THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

“Lục ca, đi thôi nào.”

Ký Thanh tay trái bưng một cái vò, tay phải bưng một cái bình, đứng trong hành lang gió lùa gọi hắn.

Lý Ý Lan quay đâu nhìn, thấy mọi người đã sẵn sàng xuất phát, chỉ còn chờ mình nữa thôi.

Vừa lúc Tri Tân cũng nói xong rồi, y nghe vậy thì một tay đưa đồ vật ra, một tay còn lại duỗi thẳng trước ngực, nhẹ nhàng gật đầu như một lời tạm biệt lặng lẽ.

Lý Ý Lan vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại thu được kết quả ngoài mong đợi, hắn khó nén niềm vui sướng, khom người thi lễ với Tri Tân, lòng tràn đầy áy náy: “Đa tạ đại sư, ta còn có việc, phải rời đi trước, đại sư…… nghỉ sớm đi nhé.”

Bình thường nếu nhận được lợi ích từ người khác thì phải lấy lễ đối đãi, hoặc là dùng vật chất để đền đáp, hắn lại chẳng có thứ gì, mời đại sư về mà lại bỏ mặc y ở chỗ này, có lúc ngay cả ba bữa của đối phương cũng chẳng để ý hỏi han, bao giờ có việc nhờ vả mới đến thăm hỏi, toàn là xin chỉ giáo về vụ án, đã thế lần nào cũng vậy, cứ nhận được ích lợi rồi liền chạy mất dạng.

Lý Ý Lan cảm thấy thật chẳng phải phép, lúc rời đi hắn nhủ thầm nếu là ở quê nhà Lê Xương thì thật tốt biết mấy, ngày nào hắn cũng rảnh rang vô cùng, làm hộ vệ cho đại sư cũng được.

Nhưng lúc ở nhà thì hắn lại cảm giác thời gian vô cùng khó khăn, bởi vậy có thể thấy lòng người dễ đổi, sáng nắng chiều mưa.

Thôi, Lý Ý Lan buồn cười nghĩ bụng, sáng mai cùng đại sư dùng bữa sáng rồi hẵng đi vậy.

Khách nhân đi rồi, Tri Tân vốn nên đóng cửa sổ lại, nhưng chú chim sẻ kia vẫn đang mải mê đánh chén, y đành đứng đó chờ đợi, đợi chưa bao lâu liền nghe thấy phía hành lang vang lên tiếng ho khan nghèn nghẹn, khiến người ta liên tưởng đến đờm và máu.

Tri Tân ló ra ngoài, thấy bóng lưng người nọ thẳng tắp như cây thương, sải bước dài đi về phía nhóm người đang chờ hắn, chẳng hề có cái vẻ chậm chạp của bệnh nhân.

Nhưng dù sao hắn vẫn là kẻ mang bệnh trong người, đáng lẽ không nên vất vả như vậy, song ý chí và công sức điều tra ấy lại khiến người ta bội phục, bởi vì không nhiều người có được nghị lực như thế.

Cho nên nhiều năm qua Tri Tân mãi chẳng ngộ thấu được, trời xanh dựa theo nguyên tắc nào để phân xử mỗi người.

Tiếng bước chân lộn xộn chẳng mấy chốc liền biến mất, chú chim sẻ kia cũng đã ăn no, kêu chiêm chiếp hai tiếng rồi vỗ cánh bay vào trong bóng đêm, Tri Tân giơ tay đóng cửa sổ lại, chợt nhác thấy cây trúc xanh biếc ở góc tường đối diện, chẳng biết y nghĩ đến điều gì mà bất chợt nép mình sau cánh cửa sổ.

Trên đường đến nhà lao, Lý Ý Lan thuật lại lời giải thích của Tri Tân cho mọi người nghe.

Giang Thu Bình được Trương Triều dìu đi, vì đau đớn mà đầu óc dường như minh mẫn hơn ngày thường, y vừa suy tư vừa nói: “Chuông bách tuế và tán phu thê, thợ mộc chỉ là một thô nhân, tin tức lưu lại hẳn sẽ không quá phức tạp.”

Ký Thanh lanh trí nói: “Trong nhà thợ mộc tự dưng xuất hiện đồ của thương buôn, phải chăng hai kẻ đó là đồng mưu? Thương buôn phát hiện thợ mộc không giữ được bí mật cho nên bèn sai người thủ tiêu ông ta.”

Trương Triều tiếp lời: “Cho dù không phải như thế thì thương buôn chắc chắn cũng là kẻ có liên quan.”

Ngô Kim hiếm khi xen lời vào: “Vậy đi tìm thương buôn kia thì có phải sẽ ra manh mối không?”

Ký Thanh cảm thấy suy đoán của mình quá ư là chính xác, bèn vuốt cằm bắt đầu cân nhắc: “Vấn đề là phải tìm kiểu gì? Giữa biển người mênh mông thế này.”

Giang Thu Bình tán thành suy đoán thứ nhất của bọn họ, y chủ động đưa ra vấn đề thứ hai mà chưa ai hỏi đến: “Tán phúc thê, tán phu thê hay là tán phúc khí, cái này phải giải thế nào?”

Cả đoạn đường Lý Ý Lan chỉ lắng nghe suy đoán của bọn họ chứ không nói lời nào, đây chính là chỗ tốt khi có người thông minh đồng hành, có một số việc bọn họ có thể tự phân tích ra, bản thân mình chỉ cần ăn sẵn là được.

Cũng chính vì hắn không hoàn toàn tập trung, cho nên mới nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Lữ Xuyên.

Lữ Xuyên dường như muốn nói gì đó, ấy thế nhưng miệng cứ hé mở rồi khép lại, tầm mắt bỗng hướng về phía Lý Ý Lan.

Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, một kẻ đang đứng ở lập trường bàng quan, một kẻ che giấu nỗi khổ riêng và sự cô độc trong đôi mắt, khoảnh khắc đó hai người đều ngỡ ngàng, như thể bị xao động bởi trạng thái chân thực mà đối phương để lộ ra.

Kỳ thật Lý Ý Lan vẫn muốn khiến bản thân tin tưởng rằng, sở dĩ Lữ Xuyên đi tới nơi này, không liên quan đến thủ phụ, cũng không ấp ủ âm mưu, chỉ đơn thuần là vì hổ thẹn với mình mà thôi.

Nếu như vậy, ít nhất có thể chứng mình tuy hắn nhìn lầm, nhưng cũng chỉ lầm một lần, ánh mắt chọn bằng hữu của hắn vẫn không có vấn đề gì lớn.

Mẹ Lữ Xuyên đã mất, hắn chỉ còn một thân một mình, trên đời này rốt cuộc không còn gì có thể uy hiếp được hắn nữa, như vậy còn có thể tin tưởng hắn được không?

Lý Ý Lan không biết nữa, hắn không phải thánh nhân cũng chẳng phải anh hùng, gặp phải chuyện như vậy thì ai cũng nao núng thôi, hắn đắn đo suy nghĩ rất nhiều, song cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi Lữ Xuyên: “Có phải ngươi có chuyện muốn nói không? Nếu có thì cứ nói.”

Dứt lời, ba người còn lại lập tức dõi mắt về phía Lữ Xuyên.

Ký Thanh đã sớm thêm mắm dặm muối, đắp nặn hình ảnh Lữ Xuyên lòng lang dạ sói với ba người kia, mọi người nửa tin nửa ngờ, lại thân thiết với Lý Ý Lan hơn, cho nên Lữ Xuyên liền bị cô lập. Người này chưa bao giờ xen miệng vào, lúc bọn họ thảo luận vụ án hắn đều lui ra, cảm giác tồn tại rất mạnh song lại không có quyền phát ngôn.

Đây gần như là lần đầu tiên Lữ Xuyên lên tiếng từ lúc gia nhập tới nay, mọi người bắn ánh mắt sáng rực về phía hắn, chờ đợi hắn nói ra điều gì đó.

Bị bốn đôi mắt nhìn chằm chằm, Lữ Xuyên chẳng hề căng thẳng bối rối, hắn cũng từng làm tướng lĩnh nắm quyền chỉ huy trăm người, ở đây người có thể khiến hắn không ngóc đầu lên nổi cũng chỉ có một vị huynh đệ thưở quá khứ, hắn nhìn Lý Ý Lan, cất lời: “Người thợ mộc ở phố Lai Xuân từng có vợ, nhưng về sau người vợ không chịu nổi thói nghiện rượu của ông ta nên đã bỏ đi.”

Mắt Giang Thu Bình sáng lên, y hỏi: “Cái này có tin được không?”

Căn cứ vào những gì mọi người tìm hiểu trước đó, tang lễ của thợ mộc là do họ hàng không quá thân thiết sống ở bên kia thành lo liệu, trong nhà cũng có vẻ cô độc vắng vẻ, cho nên mọi người mới tưởng là ông ta sống một thân một mình.

Nếu người thợ mộc từng cưới vợ, vậy “tán phu thê” kia có thể là chỉ vợ của ông ta, dựa theo đó thì ý nghĩa của “không ly tán”, “không chia lìa”, “không rời vợ” cũng được làm tròn. (Dựa theo đồng âm, ba câu trên đồng âm với “không rời ba, không rời năm, không rời bảy”.)

Lữ Xuyên đáp: “Hẳn là đáng tin, ta sống ở phố Lai Xuân, người trong ngõ tuy thích ngồi lê đôi mách nhưng không giỏi bịa đặt.”

Ánh mắt Lý Ý Lan nặng nề, gương mặt nhìn không rõ tâm trạng, hắn chỉ nói: “Vậy vợ của thợ mộc đó bây giờ đang ở đâu? Ngươi có biết không?”

Lữ Xuyên lắc đầu: “Đang dưng ta đi hỏi thăm vợ hàng xóm làm gì? Tuy nhiên nếu ngươi cần thì ta…… ngươi có thể phái người đi vào ngõ hỏi thăm xem.”

Lý Ý Lan đáp ừ, rồi cất bước đi về hướng nhà lao phía Tây, mãi một lúc vẫn chưa nói là muốn phái ai đi.

Còn chưa định tội cho nên Vu sư gia được áp giải vào trong phòng giam bình thường.

Đoàn người còn chưa tiến vào phòng thẩm vấn thì đã nghe thấy giọng quận trưởng Tạ Tài, ông ta đang ủ ê than thở hỏi tại sao.

Đêm khuya rét mướt, sư gia hình danh dưới trướng xảy ra sự cố, cũng khó trách quận trưởng chẳng thể ngủ được.

Lý Ý Lan cao ráo, lúc đi vào phải khom lưng, hắn vừa vào cửa, bốn người đằng sau lập tức xếp thành một hàng sau lưng hắn, trận thế như là hưng binh vấn tội.

Tạ Tài nửa đêm chạy tới thăm sư gia của mình, cũng không biết sư gia rốt cuộc có tội hay không, lòng ông ta canh cánh hoang mang, thấy Lý Ý Lan đến thì vội vàng hành lễ, cất giọng nhà quan: “Đã trễ thế này, đại nhân vẫn chưa nghỉ ạ?”

Lý Ý Lan điềm nhiên nói: “Có vài vấn đề không rõ, cho nên tới để hỏi Vu sư gia.”

Tạ Tài cười gượng, mời hắn ngồi xuống.

Vu su gia dù gì cũng là người trong nha môn, bình thường quan hệ với mọi người khá tốt, cho nên giờ không phải chịu cực hình gì, bề ngoài vẫn coi như sạch sẽ chỉn chu, chỉ có điều gương mặt ẩn chứa sự giận dữ nín nhịn, khi nhìn thấy Ký Thanh, mặt ông ta lập tức tái mét.

Ký Thanh cũng chẳng nể nang gì, cậu chàng dẩu môi bày tỏ sự khinh thường của mình, người ta hay nói văn nhân lắm tật xấu, may mà Giang Thu Bình của bọn họ không như vậy.

Giang Thu Bình không biết hình tượng của mình trong lòng Ký Thanh bỗng chốc trở nên cao lớn, Ngô Kim lặng lẽ lấy cho y cái ghế, quả thật y thở có hơi khó nhọc, cho nên bèn len lén ngồi xuống, mặc kệ quận trưởng còn đang đứng hay không.

Có lẽ vì phẩm bậc nên gương mặt Lý Ý Lan có vẻ không giận tự uy, hắn nhẹ nhàng đặt tờ giấy mà Ký Thanh giao nộp lên bàn: “Sư gia, không có gì muốn nói sao?”

Sư gia lớn tuổi hơn hắn, vì kính nể vị cao quan trẻ tuổi này cho nên từ khi nhậm chức đến nay luôn chẳng quản ngại gian lao, song đối với Ký Thanh thì thái độ của ông ta hoàn toàn khác, ông ta cất tiếng thở dài, thần thái phờ phạc chán chường: “Những gì nên nói, những gì có thể nói, ta đều đã bẩm báo với Hồ đại nhân rồi, đại nhân còn muốn ta nói cái gì nữa?”

“E là chưa nói rõ ràng đâu nhỉ,” Giọng điệu Lý Ý Lan bình thản như đang tán gẫu việc nhà việc cửa, “Ta tạm thời tin tưởng lời sư gia nói là thật, tờ giấy này đã bị giở trò gì đó nên sau khi mực khô thì chữ viết tự động biến mất.”

“Tuy nhiên ta mạn phép suy đoán, nếu ta là sư gia, không có võ thuật phòng thân, lúc làm việc ở nha môn, bỗng dưng có kẻ ném một tờ giấy vào phòng, bảo ta đi đến ngôi nhà cũ đã bỏ hoang nhiều năm, không nói rõ là đi gặp ai, đi làm gì, thứ cho ta bo bo giữ mình, ta sẽ không đi. Thu Bình, ngươi và sư gia đều là văn sĩ, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có đi không?”

Giang Thu Bình nói một cách lạnh lùng: “Ta cũng sẽ không đi, ta sợ chết, nhưng Vu sư gia lại một thân một mình đi đến căn nhà đó, chúng ta xin mạo muội suy đoán lý do mà ông không thể không đi.”

“Thứ nhất, ông đang nói dối. Hiện tại tờ giấy này trống trơn, cho dù ông nói gì thì cũng chẳng kiểm chứng được, thậm chí có khả năng là vốn dĩ chẳng hề có kẻ gian lén quăng giấy nào cả, hết thảy đều là sư gia tự biên tự diễn ra mà thôi, mục đích của ông là muốn dời lực chú ý của bọn ta đến một người khác.”

“Thứ hai, ông nói thật, nhưng ông che giấu phần quan trọng nhất. Với trí tuệ của Vu sư gia, ông hẳn cũng thấy lời mình nói ra không thể khiến tất cả mọi người tin phục được, đại nhân vừa rồi cũng nói đấy, động cơ để ông đến căn nhà hoang đó là không đủ. Nếu đúng là vậy, sư gia không muốn lừa gạt đại nhân, cũng không muốn nói thẳng ra, thế thì chẳng thà ngay từ đầu hãy giữ kín miệng như bưng, làm một tên ác nhân thuần túy!”

Y nói vô cùng nhanh, hai chữ cuối cùng nhấn đặc biệt mạnh, Vu sư gia như bị lời y nói nện vào người, môi run rẩy dữ dội, song cuối cùng ông ta vẫn mím chặt miệng, không nói lời nào.

Giang Thu Bình đang định tiếp tục đánh đòn tâm lý thì Lý Ý Lan chợt lên tiếng: “Đại ca ta làm ở hình danh hai mươi năm, cho nên có một lời chỉ bảo kinh nghiệm. Ta nhớ có lần huynh ấy bảo với ta rằng, trên đời này có hai loại phạm nhân khiến huynh ấy thương hại nhất, một loại là có oan muốn giải nhưng lại gặp không đúng người, một loại là tai miệng lành lặn nhưng lại không nói một lời.”

“Lúc đó ta nghe còn cảm thấy đây là ngụy biện, loại thứ nhất quả thật khiến người ta đồng tình, nhưng loại thứ hai thì chính là tự gây nghiệt, không thể sống. Cho tới hôm nay gặp sư gia, ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của đại ca, bí mật quan trọng hơn hay tính mạng quan trọng hơn? Ta cũng không trả lời được.”

“Chỉ là nếu sư gia quyết tâm muốn làm người giữ bí mật, vậy xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, cực hình không thể miễn, trên đời cũng không có bức tường nào mà gió thổi không lọt.”

Hai người đều ăn nói sắc sảo, một kẻ sắm vai mặt trắng một kẻ sắm vai mặt đỏ, khiến Vu sư gia chần chừ xao động, bản thân ông ta cũng không phải kẻ lòng dạ sắt đá, nếu không đã chẳng đến nỗi ngay cả một lời nói dối mà cũng bịa chẳng xong, ông ta rệu rã hồi lâu, cuối cùng nước mắt rơi lã chã, cất giọng đứt quãng nói ra sự thật. (Trong Kinh kịch, mặt trắng là nhân vật gian tà – bề ngoài hiền lành lễ độ nhưng nội tâm gian xảo, ví dụ Tào Tháo; mặt đỏ là nhân vật chính nghĩa – bề ngoài hung dữ khó gần nhưng nội tâm ngay thẳng chính trực, ví dụ Quan Vũ.)

“……Nguyệt Đồng là cháu họ của ta, năm ấy Sử Viêm bị tống giam, ngoài mặt thì là do Nghiêm đại nhân tra án sơ sót, nhưng thật ra ngầm bên trong cũng có phần ta đổ thêm dầu vào lửa. Cha của Nguyệt Đồng cũng chính là anh họ của ta, đối xử với ta như huynh đệ ruột thịt, tuy chúng ta là họ hàng xa, nhưng huynh ấy là người thích đọc sách, vừa hay ta cũng như vậy, ta có thể thi đỗ cử nhân đều là nhờ lão ca bỏ tiền giúp đỡ.”

“Sau đó Nguyệt Đồng đột ngột qua đời, lão ca trong cơn đau xót đã tin lời gièm pha của nha hoàn, cầu xin ta nhất định phải bắt Sử Viêm đền tội, ta, ta vẫn luôn cho rằng mình không làm sai, mãi đến khi phong ba của bạch cốt án xảy đến với Nguyệt Đồng.”

“Giang đại nhân mắt sáng như đuốc, quả đúng là ta nói thật, nhưng kẻ bí ẩn đứng sau màn đã dùng sai lầm của ta để ép ta đi đến nơi đó. Vì thể diện mà ta bị ma quỷ ám ảnh, làm theo lời hắn ta, ta, ta….. thật sự thẹn với thánh hiền, thẹn với Sử Viêm!”

Vụ án oan năm xưa lại dấy lên sóng lớn, gương mặt kẻ đồng lõa tràn đầy ăn năn hối cải, nhưng Lý Ý Lan không tài nào mà đồng tình với ông ta được.

Sử Viêm đang ở ngay trong nhà lao cách đó không xa, hắn sống thế nào Lý Ý Lan tự biết rõ, nếu Vu sư gia thật sự hối hận đến vậy thì trước khi hắn nhậm chức, Sử Viêm tuyệt đối sẽ không bị tra tấn thành như thế.

Cho nên so với nói là thẹn thì chẳng thà nói là mất đi bức mặt nạ giả dối, nhất thời túng quẫn không biết làm sao, mới lấy hối hận ra để kể lể khóc than, đối với một số người, trên đời này chẳng ai quan trọng bằng bản thân mình.

Nhân tính chi ác, ác bất kham khảo. (Trong nhân tính của con người hiện hữu cái ác, và cái ác thì không thể suy xét được.)

Như vậy xem ra Lữ Xuyên vẫn là kẻ có trách nhiệm, ít nhất hắn không trốn tránh đến khi Lý Ý Lan xách thương đến giết mình thì mới nhận sai.

“Hôm nay đến đây thôi, Tạ đại nhân, đừng cắt xén phí dụng cho sư gia, nha môn được chỉn chu như hôm nay là nhờ có phần công lao của ông ấy, ngài hãy về chuẩn bị, ngày mai dán bố cáo, ngài kia khai đường, trả lại sự trong sạch cho Sử Viêm.” Nói rồi, Lý Ý Lan đứng dậy rời đi.

Tạ Tài ngơ ngác nói: “Thăng, thăng đường? Nhưng Sử Viêm là phạm nhân, hắn không thể đánh trống kêu oan, cũng không có đơn kiện.”

Hơn nữa thủ phạm chính Nghiêm Hải còn có chức quan lớn hơn ông ta, có cho quận trưởng hai lá gan thì ông ta cũng không dám thẩm tra.

Lý Ý Lan ở cửa ngục ngoái đầu: “Đơn kiện thì không khó, bản thân sư gia chính là thầy kiện mà, vung bút một cái là xong, trống kêu oan không chỉ dành cho phạm nhân mà còn hoan nghênh người tự thú nữa.”

Vu sư gia như bị rút mất một sợi gân, tư thế ngồi đột nhiên xụi xuống.

Trên đường về Ký Thanh chẳng hề hé răng, ai nấy đều không khỏi nhớ tới Sử Viêm.

Vận khí của hắn xem như không tệ, ít ngày nữa là có thể lại thấy trời xanh rồi, nhưng người chịu oan trong bốn vụ án trước đã trở thành một bộ xương khô, mãi mãi mất đi cơ hội rửa oan.

Tuy nói Đinh là Đinh Mão là Mão, đây là hai việc khác hẳn nhau, song vẫn khiến người ta uất ức khôn tả.

Tối nay Lý Ý Lan không còn tâm tư thảo luận tiếp nữa, những người khác cũng mất tập trung, sau khi trở lại hậu viện Lý Ý Lan bèn xua tay bảo mọi người giải tán về nghỉ ngơi.

Hiếm khi hắn chịu đi ngủ sớm, Ký Thanh vui vẻ chạy đi múc nước rửa chân, còn chưa đi ra đã suýt thì đập người ta thành tranh môn thần dán cửa, người tới là nha sai, mang theo một thông báo.

“Thưa đại nhân, ở ngoài cửa có một nữ nhân, bảo, bảo…… bảo ngài ra gặp nàng ta.”

Bình thường bẩm báo sẽ không như vậy, xưa nay toàn là ai ai ai cầu kiến đại nhân, cách chuyển đạt này có nét khí phách quen thuộc, Ký Thanh ngờ ngợ nhận ra, vẻ mặt mừng rỡ như điên, ngạc nhiên đến độ miệng há tròn: “Trời đất ơi, nữ nhân cứu Giang Thu Bình hồi sáng là bộ đầu tỷ!”

Lý Ý Lan vội vã đi xuyên qua đình viện, từ xa trông thấy một người đứng ở nha môn, đưa lưng về phía cửa, đao đeo bên trái, cong cong nhô ra tựa như dải băng, dưới chân là hai vật thể hình người đang nằm lăn lóc.

Editor: Nhân vật nữ đẹp trai cool ngầu nhất truyện tới đâyyyyy ~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi