THẲNG THẮN SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ


Chuyện hai người đi kết hôn lại đã làm dấy lên một làn sóng lớn trong game, nhưng chính chủ lại chẳng để ý lắm, cũng không có quá nhiều thời gian để để ý đến.

Dù sao thì, sau đêm Giáng sinh, lễ Giáng sinh cũng đã tới rồi.
Hạ Lãng vội ra ngoài chơi lễ với Dương Quyển nên từ chối tất cả lời mời của bạn bè xung quanh.

Lúc này đám bạn của hắn mới chợt nhận ra, tin tức Hạ Lãng yêu đương rồi không phải là tin đồn.
Ban ngày Dương Quyển vẫn đến phòng thí nghiệm như bình thường, hai người đã hẹn trước buổi tối sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, sau đó sẽ đến khu vui chơi ở ngoại thành để đón lễ.
Dạo này trong nước bất thình lình có đợt không khí lạnh, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống nhiệt độ của đầu đông.

Mọi người vô cùng xem trọng mùa đông mãi mới đến này, dồn dập lấy áo khoác và quần áo lót bông dưới đáy tủ đồ ra mặc.
Chập tối, Hạ Lãng đứng dưới tòa nhà thí nghiệm cũng mặc một cái áo khoác dài sẫm màu, trông vừa cao lớn vừa đẹp trai.

Hai tay hắn cắm trong túi áo khoác, đứng cạnh cửa xe chờ Dương Quyển.
Dương Quyển cầm túi giấy đi tới, Hạ Lãng mở cửa xe giúp cậu rồi ra hiệu cho cậu lên xe.

Tầm mắt hắn đảo qua cái túi cậu đang cầm, hơi nâng giọng: “Anh cầm cái gì trên tay đó?”
Người sau cúi người ngồi vào xe, đặt túi giấy lên đầu gối.

Sau khi nghe thấy lời hắn hỏi, lỗ tai cậu hơi đỏ lên: “Quà Giáng sinh”.
Sự vui vẻ trên mặt Hạ Lãng càng thêm lộ rõ, hắn vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển, sau khi đóng cửa xe thì nghiêng người về phía Dương Quyển.

Hắn vừa cài dây an toàn giúp cậu vừa hỏi một cách tràn đầy phấn khởi: “Anh tặng quà Giáng sinh gì cho em thế Tiểu Dương?”
Dương Quyển nhìn thấy vẻ mong đợi rõ rệt trên mặt hắn thì hơi ngượng ngùng.

“Chỉ là món quà bình thường thôi”.

Tiếng “cạch” nho nhỏ vang lên, dây an toàn đã hoàn toàn được gắn vào chốt.

Hạ Lãng không vội lùi lại mà đè giọng nói nhỏ vào tai cậu: “Không tặng quà cũng chẳng sao, Tiểu Dương mặc áo sơ mi cho em xem là được rồi”.
Mặt Dương Quyển đã đỏ lên hoàn toàn, dưới ánh mắt của Hạ Lãng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Lòng Hạ Lãng chợt thấy hơi ngứa ngáy, hắn xòe tay ra, yêu thích không thôi sờ nhẹ lên gò má nóng bỏng của cậu, sau đó mới ngồi thẳng dậy khởi động động cơ, lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Bọn họ đến một nhà hàng đồ Tây ở trung tâm thành phố dùng bữa tối.

Sau khi cơm nước xong xuôi thì đi thẳng đến khu vui chơi ở ngoại ô thành phố.
Bầu không khí Giáng sinh tràn ngập đường phố, sau khi màn đêm buông xuống ánh đèn rực rỡ nổi lên, những cửa hàng ven đường đều trưng bày cây thông Noel nhỏ, trên cửa kính thì dán đầy hình ông già Noel và tuần lộc.

Từng đôi, từng đôi tình nhân nắm tay nhau dạo bước qua.

Đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, chỉ cần mở miệng hà hơi là có thể thấy một luồng khói trắng bay vào không trung.
Dương Quyển và Hạ Lãng sóng vai đứng bên lề đường, người đứng chờ đèn xanh đã vây bọn họ vào giữa, tiếng cười nói của những người xa lạ hòa quyện vào làn gió đông, giống như là thủy triều tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Hạ Lãng không nói gì nắm chặt một tay của cậu.
Ấm áp trần ra từ trong lòng bàn tay đối phương.

Dương Quyển chớp mắt một cái, đầu ngón tay khẽ cong, đứng giữa đám đông lặng lẽ nắm lại tay người kia.
Ban đầu cả hai định lái xe đi nhưng trong lúc ăn cơm trong nhà hàng trên lầu, thoáng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của dòng người phía dưới, Hạ Lãng bỗng nhiên tâm huyết dâng trào quyết định sẽ đỗ xe ở đây, hắn và Dương Quyển sẽ cùng đi tàu điện ngầm đến khu vui chơi.
Vừa khéo tàu điện ngầm cũng có một tuyến đi thẳng đến khu vui chơi, bọn họ đi xuyên qua vạch đi bộ thật dài, xuôi theo dòng người rộn ràng tiến vào trong trạm tàu điện ngầm.

Đứng giữa dòng người đông như nêm cối, bọn họ phải xếp hàng hai lượt mới có thể bước lên tàu.
Bên trong tàu điện ngầm ồn ào âm thanh nói chuyện la hét, người với người chen chúc nhau, gió ấm hun đến mức cả người Dương Quyển cũng tỏa nhiệt, vai và khuỷu tay của các hành khách va phải nhau.

Bình thường Dương Quyển vốn đã quen phải chen chúc trên các phương tiện công cộng và tàu điện ngầm nên cậu có thể thích nghi rất nhanh.

Lo rằng Hạ Lãng không quen chen chúc trên tàu điện ngầm, Dương Quyển ngẩng đầu nhìn về phía đối phương theo bản năng.
Hạ Lãng nhận ra tầm mắt của cậu, cũng cho là cậu thấy chen chúc chật chội quá mức, hắn hơi cau mày, di chuyển từng chút một trong biển người, cẩn thận che chở cho Dương Quyển trong vòng tay mình, giúp cậu có thêm một chút không gian nhỏ để cửa quậy.
Khi tàu đến trạm kế tiếp, cửa tàu bên phía Dương Quyển mở ra.

Có rất ít hành khách xuống xe, thay vào đó, đoàn người bên ngoài đã nhịn không nổi vội vã tràn vào bên trong, chen chúc ở sau lưng Dương Quyển.
Dương Quyển bị chen làm cả người ngả về phía trước, đâm thẳng vào lòng Hạ Lãng, người cậu dính chặt lên người hắn.
Cùng với tiếng nhắc nhở từ loa trong toa tàu, cửa xe cũng từ từ đóng lại.

Cuối cùng đã không còn người lên nữa, nhưng Dương Quyển vẫn đang dính sát vào Hạ Lãng.

Trước có Hạ Lãng, sau lưng lại có người khác, trong nháy mắt cậu liền rơi vào tình thế không có cách nào để động đậy.
Một tay Hạ Lãng nắm lấy tay vịn trên nóc toa tàu, một tay khác luồn qua người Dương Quyển, chen vào vạt áo khoác đang mở của cậu, cánh tay vòng qua eo, ngón tay thon dài đặt trên lưng cậu, ôm cả người cậu sát vào lòng mình.
Dương Quyển cuống quýt giương mắt nhìn khắp nơi, thấy xung quanh không có ai chú ý tới bọn họ thì bả vai mới hơi thả lỏng.

Cậu không dám làm ra chuyện to gan giống Hạ Lãng mà chỉ lặng lẽ giơ tay lên, che cánh tay Hạ Lãng đang vươn tới ôm mình trong áo khoác lại.
Hạ Lãng nhìn rõ mồn một động tác nhỏ của cậu, đáy mắt hắn nổi lên nét vui vẻ nhẹ nhàng.

Cánh tay đặt trên lưng cách một tầng áo lông mỏng, ngón tay hơi dùng sức, sờ qua sờ lại trên eo cậu hai cái.
Dương Quyển hơi sợ nhột, bị hắn sờ sau lưng thì đột nhiên ngọ nguậy cọ cọ về phía trước, cậu căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hạ Lãng thấy thế thì cong môi nở nụ cười, cánh tay đặt trên lưng cậu cuối cùng cũng chịu an phận, không làm thêm động tác trêu đùa nào nữa.
Lúc đến được khu vui chơi thì cũng đã gần chín giờ, khách cũng dần dần bớt đi, vừa khéo đỡ tốn thời gian phải xếp hàng mua vé, hai người mua vé vào cửa rồi đi thẳng vào khu vui chơi.
Trong khu vui chơi đèn đuốc lấp lánh, tiếng người huyên náo, phía xa xa, vòng đu quay khổng lồ tỏa ra ánh sáng lung linh giữa bầu trời đêm.


Ông già Noel ngồi trên xe tuần lộc di chuyện trong tiếng nhạc du dương, mấy cô gái đeo bờm hình tuần lộc phát sáng, trong tay lũ trẻ cầm tất ngắn dài đủ loại có bỏ quà bên trong, món quà bên trong nặng nề làm kéo dãn cả cái tất.
Hạ Lãng kéo Dương Quyển, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn những cái bờm hình sừng hươu trên đầu người qua đường.

“Tiểu Dương, em muốn thấy anh đeo cái đó”.
Dương Quyển không thèm nghĩ ngợi đã lắc đầu từ chối: “Anh không đeo”
Hạ Lãng nghe vậy thì giọng hơi thất vọng: “Sao lại không muốn đeo? Bờm tóc đó không đáng yêu hả?”
“Đáng yêu”.

Dương Quyển nói lí nhí, “Nhưng anh không phải con gái”.
Hạ Lãng nghĩ tới chuyện gì đó nhìn dõi theo cậu, nhìn đến mức má cậu nóng lên hắn mới mở miệng nói: “Vậy mua về đi, sau này lúc nào mặc váy thì lại đeo cho em xem”.
Dương Quyển mở to hai mắt nhìn hắn, nửa ngày sau mới hỏi bằng giọng khô khốc: “Không phải em bảo anh đừng mặc váy nữa sao?”
Vẻ mặt Hạ Lãng hơi cứng lại, sau khi nghe cậu nhắc hiển nhiên hắn cũng đã nhớ ra lời mình từng nói.

Hạ Lãng nhịn không được mà tặc lưỡi một cái.

“Lần trước nói không tính”.

Hắn giơ tay ôm lấy vai Dương Quyển, kéo người tới trước ngực mình, cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu.

“Em đã bỏ ra nhiều tiền mua váy như vậy không thể mất trắng được.

Cái nào anh cũng phải mặc cho em xem mới được”.
Dương Quyển đỏ mặt không lên tiếng.
Hạ Lãng kéo hắn đi mua bờm cài tóc hình sừng hươu, sau khi mua xong thì đi dạo xung quanh một lát, cuối cùng Hạ Lãng đề ra yêu cầu muốn ngồi vòng đu quay.

Muốn ngồi vòng đu quay thì phải xếp hàng, xếp hàng được nửa chừng thì Hạ Lãng rời hàng đi mua kem.
Sau khi hắn mua kem về thì cũng đến lượt hắn và Dương Quyển.

Hai người ngồi vào trong đu quay, Hạ Lãng đưa cái kem màu hồng nhạt cho Dương Quyển, mình thì ăn cái màu xanh lam.

Vòng đu quay nhanh chóng được khởi động, từ từ di chuyển lên cao giữa bầu trời đêm.

Dương Quyển nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, há mồm cắn một miếng kem.

Kem tan trong miệng, cái lạnh khiến lưỡi cậu hơi tê nhưng mùi vị thì lại rất ngọt.
Đám người phía dưới từ từ nhỏ xíu thành những chấm đen, ánh đèn neon trong khu vui chơi nối liền nhau thành dải lụa màu lấp lánh, trên đầu là màu bạc lộng lẫy của sao trời trong màn đêm, mặt trăng cong như lưỡi liềm nằm ở chính giữa.
Dương Quyển thu mắt về, cúi đầu li3m thêm chút kem, khóe mắt khẽ nhìn thấy Hạ Lãng cũng đang cúi đầu lại gần, cắn một miếng trên cây kem của cậu.

Dương Quyển dừng hành động li3m kem lại, hơi nâng mắt nhìn đối phương.
Hạ Lãng nuốt miếng kem xuống, khóe môi khẽ cong lên.

“Kem của anh có vị ngon hơn”.
“Anh đổi cho em nhé?” Dương Quyển không nghi ngờ gì hắn, chủ động hỏi.
“Không cần”.

Giọng Hạ Lãng trầm đi.
Dương Quyển ồ một tiếng, cậu sợ kem để lâu quá sẽ bị tan mất nên lại duỗi đầu lưỡi ra li3m một cái.

Trong nháy mắt, khi cậu cúi đầu Hạ Lãng cũng cúi đầu ghé lại gần.
Dương Quyển không ngẩng đầu lên nhìn đối phương nữa, cậu ăn kem của mình một cách hết sức chăm chú.
Một giây sau, thứ gì đó lành lạnh mà lại mềm mại chạm vào khóe môi cậu.
Dương Quyển tưởng kem tan ra chảy xuống khóe miệng nên định giơ tay lên lau.

Bỗng tầm mắt chạm phải gương mặt kề sát bên cạnh của Hạ Lãng cậu mới chợt nhận ra, đây không phải kem bị chảy mà là đầu lưỡi của Hạ Lãng.
Đối phương thuận theo cây kem li3m một đường đến khóe môi cậu, li3m sạch sành sanh vị ngọt lưu lại trên miệng cậu.

Sau đó hắn như thể vẫn còn rất bất mãn mà cắn nhẹ miệng cậu một cái.
Hạ Lãng đẩy cái tay đang cầm kem của Dương Quyển ra, đặt cậu lên vách tường kính, hôn lên môi cậu trong lúc vòng đu quay đang ở độ cao trên đỉnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi