THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

Lý Ý Lan cảm giác có lẽ mình nghi thần nghi quỷ quá rồi.

Nhưng động tác gõ nhịp âm thầm của Đỗ Thị Nhàn thực sự khiến hẳn nảy sinh một chút liên tưởng không tốt lành gì.

Lý Ý Lan liếc nhìn bóng lưng Đỗ Thị Nhàn, nhủ bụng: Nam tử này bỗng dưng từ đầu xuất hiện giúp bọn họ phá giải câu đố hạt sen, mục đích của hắn là tiền tài hay không chỉ đơn giản như vậy?

Ở ven đường cách một trượng về phía trước, có một sạp hàng nhỏ bán tượng gỗ, Tri Tân tình cờ phát hiện một chiếc mõ gỗ trong những món hàng được bày bán.

Chiếc mõ gỗ nọ dài chừng hai tấc, cao một tấc rưỡi, chất gỗ có vẻ không tốt lắm, bề mặt được phết một lớp sơn đỏ để che đi mà thậm chí nước sơn cũng loang lổ, không còn tính thẩm mỹ của đồ gỗ. Món đồ này nom tầm thường hết sức, nhưng khi nhìn nó, trong lòng Tri Dân vẫn trào dâng cảm giác gần gũi.

Y trú tại nha môn đã gần nửa tháng nay, trong nha môn không có những đồ vật mà chùa miếu thường dùng, y không thể yêu cầu Lý Ý Lan làm một gian Phật đường trong nha môn cho y được, đành phải tự mình thích ứng với hoàn cảnh.

Hầu như y cần gì Lý Ý Lan cũng đáp ứng ngay, tháng ngày ở nha môn kỳ thực cũng trôi qua nhanh như trên núi thôi, chỉ là bây giờ thấy vật làm y cứ đâm ra nhớ nhung theo bản năng.

Gặp nhau tức là có duyên, Tri Tân càng nhìn càng cảm thấy chiếc mõ gỗ này mộc mạc đáng yêu, quyết phải mua cho bằng được. Ngặt nỗi tăng nhân từ trước đến nay đều ngũ uẩn giai không[1], trong túi y cũng trống trơn chẳng có xu nào.

Tri Tân ngoảnh đầu nhìn Lý Ý Lan, muốn xin vị thí chủ dễ tính này cho vay mấy đồng tiền, ai dè y vừa mới ngước lên thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt Lý Ý Lan đang nhìn về phía Đỗ Thị Nhàn.

Đó là một ánh nhìn ẩn chứa ý tứ vô cùng sâu xa.

Đầu Lý Ý Lan không nghiêng mà chỉ hơi hạ thấp một chút, ánh mắt hướng về phía trái bên trên, mi mắt rũ xuống lộ ra một ít tròng trắng, ngoài vẻ mặt chăm chú còn có cả một thứ cảm xúc ác liệt không mang ý tốt.

Tri Tân nhớ tới dáng vẻ hiền lành của hắn mọi khi, y ngỡ ngàng, ngộ ra dường như trước nay y chẳng hề nghĩ rằng Lý Ý Lan cũng là kẻ có tâm cơ.

Tuy nhiên không nghĩ thì không nghĩ, sự thực vẫn là sự thực. Thường có câu con người chẳng ai hoàn mỹ, Lý Ý Lan có như thế nào thì đều là hắn, chẳng qua là bản thân y lầm tưởng về hắn mà thôi. —— Tri Tân hoàn hồn, cụp mắt chắp tay, âm thầm niệm Phật trong lòng.

Y đã là người lục căn thanh tịnh, cho dù Lý Ý Lan đang suy nghĩ gì hay Đỗ Thị Nhàn có chỗ nào khiến người khác chú ý, thì tất cả những dòng sóng ngầm mãnh liệt ấy đều chẳng liên quan gì tới y.

Tri Tân nôn nao nghĩ, đáng lẽ ban đầu y không nên dọn vào ở trong nha môn.

Sau một nén nhang, cả nhóm về tới nha môn.

Suốt quãng đường Lý Ý Lan không kề biểu hiện khác thường gì, bấy giờ về đến nơi, Tri Tân biết sau đó bọn họ phải tiếp tục phá án nên bèn chào tạm biệt mọi người ở tiền viện để tránh hiềm nghi.

Chín người còn lại đi thẳng đến sảnh chính, tụm lại với nhau bắt đầu hồi âm cho Khoái Tai môn.

Đáp án là do Đỗ Thị Nhàn giải ra, đúng ra thư cũng nên để hắn viết. Đỗ Thị Nhàn thì không ý kiến gì cả, vì muốn nhanh nhanh xong việc để còn về nên Lý Ý Lan vừa bảo hắn viết là hắn ngồi xuống luôn. Đáng tiếc bộ dạng hắn trông cũng ra dáng lắm mà chữ viết lại như gà bới, Giang Thu Bình không nhìn nổi nên cuối cùng liền phất tay bảo hắn đứng sang một bên.

Tiếp đó Đỗ Thị Nhàn thì đọc còn Giang Thu Bình thì viết, đáp án nhanh chóng được viết xong.

Bởi thư cần đưa xuống nước nên trong lúc chờ bọn họ viết thư rồi phơi khô, Vương Kính Nguyên đã dùng chậu rửa mặt để nấu chảy một đống nến, sau khi tách sợi bấc ra, hắn ngâm lá thư đã khô vào trong chậu sáp dầu.

Đợi đến khi bức thư thấm đẫm sáp đã khô, Lý Ý Lan cuộn nó lại nhét vào ống trúc mảnh, lại dùng sáp bịt kín miệng ống sau đó mới buộc lên lưng con cóc nọ. Xong xuôi hắn lấy một chiếc khăn đen để bọc nó lại, đưa cho Vương Cẩm Quan: “Tẩu tử, làm phiền tỷ đi một chuyến, thả nó xuống hồ Cô Y.”

Vương Cẩm Quan nhận lấy rồi quay người đi ra ngoài.

Lý Ý Lan ngóng nhìn bóng lưng nàng rời đi, cũng muốn để Lữ Xuyên đi cùng với nàng, thứ nhất là nhỡ có nguy hiểm gì, Lữ Xuyên võ công cao cường sẽ đủ sức phối hợp tác chiến; thứ hai là vừa khéo cũng có thể đẩy Lữ Xuyên ra.

Cơ mà trong lúc hắn còn đang do dự thì Vương Cẩm Quan đã đi mất hút rồi, thời cơ đã lỡ mất, Lý Ý Lan đành từ bỏ ý định này đi.

Sau khi Vương Cẩm Quan rời đi, Đỗ Thị Nhàn cũng mau chóng đứng dậy, hắn cười nói: “Đại nhân, lời đã nói, thư cũng đã viết, chốn nha môn này không phải nơi hạng thảo dân như ta nên ở lâu, ngài xem có phải ta nên đi nhận bạc thưởng rồi không……”

Nói đoạn, hắn cười cười dừng lại, giơ tay ngón tay mô phỏng động tác hai chân chạy.

Ý đồ khỏi cần nói cũng biết, hắn muốn nhận tiền rồi chuồn đây mà.

Lý Ý Lan còn chưa kịp thảo luận với mọi người xem phát hiện vừa rồi ở ngoài rạp hát chỉ là do hắn nghĩ nhiều hay thực sự đáng để bàn bạc, hiện giờ chỉ có thể tự mình lo liệu lấy. Hắn đưa tay che miệng giả vờ ho khan vài tiếng, tận dụng thời gian đó để cấp tốc suy nghĩ.

Giây lát sau, hắn sắp xếp câu chữ xong, bèn ngừng ho rồi nói: “Theo lý thì hẳn là như vậy, tuy nhiên, chúng ta tin phục đáp áp của tiên sinh, mà lại không biết Khoái Tai môn có chịu chấp nhận hay không. Ai cũng biết không chỉ có một con đường duy nhất để qua sông mà, có lúc một vấn đề không chỉ có duy nhất một đáp án. Ngộ nhỡ chúng ta và Khoái Tai đều cho rằng mình đúng, vậy thì không hay cho lắm.”

“Ta thấy chi bằng như vậy đi, biện pháp của tiên sinh có nguyên lý căn cứ rõ ràng, nếu ta thấy được thì năm trăm lạng này sẽ về tay ngươi. Song ta muốn mời Đỗ tiên sinh ở lại đây mấy ngày để vẹn toàn trước sau, chờ Khoái Tai môn hồi âm rồi hẵng đi cũng không muộn.”

Đỗ Thị Nhàn không có ý định nán lại đây thêm nữa, hắn nghe vậy thì ngẩn ra, ngạc nhiên cười đáp: “Đại nhân thật hiếu khách quá, nhưng nếu ta không đáp ứng mà muốn đi ngay bây giờ thì có phải sẽ không được mang bạc theo không?”

“Làm gì có chuyện ấy?” Lý Ý Lan cười nói, “Chỗ chúng ta là quan phủ chứ đâu phải ổ thổ phỉ, cả bạc lẫn ngươi cứ đi hay ở tuỳ ý.”

Ký Thanh giơ một tay chống cằm, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở bên cạnh cắn hạt dưa, vừa cắn vừa mỉa thầm trong bụng “Huynh vẫn là người của Anh Hùng Trại chúng ta, giờ trong quan phủ này huynh là to nhất, kỳ thực nói nơi này là ổ thổ phỉ cũng không sai”.

Đỗ Thị Nhàn thì đâu có biết quá khứ huy hoàng của Lý Ý Lan, hắn bán tín bán nghi: “Thật ư? Vậy nếu về sau đáp án thật sự không khớp nhau mà ta xài hết tiền mất rồi, có muốn cũng không trả lại được, đại nhân sẽ không tống ta vào ngục đấy chứ?”

Lý Ý Lan tỏ vẻ chân thành: “Không đâu, tiên sinh tài trí hơn người, mang tới cho ta cảm giác còn cao minh hơn cả kỳ nhân dị sĩ của Khoái Tai môn, mấy ngày sau nếu cách này không được thì tiên sinh lại nghĩ cách khác cho bọn ta là xong mà.”

Đỗ Thị Nhàn cân nhắc một thoáng rồi chủ động đứng lên chắp tay thưa rằng: “Cảm tạ đại nhân đã đánh giá ta cao như vậy, tại hạ nguyện dốc sức vì triều đình. Ta đang ở tại số bảy phố Hữu Lai đường Đông Tứ, nếu như không có việc đột xuất thì ngoại trừ buổi chiều, còn sáng và tối ta đều ở đó.”

Lúc nói xong hắn vừa khéo đi tới bên cạnh hộp đựng bạc, nhìn quanh một vòng thấy không ai đi ra ngăn cản thì liền vươn tay ôm nó vào trong lòng rồi tươi cười nói: “Chư vị làm việc đi nhé, ta sẽ không quấy rầy nữa, xin phép cáo từ trước.”

Lý Ý Lan đưa tay ra dấu “Xin cứ tự nhiên”: “Trương Triều, thay ta tiễn Đỗ tiên sinh.”

Trương Triều nghệt mặt đứng dậy đuổi theo Đỗ Thị Nhàn, theo sau hắn đi ra ngoài.

Giang Thu Bình có chuyện muốn nói, y cảm nhận được rất rõ ràng rằng thái độ của Lý Ý Lan đối với Đỗ Thị Nhàn đã thay đổi, sự khác biệt xuất hiện ở trước và sau khi ra ngoài, hồi sáng lúc họp bàn hắn còn rất kiêng kỵ Đỗ Thị Nhàn, hiện tại lại có vẻ muốn giữ kẻ này lại trong nha môn.

Dựa theo hiểu biết của Giang Thu Bình, Lý Ý Lan không phải người thay đổi thất thường như thế, nếu không phải vô duyên vô cớ thì chắc chắn là có nguyên do. Giang Thu Bình muốn biết nhưng lại sợ Đỗ Thị Nhàn chưa đi xa sẽ nghe được, đành đứng dậy theo Trương Triều, đi tới bên cạnh cửa để quan sát.

Ở phía sau y, Lý Ý Lan dựa vào thính lực hơn người, không bao lâu sau liền đứng dậy đi tới trước mặt Lữ Xuyên, nói nhỏ rằng: “Cũng có một việc này ta muốn nhờ ngươi làm, ngươi hãy giúp ta giám sát Đỗ Thị Nhàn.”

Giang Thu Bình nghe vậy thì lập tức xoay người lại, nhưng đã bị Lữ Xuyên cướp lời trước, Lữ Xuyên rũ mi thắc mắc: “Tại sao lại phải giám sát hắn ta? Hắn có chỗ nào khả nghi sao?”

Thực ra Lý Ý Lan cũng không chắc chắn lắm, trên đời này có nhiều người thích nghe biểu diễn, hắn cứ canh cánh về việc Đỗ Thị Nhàn gõ nhịp theo nhạc ngoài rạp hát, xét cho cùng chỉ đơn giản là xuất phát từ một loại trực giác hư mơ hồ mà thôi.

Nhưng loại liên tưởng này một khi đã sinh ra thì khó mà quên đi được, Lý Ý Lan không biết có phải đại ca mình cũng thường nghi thần nghi quỷ như thế không, song động tác nhỏ của Đỗ Thị Nhàn làm hắn nhớ tới nữ đán biến thành bộ xương trong vụ án xã hí Sùng Bình.

Theo hồ sơ ghi lại, “nữ đán” này là một người bí ẩn tới không thấy dạng đi chẳng thấy bóng, lên sân khấu thay thế hát hí khúc mà giấu diếm được hơn trăm vị khán giả bên dưới, có thể thấy tài nghệ hí khúc cũng thuộc hàng phi thường.

Trước mắt Lý Ý Lan chưa biết trình độ biểu diễn của Đỗ Thị Nhàn ra sao, nhưng nó lại cho hắn một hướng suy nghĩ mới. Lý Ý Lan lắc đầu với Lữ Xuyên, rồi liền nhìn Giang Thu Bình, ánh mắt trầm lắng như sông thu không gợn sóng.

“Cũng không nói rõ được là khả nghi thế nào, chỉ là cảm giác hắn xuất hiện có hơi đột ngột.” Hắn kể về phát hiện ngoài rạp hát rồi nói tiếp, “Chúng ta tạm không đoán Đỗ Thị Nhàn rốt cuộc là ai mà có thể suy đoán như kiểu vậy đi.”

“Mạch điều tra của Tiền đại nhân là điều tra tất cả phụ nữ lạ mặt xuất hiện quanh rạp hát trong vòng vài ngày trước và sau khi xảy ra vụ án, kết quả chẳng thu hoạch được gì, nhưng nếu như ngay từ đầu người thay thế nữ đán lên sân khấu hát hí khúc không phải là phụ nữ thì sao?”

Tiếng nổ bùm vang lên trong đầu Giang Thu Bình, tựa như một tràng pháo nổ tung phá vỡ một số chướng ngại nào đó, y bừng tỉnh, vỗ tay kích động nói: “Không phải là không có khả năng này! Trang phục biểu diễn rộng, có thể che được thân hình, hơn nữa từ xưa đến nay vẫn luôn có càn đán, chỉ là rạp hát kia không dùng thôi, cho nên tất cả chúng ta cứ nhắm vào phụ nữ để điều tra, haiz! Lầm tưởng này thú vị thật đấy.”

(“Càn đán” là diễn viên nam đóng vai nữ trong kinh kịch, ngoài ra còn có “Khôn sinh” là chỉ diễn viên nữ đóng vai nam.)

Lý Ý Lan nhìn y tỏ ra tỉnh ngộ mà bỗng nhiên thấy không đành lòng, bèn nói thẳng thắn: “Lời ta nói chỉ là cảm giác thôi, có khi ngươi cũng đang bị ta kéo vào lầm tưởng đấy.”

Giang Thu Bình dựa vào ghế, nói như ông cụ: “Quan tâm nhiều thế làm gì, đằng nào cũng rảnh mà, cứ tra bừa đi.”

“Tán thành.” Lữ Xuyên đứng lên, chần chừ một chút rồi cuối cùng vẫn vỗ vai Lý Ý Lan, cố nói một cách thật thoải mái: “Vậy để ta giám sát cho.”

Vào lúc Vương Cẩm Quan ra khỏi cửa thì Lý Ý Lan đã hạ quyết tâm về sau phải đối xử bình đẳng với Lữ Xuyên. Khi lực tay nặng trịch mà không đau ấy nện lên trên đầu vai, Lý Ý Lan chợt phát hiện chính mình lại có chút bùi ngùi, thì ra quãng thời gian kề vai chiến đấu bên huynh đệ khiến người ta hoài niệm đến như vậy.

Hắn cười nhẹ nhõm, giơ một tay khác lên bả vai, cũng vỗ khẽ cánh tay Lữ Xuyên: “Phải cẩn thận đấy nhé.”

“Được!” Lữ Xuyên trịnh trọng đáp, nụ cười tươi rói trên gương mặt thô kệch cũng làm hắn mất hết khí thế cao thủ, nom ngốc ơi là ngốc.

Lúc này Trương Triều vừa mới tiễn khách xong, hắn nghe mọi người nói chuyện mà chẳng hiểu mô tê gì, liền ngơ ngác hỏi: “Tra bừa gì cơ, với cả giám sát ai cơ? Nhân lúc ta không có mặt, mọi người đang thậm thụt gì với nhau thế?”

Ký Thanh nhổ bay hai mảnh vỏ hạt dưa, cười hi hi ha ha: “Không nói cho huynh biết đâu, bọn ta xa lánh huynh rồi.”

Trương Triều không thèm để ý tới cu cậu, hắn cất bước tiến về phía Giang Thu Bình, y đang vẫy tay với hắn, làm mặt kiểu “Lại đây, ta kể ngươi nghe”.

Lúc đi sượt qua vai nhau, Lữ Xuyên và Trương Triều trao đổi hướng đi của Đỗ Thị Nhàn, sau đó Lữ Xuyên sải bước đi mất, Giang Thu Bình thì mở lớp giảng giải cho Trương Triều, chẳng mấy chốc sau Trương Triều liền hiểu rõ đầu đuôi.

Nhưng hắn vẫn có một chuyện khó hiểu, đó chính là Khoái Tai môn rốt cuộc đang bày trò gì.

Trương Triều phân tích: “Nếu bọn họ quả thực có liên quan tới bạch cốt án thì đáng lý khả năng lớn nhất phải là bọn họ xóa sạch dấu vết rồi lẩn trốn để chúng ta không tìm được chứ. Song tình hình bây giờ rõ ràng rất lạ thường, đầu tiên là sen nở trong lửa, sau đó là con cóc với tiếng kêu quái dị, mục đích của bọn họ là gì? Khiến chúng ta hoảng sợ? Thán phục? Rồi sau đó thì sao?”

Ký Thanh suy nghĩ táo bạo: “Có thể ý bọn họ muốn truyền đạt là “Xem đi, năng lực của ta lợi hại chưa! Ngay cả góc áo của ta mà các ngươi còn chẳng sờ đến được, xét về đẳng cấp thì chỉ xứng làm con cóc ghẻ đàn em cho ta thôi, cho nên đừng phí công nữa, các ngươi không bắt được ta đâu ha ha ha ha”. Lục ca, huynh thấy có đúng không?”

Lý Ý Lan vừa xoa đầu cậu vừa bày vẻ mặt “Đừng quấy nữa”, đáp “Ừ” qua loa rồi lập tức quay sang nhìn Giang Thu Bình: “Ngươi nghĩ sao?”

“Ta cảm giác,” Giang Thu Bình cẩn thận nói, “Cũng chỉ là cảm giác thôi, rằng đây giống như hai lần thăm dò, lần thứ nhất là thăm dò năng lực, lần thứ hai là thăm dò độ tin cậy.”

“Mọi người nghĩ mà xem, Lữ Xuyên nói ở Phù Giang hắn gặp được một cao thủ mà ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ, đối phương rõ ràng có thể giết hắn diệt khẩu nhưng lại không làm vậy, ta cho rằng đối phương cũng không có ác ý. Hơn nữa bản chất của sen nở trong lửa cũng kỳ diệu giống như đủ thứ chuyện lạ lùng xảy ra trong bạch cốt án vậy, đều là những điều bí ẩn do con người tạo nên, ta cảm thấy đây là sự thăm dò.”

“Còn về con cóc kia, nói thật, chúng ta nắm giữ binh lực của toàn thành Nhiêu Lâm, nếu thực sự muốn lùng sục ra Khoái Tai môn trong thành này thì chỉ cần tốn chút công sức, chúng ta có thể trực tiếp tìm tới cửa để hỏi chứ chẳng cần chờ một con cóc đến truyền tin. Cho nên ta cảm thấy con cóc ấy chẳng quan trọng, mà quan trọng là chúng ta có chịu tuân thủ theo quy tắc của bọn họ hay không.”

“Nhưng bọn họ thăm dò chuyện này là để làm gì cơ chứ?” Lý Ý Lan đặt câu hỏi nhưng trong lòng đã tự có một đáp án mơ hồ rồi.

Sự việc phát triển đến nước này, mối liên quan giữa Khoái Tai môn và bạch cốt án chắc chắn không chỉ đơn giản như họ từng nghĩ, nhưng rốt cuộc liên quan phức tạp đến cỡ nào thì hắn lại chẳng có thiên nhãn để mà biết được.

Giang Thu Bình cũng không trả lời được, ở bên dưới bí ẩn khổng lồ này, tất cả bọn họ đều là người mù bị che mắt, dò dẫm gậy tre để qua sông.

Sau bữa trưa, Vương Cẩm Quan đã trở lại, Lý Ý Lan bảo Trương Triều vẽ lại chi tiết rạp hát, bảo Ngô Kim đích thân cưỡi ngựa tới Đô Sát viện ở tỉnh bộ, xin nhờ bộ đường đại nhân điều tra lai lịch của quân tư này.

Ngô Kim đi rồi, Giang Thu Bình liền chủ động nhận nhiệm vụ đi thẩm vấn rạp hát ở Sùng Bình, những người còn lại thì tiếp tục mày mò tìm hiểu về thạch tượng sinh và bạch cốt. Bởi vì là người thường nên đến chập tối là ai nấy đều đau đầu nhức óc hết cả, tất nhiên cũng chẳng có thu hoạch gì.

Ăn tối xong, Lý Ý Lan vốn định tới nhà lao một chuyến. Ký Thanh cảm thấy để ai đi cũng được chứ không muốn để hắn đi, song tên nhóc này ngã một lần là khôn lên nhiều rồi, cậu ta biết mình nói thì Lý Ý Lan còn lâu mới chịu nghe, cho nên bèn dứt khoát chạy tới phòng Tri Tân.

Tri Tân đang thu dọn bàn, nghe Ký Thanh nói vài ba câu thêm mắm dặm muối, y liền thở dài đứng dậy đi sang phòng kế bên. Nhưng y còn chưa đi tới cửa thì Lý Ý Lan đã ghé qua rồi, hắn sang đây bắt sống phản đồ, tiện thể mượn cơ hội để gặp người trong lòng luôn.

Người trong lòng mặc áo quần chỉnh tề, lui hai bước về trong phòng để nhường cửa, tươi cười cất lời rằng: “Ký Thanh nhờ ta dặn ngươi là đêm nay hãy ngủ yên trong phòng, chớ đi đâu cả, còn bảo là ta mà khuyên thì ngươi nhất định sẽ nghe. Mặc dù ta không tin lắm, nhưng ta cũng khuyên rồi đấy, có nghe hay không là tùy ngươi.”

Lý Ý Lan xao xuyến bởi giọng nói dịu dàng và nụ cười vui vẻ của y, như thể men say xộc lên đại não, hắn bước qua ngưỡng cửa, ngoài mặt tuy bất đắc dĩ song nội tâm thì đã say mê đắm đuối, hắn cười bảo: “Nghe chứ, không nghe thì đâu nể mặt đại sư.”

Tri Tân thật thà nói: “Mặt mũi của ta đâu quan trọng gì.”

Lý Ý Lan không phản bác, nhưng trong lòng lại nhủ thầm: Đối với ta mà nói, hết thảy của ngươi đều rất quan trọng.

******

★Chú thích:

[1]Ngũ uẩn giai không: Ngũ uẩn bao gồm sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn. Đây là những yếu tố vật chất và tinh thần được kết hợp lại tạo nên con người. Con người gồm có hai phần là thân xác và tâm linh, trong đó phần thân xác có hình dáng nên gọi là sắc uẩn, còn phần tâm linh vì không có hình sắc nên gọi là danh và bao gồm thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn. Khi soi chiếu thấy rõ 5 uẩn này đều là không (ngũ uẩn giai không) thì chấm dứt tất cả mọi khổ ách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi