lại yên lặng.

Không tìm được lý do đuổi cậu đi, nên Đường Miểu nói thẳng với cậu: “Cậu ngồi chung với Tô Luân đi.”

Tuy rằng biểu tình bình thản, nhưng nghiễm nhiên lại có tư thế của một người chị gái.

Cô lớn hơn bọn họ hai tuổi, và đây cũng là lần đầu tiên Phó Khả Dịch có cảm nhận sâu sắc như vậy.

“Em với chị đi với nhau.”

“Cho tôi mượn xe trước, cậu sang ngồi xe với Tô Luân, lúc nào đến trường học tôi sẽ trả xe cho cậu.”

Phó Khả Dịch không trả lời, nhưng cậu cũng không xuống xe.

Bọn người Cao Hồng Bảo lần lượt đi đến bãi đậu xe ngoài trời, thấy hai người bọn họ ngồi trên xe điện một cách cứng còng bất động, cười nói: “Còn tưởng hai người đang đứng ở cửa tòa nhà thương mại, hại bọn tôi đi tìm khắp nhau.”

Không có trả lời.

Đường Miểu thường kiệm lời ít nói, Phó Khả Dịch không muốn nói chuyện.

Cao Hồng Bảo vô cùng kinh ngạc: “Hả? Hai người làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Đường Miểu lễ phép trả lời.

Chờ ba cậu trai lấy xe xong, mà Phó Khả Dịch còn chưa xuống xe, chỉ ngơ ngác nhìn cái ót Đường Miểu.

Cậu không chịu xuống xe, nên Đường Miểu cũng không tiện nói gì, cô quay đầu nhìn vào cậu, thế rồi vẫn lái xe vào làn.

Đến cuối thì bọn họ vẫn phải ngồi bên nhau.

Đối với sự kiên trì của cậu, Đường Miểu không còn cách nào, dù sao xe cũng là do cậu mượn, đi hay ở đều tùy thuộc vào cậu ta.

Trên đường trở về gió tạp mặt, hai người không ai nói gì, mà cậu cũng không dựa gần vào cô nữa.

Đường Miểu lái xe thật nhanh, sau mười mấy phút, cô đã đưa cậu đến ký túc xá nam sinh.

“Để xe ở đâu?”

Đường Miểu hỏi cậu, nhưng cậu chậm chạp không trả lời đáp án.

Gió lạnh thổi cả dọc đường, Đường Miểu hai má lạnh cứng, da cô vốn đã trắng, giờ trông có vẻ tái nhợt hơn.

Phó Khả Dịch kéo chiếc khẩu trang đen của mình xuống, nhịn không được mà đưa tay chạm má cô.

Tay cậu lạnh, nhưng mặt cô còn lạnh hơn tay cậu.

“Chị có lạnh không?”

Tự nhiên bị đụng vào làm Đường Miểu nghiêng đầu theo bản năng.

Bọn họ thật sự đã thân thiết quá mức rồi.

“Tôi không sao, tôi sẽ để xe ở đây, tự cậu tìm chỗ đậu xe được không?”

Phó Khả Dịch mất mát cúi đầu nhìn sang chỗ khác.

Chờ Đường Miểu xuống xe, cậu đã vặn công tắc rồi từ từ điều khiển xe đi.

Có rất nhiều xe điện nhỏ đậu dưới gốc cây phía trước, đó là nơi mà các nam sinh thường đậu xe.

Phó Khả Dịch đỗ xe xong quay đầu nhìn về phía cô, nhưng cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng đang dần xa của cô.



Mùa đông bắt đầu, một đêm mới tỉnh, hai bên đường vườn trường luôn phủ một lớp tuyết trắng tinh.

Nếu như đến đó sớm, bạn có thể giẫm lên mớ tuyết mà chưa ai giẫm lên, ghi vài dấu chân trên tuyết trải dài bên hai bên đường, trong lòng không khỏi có chút vui sướng.

Đường Miểu vẫn luôn dậy sớm để đến thư viện như mọi khi, mặc dù thời tiết đã lạnh đến mức hơi thở của cô sẽ hóa thành sương trắng.

Trong phòng thảo luận của thư viện, Đường Miểu chuyển laptop đến mặt cậu nam sinh.

Cậu nam sinh này tên Hứa Hải Bình, là bạn cùng lớp với Đường Miểu, anh có kiến thức chuyên môn cực cao, có thể viết các chương trình một cách nhanh gọn bằng cách gõ mã. Anh chỉ sử dụng một nửa thời gian cho những chương trình mà người khác phải mất hơn mười tiếng mới có thể viết ra.

“Tôi muốn làm ra một phần mềm như vậy, chủ yếu là để phục vụ sinh viên trường đại học.”

Hứa Hải Bình nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, anh thấy trên giao diện máy tính có sơ đồ cấu trúc rất rõ ràng, mỗi chức năng trên phần mềm đều có đánh dấu chú thích.

Phần mềm này tập hợp các khoản chước phí cho học sinh, các hoạt động vườn trường, diễn đàn phong vân, part time jobs, tín dụng mượn tiền, học tập báo cáo và các chức năng dịch vụ khác cũng được tích hợp lại.

Một phần mềm như vậy cũng đã có trên internet, nhưng không có quá nhiều sử dụng nó. Và việc bọn họ cần làm là phải để các học sinh ứng dụng phần mềm này vào cuộc sống đại học, giống như các phần mềm thông thường trên điện thoại di động, để các học sinh không thể làm gì được nếu không có một phần mềm phục vụ như vầy.

Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là tầm nhìn đẹp đẽ của Đường Miểu. Liệu phần mềm này có thể làm ra hay không, liệu có thuận lợi quảng bá thành công hay không, tất cả đều là chuyện chưa có đáp án.

“Làm nhiều chức năng trong một lần như vậy, hẳn là rất khó để thực hiện.”

Nó không giống như viết một số chương trình trò chơi nhỏ là xong, mà khuôn mẫu phần mềm rất nhiều, rất rắc rối.

“Không thử thì làm sao mà biết được?”

Hứa Hải Bình gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu mà, cùng nhau thử xem.”

Dù sao thì bây giờ anh cũng không có chuyện gì làm.

Hai người bàn luận từ sáng sớm đến tận hai giờ chiều, mãi đến khi bụng đói kêu ùng ục mới rời khỏi thư viện để đi giải quyết bữa trưa.

Có một con phố ẩm thực ở đại học G. Nói là phố ẩm thực nhưng thật chất chỉ có hơn chục mối buôn bán, hơn nữa mùi vị cũng không có gì quá đặc biệt.

Rất nhiều học sinh tới nơi này chỉ để lấp đầy cái bụng đói.

Bước vào quán mì với Hứa Hải Bình, Đường Miểu không ngờ tới chuyện cô gặp phải nhóm Phó Khả Dịch ở chỗ này.

Lúc đầu Đường Miểu cũng không để ý đến tình hình trong cửa tiệm, chỉ ngồi vào bàn ăn nói chuyện vui vẻ với Hứa Hải Bình.

Nhưng nói chuyện chuyên chú quá nên không để ý đến ánh mắt thiếu thiện cảm của ai đó.Hết chương 12!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi