THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian không chờ đợi ai, sau khi rời khỏi nhà ăn, mọi người tức tốc đi làm việc của mình.

Ký Thanh lẽo đẽo theo chân Vương Cẩm Quan vào trong viện, lưu luyến nói lời tạm biệt rồi đi cùng Trương Triều.

Ngô Kim đi tìm Tạ quận trưởng để xin cấp quyền điều binh khiển tướng.

Lữ Xuyên một mình trở lại phòng, trải bọc quần áo bắt đầu gói ghém đồ đạc.

Về tình về lý, Lý Ý Lan đều nên đi tiễn tẩu tử mình, Giang Thu Bình cảm thấy cần tranh thủ từng phút giây nên đã đến nhà lao trước.

Nha môn Nhiêu Lâm vào buổi sáng có vẻ vô cùng tất bật, chưa tới thời gian một chén trà, Vương Cẩm Quan đã dắt ngựa bước qua bức tường xám cao một trượng kia.

Đêm qua Bắc Đẩu treo cao, dự báo hôm nay sẽ là một ngày nắng, vì để che ánh nắng chói chang nên nàng đội một chiếc nón rộng vành có màn che, giỏ trúc vàng đựng thanh loan đao mỏng, thấm đượm ý vị giang hồ đường xa.

Lý Ý Lan đứng dưới cổng vòm, chắp tay nghiêng mình hành đại lễ để tiễn nàng: “Vất vả cho tẩu tử phải bôn ba chuyến này.”

Vương Cẩm Quan không xem đây là việc vất vả, song tạ lễ là điều Lý Ý Lan nên làm, nàng cũng ung dung nhận một vái của hắn, chỉ nói “Ừm” một tiếng rồi thôi.

Trong lòng nàng kỳ thực vẫn còn chất chứa lời căn dặn quan tâm, song toàn bộ đều không nói ra, bởi vì trong suy nghĩ của Vương Cẩm Quan, con người nên tự chăm sóc lấy bản thân mình, cho nên cũng chẳng có gì để nói nhiều, nàng đạp thềm nhảy lên ngựa, kéo cương lao vào con hẻm nhỏ trải đá xanh.

Lý Ý Lan dõi theo bóng nàng đi đến cuối con hẻm, bấy giờ mới quay vào trong đại viện, điểm tên hai nha sai trong đám nha dịch trị thủ.

Người thứ nhất được hắn phái đến Du Kích phủ, xin nhờ tướng quân chọn lấy một cao thủ thận trọng, hắn chẳng nói cụ thể là để làm gì, tiểu binh cũng không dám hỏi, chỉ mù mờ tiếp nhận mệnh lệnh, chạy đi với vẻ mặt “Nguyện cúc cung tận tụy vì đại nhân”.

Người thứ hai thì có mục tiêu rõ ràng, Lý Ý Lan bảo hắn đi tìm Tạ quận trưởng, chuyển lời phái Tạ Tài đi tìm biện pháp khiến chữ viết màu đen biến mất khỏi tờ giấy trắng.

Giao việc cho hai tiểu binh này xong, Lý Ý Lan mới coi như xử lý xong việc phát hiệu lệnh, chuyển hướng đi tới nhà lao.

Ở nơi đích đến của hắn, Giang Thu Bình không có kinh nghiệm đối phó với kẻ liều mạng, vừa vào đã bó tay hết cách.

Oan gia ngõ hẹp, tên thích khách hôm qua đâm y đang bị trói trong phòng giam trước mặt y, để phòng ngừa bọn chúng hợp tác với nhau và tiện cho việc kích tướng ly gián, đồng lõa của gã này bị tách ra, giam ở một phòng khác mà từ đây không nhìn thấy được.

Vết thương trên lưng đau đến tê dại, vừa thấy hung thủ là nó dường như có dấu hiệu muốn phát tác, lưng Giang Thu Bình quặn đau, y cố nén lửa giận, nhìn chằm chằm kẻ bị trói gô trong ngục bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, cực kỳ muốn xông lên chém cho gã một đao.

Song y dù sao cũng không phải người tùy hứng, Giang Thu Bình kiềm chế địch ý của mình, nghiêng đầu lạnh lùng nói với ngục tốt: “Tháo vải trong miệng gã ta ra, ta có lời muốn hỏi gã.”

Ngục tốt bối rối ghé vào tai y nói nhỏ: “Thưa tiên sinh, tẩu phu nhân của Lý đề hình đã đặc biệt căn dặn là không thể tùy tiện lấy vải ra, sợ bọn chúng….. cắn lưỡi tự sát.”

Bốn chữ cuối cùng hắn nói rất nhỏ và cẩn thận, như là sợ bị tên thích khách nghe được.

Giang Thu Bình cảm thấy cũng có lý, hai tên này hôm qua dám ra tay giết người ngay giữa phố, rõ ràng là chẳng cần mạng, mạng còn chẳng cần thì đứt một cái lưỡi có là gì. Y gật đầu ý bảo mình đã biết, lòng thì sầu não vô cùng.

Vừa tới liền đánh, đâu phải phong cách của người đọc sách bọn họ.

Song y nhanh chóng nghĩ ra đối sách, mỹ danh viết là chuyện định đoạt sinh sát này chỉ có đầu lĩnh Lý Ý Lan mới có tư cách làm, văn nhân bọn họ vẫn nên tìm hiểu tình huống trước thì hợp lý hơn.

Giang Thu Bình nói tiếp: “Có tìm được thứ gì trên người bọn chúng không?”

Ngục tốt làm thế “Mời”: “Có ạ, đều ở trong phòng thi hình, mời tiên sinh đi bên này.”

Giang Thu Bình đi vào phòng thi hình, trông thấy một ít đồ vật được xếp trong chiếc khay gỗ trên bàn.

Một loạt ám khí, xem hình dạng thì là có vài loại khác nhau, song y không gọi tên ra được; một con dao, một thanh kiếm, y xem cũng chẳng phát hiện được gì; hai cây hỏa chiết tử; một túi tiền, mấy thỏi bạc vụn mà một đồng xu nhỏ, cùng với vài chiếc bình nhỏ tinh xảo.



(Hỏa chiết tử: ống đựng mồi lửa bằng trúc của người xưa.)

Giang Thu mở một chiếc bình ra ngửi thử, chẳng ngửi ra được cái gì.

Đúng lúc ấy Lý Ý Lan cũng tiến vào, trông thấy y dùng mũi ngửi miệng bình mà chẳng kiêng kỵ gì, hắn sợ hết cả hồn, vội vã bước tới chỗ y.

Trước tiên hắn đằng hắng một tiếng nhắc nhở là có người tới, tiếp đó nắm chặt lấy đáy bình, kéo nó ra ngoài một cách chậm mà vững, vừa kéo vừa nói: “Thu Bình cẩn thận chút, có vài kẻ trong giang hồ mang bụng dạ khó lường, ngoại trừ đem thuốc trị thương bên người thì có thể còn trữ cả khói độc hoặc phấn độc, cái này không thể ngửi như thế được.”

Giang Thu Bình chưa từng vào giang hồ, hôm qua lại suýt mất mạng, y lập tức nín thở không nói gì, còn cố gắng xì hương thuốc đã ngửi vào mùi ra.

Cũng may Lý Ý Lan cầm lên xem xét thì phát hiện bên trong chỉ là mấy viên thuốc nhỏ dùng để trị nội thương thôi.

Đống đồ vụn vặt trong khay cũng được Lý Ý Lan xem xét kỹ lưỡng một lượt, đều là mấy món đồ bình thường phổ thông, hắn không phát hiện có gì bất thường.

Như vậy đầu mối liền biến thành hai kẻ kia, Giang Thu Bình khó xử nói: “Nếu tháo bịt miệng cho bọn chúng thì phải đề phòng chúng tự sát, vậy phải thẩm tra thế nào được đây?”

“Ta có biện pháp, ngươi phụ trách hỏi là được rồi,” Lý Ý Lan vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế dài, quay sang bảo với ngục tốt, “Ngươi giải một tên tù nhân lại đây rồi tìm người mang một ít nhựa bạch đào và tơ sống đến đây, tiện thể gọi một thông phán tới ghi chép nữa.”

Giang Thu Bình là người thông minh, chỉ cần động não suy nghĩ một chút là đã đoán được đại khái hắn muốn dùng hai thứ kia làm gì.

Giang Thu Bình nở nụ cười, vừa cảm thấy Lý Ý Lan không giống người tác quái đến vậy, vừa cảm thấy ác nhân tự có ác nhân trị thật là sảng khoái, y chầm chậm dùng chân khều một cái ghế tới, lòng cũng có chút mong chờ trả thù, chuẩn bị ngồi xuống cạnh Lý Ý Lan để xem trò vui.

Ở bàn bên cạnh là công văn, hiện tại tay của y không tiện, chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu.

Lý Ý Lan thật ra để ý hơn biểu hiện của hắn nhiều, hắn ngăn Giang Thu Bình rồi giúp đồng liêu kéo ghế đến vị trí thích hợp.

Thời gian một chén trà qua đi, thông phán ôm bút mực vội vàng chạy vào, sau đó ngoài phòng thi hình cũng vang lên tiếng xích sắt leng keng, hai ngục tốt hùng hổ áp giải một kẻ tiến vào, Giang Thu Bình ngước mắt nhìn, nhận ra đó chính là kẻ có thù oán với mình.

Ngục tốt lanh lẹ trói treo phạm nhân lên cọc gỗ, tiếp đó lui xuống đứng ở góc phía sau lưng Lý Ý Lan, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ quan chủ thẩm mở miệng tra hỏi nữa thôi.

Căn phòng thi hình chật hẹp bỗng chốc lặng thinh, chỉ nghe thấp thoáng tiếng ồn vọng tới từ nơi khác.

Hai ngục tốt như môn thần mù mờ nhìn nhau, giấy đã trải ra, mực đã mài sẵn, thông phán đã nhấc bút lên, cũng chẳng biết có nên chấm mực hay không, chẳng rõ tình hình là như thế nào.

Trong sự im lặng đột ngột dài đằng đẵng ấy, có lẽ do ảnh hưởng từ tâm trạng của tập thể chung, tên thích khách cúi gục đầu như hôn mê cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giở trò gì.

Nhưng vừa ngẩng đầu, gã liền đối diện với một đôi mắt đã sớm khóa chặt trên người mình, ánh mắt ấy không lạnh lùng và cũng chẳng thù ghét, không ẩn chứa bất cứ cảm xúc uy hiếp nào, chỉ giống như đang lặng lẽ quan sát.

Song đứng trên lập trường ngươi sống ta chết, việc đối phương quá bình tĩnh cũng chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì.

Thích khách không lập tức sinh ra cảm xúc áp lực hay sợ hãi, chẳng qua gã chỉ cảm thấy không ổn lắm, mình không nên ngẩng đầu, cũng không nên nhìn. Nghĩ vậy, gã bèn thu hồi tầm mắt, chuẩn bị cúi đầu xuống lần nữa, nhưng đúng lúc ấy người đối diện lại lên tiếng.

Lý Ý Lan không cười, biểu cảm cũng không lạnh lùng, giọng điệu thậm chí còn rộng lượng và điềm nhiên như thể đang trưng cầu ý kiến: “Ta có lời muốn hỏi các hạ, song ắt hẳn các hạ chẳng có lý do gì để phối hợp với ta, cho nên đành bất đắc dĩ đưa ra hai hạ sách. Thứ nhất, ta đánh vỡ hàm các hạ, khiến ngục tốt nhổ sạch răng của ngươi; thứ hai, ta chỉ sai người dùng vật mềm bọc răng ngươi lại rồi trả lời ta, các hạ vừa ý cách nào hơn?”

Ý tứ chính là “Chỉ cần ta không muốn thì ngươi còn lâu mới chết được”, thủ đoạn giữ bí mật của tên tử sĩ kia đối với hắn đều chẳng có hiệu quả.

Thích khách mặc dù không sợ chết, nhưng bị hắn vạch trần đòn sát thủ như vậy khiến gã nổi giận, đồng thời cũng hơi hoảng loạn vì không biết phải ứng phó ra sao.

Lội ngược lại từ kết luận là biết, nếu bọn chúng có thể giữ kín miệng ở bất cứ điều kiện gì thì chủ nhân cũng sẽ không cần làm thêm hành động thừa nào nữa, sau khi kết thúc hết thảy huấn luyện, bọn chúng đã đóng con dấu tuyệt mệnh rồi.

Không ai tin tưởng được ai, bán mạng cũng giống như mất mạng, huống chi là tên quan trông rất ra dáng này.

Thích khách có tâm lý cứng cỏi, cho dù xao động thì cũng nhanh chóng bình tĩnh lại được.

Giang Thu Bình thấy ánh mắt của gã phạm nhân này lơ đãng trong một thoáng chốc rồi lại định thần rất nhanh, tuy miệng bị bịt kín không phát ra được âm thanh nhưng vẻ mặt lại khinh thường cợt nhả, y nhủ bụng không ổn rồi, đòn tấn công tâm lý của Lý Ý Lan gặp phải kẻ khó xơi rồi.

Song Lý Ý Lan không hề vội vã “đánh” gã ta.

Tử sĩ thông thường đều là kẻ dẫm lên xác đồng bọn mà đi, bọn chúng càng chịu khổ sở thì càng không sợ chết, hoặc là chỉ vì một chút ân huệ vào lúc cùng đường mà sẵn sàng bán mạng, cần phải là những kẻ đã mất đi sự tham lam trong nhân tính, người như vậy có phòng tuyến rất kiên cố, không phải một sớm một chiều là có thể phá tan được.

Bởi vì trước mắt không có đầu mối gì, dù sao thời gian cũng là thứ mà Lý Ý Lan có nhiều nhất, tên phạm nhân này hôm nay không nói, ngày mai không nói thì cũng chẳng gấp, đằng nào thì ý thức của thích khách cũng không bị hắn khống chế, hắn chỉ có thể cố gắng đặt ra câu hỏi và rồi nhận lấy kết quả khi mà thời điểm đến thôi.

Tuy nhiên vẫn có chuyện hắn khống chế được, tên thất phu này khiến Giang Thu Bình bị thương, không thể lỡ mất thời cơ, Lý Ý Lan không muốn chưa đáp lễ mà đã quay về.

Bấy giờ một nha sai cầm túi vải chạy vào, bên trong có nhựa bạch đào và tơ sống mà hắn muốn, Lý Ý Lan chỉ vào tên thích khách trên cọc gỗ: “Dùng tơ sống dán chặt hàm răng của vị hảo hán này lại, kẻo lúc nhận trọng hình gã ta lại bất cẩn làm tổn hại tính mạng mình. Còn nữa……”

Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Đâm một dao vào bên trái xương hồ điệp sau lưng gã, ở vị trí cách cột sống bốn đốt tay, không nhiều không ít, phải sâu nửa tấc.”

Giang Thu Bình nghe đến lưng và dao là lại vô thức nhói đau, y không nhìn thấy lưng của mình, cho nên không biết chính xác mình bị thương ở chỗ nào, song chỉ nghe là y hiểu ngay đại nhân đang báo thù cho mình.

Kỳ thật nếu tên thích khách này ngang ngạnh thì bị đánh rã xương là còn nhẹ, thảm hơn y không biết bao nhiêu lần, qua mấy ngày nữa có khi Giang Thu Bình còn phải thương hại gã, một dao ấy thật ra chẳông cần thiết.

Ấy thế nhưng câu nói này của Lý Ý Lan vẫn khiến y thoáng ngạc nhiên, đồng thời sinh ra một chút cảm động.

Người đời xem việc không so đo chấp nhặt là rộng lượng, nhưng ăn miếng trả miếng thì cũng chẳng có gì sai, chính nhân nhượng mới càng cổ vũ bọn chúng được đà phách lối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi