THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

Nửa trận sau bắt đầu, quả nhiên đúng như những gì Đường Miểu đã suy đoán, mấy cậu nam sinh bên kia bắt đầu nhắm vào Phó Khả Dịch, nửa trận vừa rồi Phó Khả Dịch biểu hiện quá xuất sắc, nên tất nhiên cậu sẽ là đối tượng bị nhắm vào.

Một nam sinh cao lớn vạm vỡ đứng chặn trước mặt người cậu, cánh tay cậu ta giống như một bức tường kiên cố, nó vây chặt lấy đường đi của Phó Khả Dịch.

Cũng may so về độ linh hoạt của cơ thể thì nam sinh vạm vỡ kia không thể so với cậu, Phó Khả Dịch bật người lên rất cao, lúc nhận bóng cũng chỉ nhảy lên một cách nhẹ nhàng là có thể bắt trọn được quả bóng trong không trung.

Vọt lên lúc chuẩn bị ném bóng vào rổ, thân thể cậu lại bị va chạm một phát, và rồi quả bóng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó.

Trọng tài không thổi cỏi, hiển nhiên không phát hiện được động tác nhỏ này.

Phó Khả Dịch cũng không thèm để ý, bây giờ tâm trạng cậu rất tốt, để đối phương huých cái vào đầu cũng không sao: “Người anh em, anh có thể nhận thua không?”

Nam sinh vạm vỡ sững sờ, không nói lời nào.

Trận đấu vẫn còn đang tiếp tục, tiếng bóng nặng nề đập vào thành đất vang vọng trên sân bóng, tiếng ma sát bén nhọn của đế giày trên mặt đất, cùng với tiếng reo hò hoan hô của các nữ sinh, tất cả như hoà vào một chỗ, thời gian trôi qua rất nhanh, trận đấu tiến vào giai đoạn gay cấn.

“Khả Dịch!”

Tô Luân hét to một tiếng, trong nháy mắt bóng bay tới.

Phó Khả Dịch tiếp bóng, nhảy vọt, ném vào rổ, một mạch hết thảy đều trôi chảy.

Tiếng hoan hô vang lên từ bên ngoài sân bóng.

Phó Khả Dịch nhướn mày khiêu khích nhìn về phía tên nam sinh vạm vỡ kia.

Nam sinh đen mặt, thầm xổ một câu chửi tục.

Cuộc đấu còn thừa lại ba phút, lớp phần mềm dẫn đầu, nam sinh lớp mạng lưới càng lúc càng nôn nóng.

Bóng trên tay nam sinh khôi ngô bị Phó Khả Dịch chặn lại giữa chừng, tiếp theo đó bóng rơi vào tay Hà Cao Phi.

Hà Cao Phi rất khỏe, tầm vóc cao lớn, gần như mỗi lần cậu nhảy đều chạm vào thành rổ, tỷ lệ bóng lọt lưới là trăm phần trăm.

Lúc đầu lớp phần mềm tưởng mình có thể ăn chắc phần chắc, nhưng có ai ngờ tên nam sinh vạm vỡ kia lấy đà từ đâu mà xông hẳn lên, cậu ta bất ngờ đẩy Hà Cao Phi ra xa, Hà Cao Phi ngã xuống đất cùng với quả bóng, tiếng động của cú ngã này cũng không nhỏ.

Thấy người lớp mình bị chơi xấu, các nam sinh ở lớp phần mềm mất bình tĩnh: “Đ1t mẹ nhà mày! Bọn mày đẩy người ăn đéo à!”

“Này thì đẩy tao à!”

Hà Cao Phi ngày nào cũng nâng tạ, thích tập thể hình, cơ thể vô cùng rắn chắc, chưa bao giờ xếp hàng nhút nhát trong các cuộc đánh nhau, thế là cậu chàng đứng dậy đạp thẳng một cước vào bụng nam sinh vạm vỡ kia.

Xong, nam sinh bên lớp mạng lưới cũng nhốn nhao hết cả lên: “Làm đéo gì vậy?!”

“Làm con mẹ nhà mày!”

Không biết là ai động thủ trước, rất nhanh, chiến trường từ hai người biến thành chiến trường của một đám người, các nữ sinh đang đứng nhìn xung quanh bị dọa đến độ hét lên luôn.

Các nam sinh khác trên sân bóng thấy chỗ này có đấm nhau, liền chạy đến, lúc đầu chỉ muốn đến khuyên can, ai ngờ lại bị đoàn người ngộ thương, mặt mọi người kiểu ngỡ ngàng ngơ ngác xong ai cũng quay xe nhào lên chiến trường luôn, ai đến thì đánh, người tung nắm đấm phản kích mới là đàn ông đích thực.

Rất nhanh đội ngũ đấm nhau từ mười mấy người đã biến thành hai mươi mấy người, cục diện đấm nhau cực nhộn nhịp.

Các nữ sinh vừa chạy đến góc vắng để né, vừa lo lắng cho các bạn nam trong lớp.

“Bạn trai tớ cũng ở bên trong rồi, A Hào, anh mau ra đây! Mau ra đây!”

“Ai đó, ai đó đi gọi giáo viên đi?”

Ngay lúc đám mấy bé không biết phải làm gì thì có một tiếng còi bén nhọn vang lên.

Cách đó không xa, Đường Miểu đã cướp còi trọng tài để thôi, từng đợt còi dài bén nhọn quanh quẩn tại sân bóng rổ.

Các nam sinh dừng hết động tác lại, nhao nhao nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phó Khả Dịch đẩy tên nam sinh đang kiềm chế mình ra, quay đầu thấy Đường Miểu đang ngồi trên đài trọng tài để thổi còi, vẻ mặt nghiêm túc của cô giống hệt với kiểu khuôn mặt chủ nhiệm Trung Quốc, không biết vì sao, tâm trạng nóng nảy vừa rồi của cậu trở nên bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Cậu không nhịn được mà cười một tiếng, Phó Khả Dịch dẫn đầu rút ra khỏi đám người, lon ton đi về phía Đường Miểu.

Cậu muốn bước đến cạnh cô.

Trận này không đấm nữa, cậu nghe lời cô.

“Tất cả mọi người nhanh chóng tản ra! Chờ giáo viên tới xử lý từng người một!” Đường Miểu hét to một tiếng.

Các nam sinh luống cuống.

Bị trường học xử lý rất phiền phức, không nói chuyện viết kiểm điểm, mà nói đến chuyện bị trường gọi phụ huynh rất mất mặt.

Ngay khi các nam sinh muốn tản ra, bỗng nhiên quả bóng rổ từ đâu bay về phía Đường Miểu với tốc độ cực kỳ nhanh, nó đập mạnh vào đầu Đường Miểu.

Cậu thấy Đường Miểu cơ thể lung lay về phía sau một chút, bệ sắt cao cũng lắc lư theo.

Bóng lăn xuống, chiếc còi màu trắng lăn xuống bên chân Phó Khả Dịch.

Quả bóng này, hiển nhiên làm mọi người không đoán trước được, Phó Khả Dịch vô cùng yên tĩnh.

“Con bà nó ai sợ giáo viên chứ! Ông đây từ bé đến lớn đéo biết sợ giáo viên nhé!”

Nam sinh vạm vỡ kia gầm lên giận dữ, trong sân chỉ có giọng cậu ta là vang vọng nhất.

“Bạch, bạch, bạch…”

Quả bóng rổ bậy lên không trung đập xuống mặt đất mấy lần rồi không một tiếng động, không gian yên tĩnh một cách bất thường.

“Đường Miểu…”

Giọng nói lo lắng sốt sắng vang lên.

Cậu đang gọi cô.

Đường Miểu bị quả bóng đập trúng trán với mũi, mũi cô đau buốt, nước mắt s1nh lý cũng khiến cả hốc mắt cô ướt hẳn đi.

Cô đang định nói không sao hết, ngay một giây sau, Phó Khả Dịch quay người lần nữa hoà vào đám người, trận hỗn chiến hình như vẫn còn tiếp tục.

Tim Đường Miểu rộn hết cả lên, cao giọng quát: “Phó Khả Dịch——”

Không nghe.

Cậu không nghe.

Chỉ thấy cậu đứng trước mặt tên nam sinh vạm vỡ, chân vừa nhấc, tên nam sinh kia đã bay xa nửa mét.

Đá chưa đủ, còn giương nắm đấm đánh người.

Lớp mạng lưới thấy anh em team mình bị hành hung cũng chạy lên giúp đỡ, nam sinh lớp phần mềm cũng xông lên hỗ trợ, tiếng hét nữ sinh lại vang trời lần nữa.

Cục diễn cực kỳ hỗn loạn, Đường Miểu dùng sức thổi coi, song lần này không ai nghe lọt tiếng còi của cô nữa.

Mười phút sau.

Mười cậu nam sinh xếp thành một hàng ở trên sân bóng rổ, trên mặt trên thân người nào cũng mang theo các loại vết thương khác nhau, gò má trái Phó Khả Dịch xanh tím một mảng.

Có ba vị giáo viên phòng giáo vụ thay phiên nhau răn dạy trước mặt bọn họ, đám con trai ai cũng cúi gập đầu xuống, cứ như con gà trống bị đánh bại —— ủ rũ.

“Đều là hảo hán! Đến đây, các hảo hán đứng thẳng hết cho tôi xem nào!” Người lãnh đạo giáo huấn.

Đám con trai không dám ho he.

“Đứng thẳng cho tôi!”

Hết cách đám con trai chỉ đành ngẩng đầu.

Lãnh đạo lôi điện thoại di động ra chụp ảnh: “Giơ tay chữ V, cười nói ‘yeah’ tôi xem nào, hôm nay tôi phải chụp ảnh lưu niệm hành động vĩ đại này.”

Ai muốn giơ tay chữ V với bọn họ nữa, muốn bọn họ giơ tay chữ V với đám người chơi dơ này à?

“Làm sao? Lúc đánh người thì hăng lắm, mà giờ không có mặt mũi nhìn người à?”

Các nam sinh: “…”

“Nhanh lên!”

Đám người miễn cưỡng cười vui, nhất trí giơ tay chữ ‘V’.

“Mỉm cười, đúng vậy, giữ im người nghen.”

Mặt anh nào anh nấy cũng sưng vu, nụ cười trước camera điện thoại còn khó coi hơn cả lúc khóc đã thế còn nói ‘Yeah’, hình tượng này trông thật sự quá buồn cười, nam nữ sinh vây quanh nhìn đều bật cười.

Tô Luân kéo nhẹ góc áo Phó Khả Dịch, thấp giọng nói: “Mất mặt quá đi thôi, lãnh đạo trường học bọn mình cũng lắm trò thật.”

Đưa mắt nhìn đám người vây xem, nhóm người Đường Miểu cũng đang nhìn bọn họ.

Phó Khả Dịch: “…”

Bây giờ cậu không muốn nói chuyện gì cả, thứ nhất cậu thấy xí hổ, thứ hai giờ cậu chỉ cần động khẽ miệng thôi cũng thấy đau.



Ban đêm.

Phó Khả Dịch chủ động gửi tin nhắn cho Đường Miểu.

Đường Miểu lúc này đã trở về từ thư viện, đồng thời cũng đã tắm rửa chuẩn bị lên giường.

Phó Khả Dịch: Chị ơi chị có ở trên tầng không, có thể xuống tầng được không ạ?

Nói chuyện xem như cũng lễ phép.

Đường Miểu: Có chuyện gì?

Phó Khả Dịch: Chị xuống đây đi.

Đường Miểu: Tôi không tiện.

Phó Khả Dịch: Máy tính em hỏng rồi, muốn nhờ chị sửa hộ em.

Đường Miểu nhíu mắt gửi tin nhắn: Ngày mai đi.

Phó Khả Dịch: Rất gấp.

Bất đắc dĩ, Đường Miểu chỉ có thể bận một chiếc áo phông dài cộng với một chiếc quần đùi ra ngoài.

Mười giờ tối, rất nhiều người trở về ký túc xá, cũng có không ít cặp đôi ôm nhau ở tầng dưới trong bóng tối, mà Phó Khả Dịch cũng chọn một chỗ cực kỳ mập mờ, chỗ nào cũng giống chỗ mấy cặp đôi nói chuyện yêu thương.

Lần thứ nhất hẹn cô xuống tầng, còn phải lấy cớ nhờ cô sửa máy tính hộ…

Có phải về sau mỗi lần hẹn cô, đều phải dùng cái chuyện lông gà vỏ tỏi này không?

Chẳng được bao lâu, Đường Miểu đã xuống đến nơi.

Vừa tắm rửa xong, chiếc khăn choàng tóc của cô xoã ra, có gió thổi tung, mái tóc đen óng bồng bềnh của cô như đang bay lượn.

Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng với một chiếc quần đùi ngắn chân thấp thoáng lộ bên dưới, đôi chân dài vừa thẳng vừa mịn màng lại lộ ra bên ngoài.

Đây là lần đầu Phó Khả Dịch để ý đến chân của một nữ sinh.

Nhìn thấy cô xỏ dép lào từng bước đến gần mình, Phó Khả Dịch khẽ li3m mỗi mình.

“Máy tính có vấn đề gì mà phải đưa tôi vậy?”

Còn chưa đến gần mà giọng cô đã vang lên trước.

Phó Khả Dịch cũng không vội nói chuyện, chỉ một mực chờ cô từ từ đi tới, hai người nhìn nhau, khắp nơi trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.

“Cho chị này.”

Cậu đưa cho cô một cái túi.

Đường Miểu tiếp nhận, bên trong có một bình thuốc và bông ngoáy tai.

Đang muốn nói chuyện, cậu đã giành miệng nói trước: “Chị có đau không ạ?”

“Hả?”

“Lúc bóng đập trúng người chị ấy.”

“Không còn.”

Phó Khả Dịch quan sát cô kỹ càng, thấy cô hình như không có gì đáng ngại mới ấm ức nói: “Em đau sắp chết rồi, lục bọn nó đánh em đau cực, giờ em muốn nói chuyện mà mặt đau quá.”

“Haha ——”

Dáng vẻ cậu nhếch miệng nói chuyện trông thật sự rất buồn cười, Đường Miểu không nhịn cười được.

Bị cô cười, Phó Khả Dịch không vui bảo: “Này, không được cười, chị quan tâm em một chút được không?”

Nghĩ đến chính sự, Đường Miểu ngay thẳng nói: “Máy tính đâu? Đưa tôi.”

Phó Khả Dịch: “…”

Dò xét trên dưới, nghiêng người nhìn sau lưng cậu, Đường Miểu nhíu mày: “Không mang hả?”

Phó Khả Dịch gãi trán, rồi lại gãi cằm.

Cái đó…

Cô sẽ không ngẫm đến chuyện vì sao đêm hôm khuya khoắt hẹn cô xuống đưa đồ, hơn nữa còn hỏi cô có đau không chứ…

Chuyện máy tính, hình như không quan trọng mà?

Hết chương 09!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi