THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

Hành quán nằm ở phía sau Quốc tử giám, cách Đại Tướng Quốc tự rất gần, từ con đường này có thể thấy được đỉnh vàng sáng chói của bảo điện.

Điều này là do Vương Kính Nguyên phát hiện ra. Đạo sĩ ngáp ngắn ngáp dài suốt dọc đường, trong lúc liếc mắt lên thì chợt nhác thấy ánh váng nguy nga tráng lệ. Mang theo đôi mắt đang nhập nhèm ướt nước, hắn lập tức hào hứng hỏi quản sự: “Công công, đó là nơi nào vậy? Trông khí thế quá đi.”

Vị công công này có một khuôn mặt tươi cười, tính cách cũng hết sức bình dị gần gũi, không hề đánh giá đây có phản lần đầu hắn đến kinh thành hay không, được hỏi gì thì đều đáp nấy.

Lý Ý Lan quen ngủ nông giấc, lúc này trong ba người hắn có vẻ tỉnh táo nhất, hắn nghe vậy liền quay sang cười bảo với Tri Tân: “Khéo ghê, cách ngay gần luôn, nghỉ ngơi xong ngươi đi bộ sang là có thể gặp pháp tôn rồi.”

Tri Tân nhìn nửa đoạn mái nhà giống hệt Từ Bi tự, bỗng dưng lại thấy nhớ nhà, lần này y xuống núi cũng khá lâu, bị ngăn cách tin tức, không biết sư phụ có khoẻ mạnh hay chăng.

Y đáp “Ừm” rồi cười nói: “Chứng tỏ ta đi chuyến này là đúng đắn, mọi việc đều thuận lợi cả.”

Lý Ý Lan nhướn mày bảo: “Trận gió lạnh tối qua cũng là thuận lợi sao?”

“Vẫn ổn mà.” Tri Tân sụt sịt mũi, cảm giác xoang mũi không thông thoáng như thường nữa, chắc bị nhiễm phong hàn rồi, cơ mà y vẫn tỏ ra vô tư lắm: “Ít nhất thì ngươi vẫn thuận lợi, không phải sao?”

Chỉ bị kinh sợ, may là không gặp nguy hiểm.

Lý Ý Lan vừa định nói “Đều là nhờ phúc của ngươi” nhưng chẳng biết đầu óc bị làm sao mà tự dưng nảy ra một câu tục ngữ có ý nghĩa tương tự còn cảm giác thì khác rất nhiều.

Hòa thượng đi theo ánh trăng —— Xin nhờ phúc.

(Đây là một câu tục ngữ ý để cảm ơn người khác đã giúp đỡ, câu sau là “tá quang” vừa có nghĩa là xin nhờ ánh sáng hoặc xin nhờ phúc.)

Lý Ý Lan xin thề rằng hắn không hề có ý chê bai Tri Tân là đồ đầu trọc, nhưng ý nghĩ này cứ tự dưng nảy ra, hắn cũng không khống chế được.

Vì thế hắn đành áy náy cười với Tri Tân, âm thầm nhắc nhở bản thân chớ có càn rỡ, lòng cũng trào dâng một sự cảm động vô cùng ấm áp, tuy người nói vô tâm mà người nghe lại hữu ý.

Trước đây nghe kịch có câu hát gì mà “Vết thương ở thân ngươi, đau đớn ở tâm ta”, Lý Ý Lan chỉ thấy tào lao, song bây giờ hắn mới dần cảm nhận được mối liên hệ vô hình này. Hắn vừa muốn Tri Tân đi cùng mình, vừa không chịu nổi việc Tri Tân bị liên lụy chịu khổ, suy nghĩ mâu thuẫn ấy ngoại trừ khiến hắn rầu rĩ xoắn xuýt ra thì hoàn toàn chẳng có ích gì cả.

Lý Ý Lan dở khóc dở cười: “Nhưng ta thuận lợi thì có ích gì cho ngươi chứ? Bị lạnh đến mức đau đầu, khàn giọng thế cơ mà.”

Tri Tân thì chẳng để tâm, y thoải mái nói: “Vẫn có ích chứ, ngươi được bình an thì bọn ta đều yên tâm, khi lòng mình an yên thì bệnh sẽ tự tiêu biến, chút phong hàn thế này uống thuốc một tẹo là khỏi ngay thôi. Ngươi bận như vậy mà, mau quên nó đi.”

“Hơi khó đấy.” Lý Ý Lan chỉa cằm về phía cổ họng y, thành thật nói, “Cổ họng khản đặc của ngươi lúc nào cũng đang nhắc nhở ta kìa.”

“Được rồi.” Tri Tân dứt khoát xóa bỏ phiền não cho hắn, “Vậy ta không nói nữa.”

“Đừng mà.” Lý Ý Lan cười bảo, “Vẫn cứ nói đi, nếu không ta muốn biết ngươi đã khỏi hẳn chưa thì chỉ có nước sờ trán thôi.”

Tri Tân cười hắn đúng là tay mơ, y có sốt đâu, sờ trán sao biết được chứ. Cơ mà y luôn dung túng với Lý Ý Lan, hắn muốn sao cũng được cả, y cười đáp: “Tùy ngươi, ngươi nguyện ý nghe cái giọng như chiêng vỡ của ta thì cứ nói đi, ta nhất định sẽ đáp lại, nếu không muốn thì ngươi cứ sờ trán ta. Bây giờ đi nghỉ một lát đã, ngươi nhìn đạo trưởng kìa, bước đi mà không mở mắt luôn rồi.”

Lý Ý Lan ngoảnh ra đằng sau, quả nhiên hai mắt Vương Kính Nguyên đã híp thành đường thẳng rồi, nhìn hắn mệt như vậy làm Lý Ý Lan cũng không tiện bắt chuyện chọc cười Tri Tân nữa. Hành quán có nhiều phòng dành cho khách, ba người cũng mệt quá rồi nên rửa mặt xong thì liền đi ngủ.

Ở một bên khác, Tiền Lý trở lại Đại Lý tự, lập tức ra lệnh bắt giữ, bảo Hồng thống lĩnh cắt cử một tốp Kim Ngô vệ dẫn theo nha sai của Đại Lý tự mau chóng phi ngựa đến thẳng Thanh Lương tự ở ngoại ô. Số nhân mã còn lại thì một nhóm giao cho Hứa Chi Nguyên dẫn đến Nỗ Phường thự bắt Trịnh giám tác, một nhóm đi theo ông đến Phùng phủ cho mời Hoàng chủ bạc, không mời được thì bắt.

Nhờ tác phong dứt khoát của Kim Ngô vệ, hơn ba canh giờ sau, lúc mà Lý Ý Lan tỉnh giấc ở trong hành quán thì ở bên kia ba đội nhân mã của Tiền Lý đều đã thu lưới. Có điều Lý Ý Lan mới tỉnh nên vẫn chưa hay tin, hắn mặc áo khoác rồi kéo cửa phòng ra, trông thấy một tạp dịch xa lạ chạy tới.

Người nọ đứng trước cửa phòng hắn, khom lưng bẩm báo: “Thưa đại nhân, vị đại sư ở cạnh phòng ngài nhắn rằng ngài ấy đến Đại Tướng Quốc tự một chuyến, không biết lúc nào mới về, ngài ấy lo ngài thức dậy sẽ đi tìm mình nên có nhờ tiểu nhân chuyển lời tới ngài, rằng nếu ngài đi ra ngoài trước khi ngài ấy về thì hãy để lại lời nhắn cho ngài ấy.”

Lý Ý Lan không hề nghi ngờ, hắn gật đầu nói “Làm phiền rồi”, tiếp đó lại hỏi về Vương Kính Nguyên.

Tạp dịch nói là có vẻ còn đang ngủ, Lý Ý Lan tự dưng thấy lại thấy hâm mộ Vương Kính Nguyên. Sau khi biết Tiền Lý chưa phái người tìm mình, hắn thấy dù gì cũng nên cho Vương Kính Nguyên được ngủ no giấc, thế là bèn đi ra khu đất bằng trong viện, lấy thương ra xoay nửa vòng trong lòng bàn tay rồi bắt đầu luyện thương.

Từ lúc rạng sáng nay phát bệnh, dưới mạn sườn hắn cứ đau âm ỉ, ngủ một giấc dậy vẫn không đỡ chút nào, luyện thương cứ thấy động tác ngưng trệ, song Lý Ý Lan vẫn cẩn thận luyện cho trót, chỉ điều chỉnh tốc độ chậm hơn nhiều.

Sau khi cất thương, người hắn đổ đầy mồ hôi, Lý Ý Lan còn chưa kịp lau xong thì vị Hồng thống lĩnh bên cạnh hoàng thượng đã tới. Việc bắt giữ diễn ra hết sức thuận lợi, Hồng thống lĩnh báo tin Vương Cật đã bị tóm gọn, gọi Lý Ý Lan theo Tiền Lý cùng đi hội thẩm,

Lý Ý Lan vội đánh thức Vương Kính Nguyên, theo Hồng Chấn hướng thẳng đến Đại Lý tự, lúc đi cũng không quên để lại lời nhắn cho Tri Tân.

Lúc này ở Đại Tướng quốc tự cách đó ba con đường, Tri Tân đến xin gặp nhưng lại chỉ thấy một cái vách tường.

Pháp tôn vừa nhập định mấy ngày trước, đệ tử nói ông sẽ không gặp khách trước khi tỉnh lại. Để tỏ lòng tôn kính, trước khi tới Tri Tân đã cởi bỏ cà sa vân nghê, đổi sang một bộ tăng phục bình thường, nước da trắng trẻo sạch sẽ khiến y trông như một nhà sư mới vừa xuống tóc.

Không có duyên gặp được pháp tôn, y liền đi dạo trong chùa một lúc, vì rất ít người nhận ra y nên quãng đường đi dạo rất nhàn nhã. Cây cỏ và miếu thờ trong chùa đều là những cảnh Tri Tân quen thuộc, Mật Diêm tháp, Nhãn Quang môn, Bi tháp, Tương Luân…… Thi thoảng y lại đưa tay chạm vào, trong lòng tràn đầy hoài niệm.

Lúc đi tới trước đại diện, Tri Tân không bước vào, chỉ dập đầu vái lạy ba cái ở đỉnh lò trước cửa. Y quỳ trên mặt đất, bày tỏ một tâm nguyện bí mật giữa màn khói hương lượn lờ quanh năm không tiêu biến.

——

Ngày hai mươi mốt, đầu giờ Thìn, chợ Nhiêu Lâm.

Lý Ý Lan đi rồi, Lữ Xuyên không theo dõi Đỗ Thị Nhàn nữa, thứ nhất là vì Lưu Vân Thảo đã nhận tội, thứ hai là vì Giang Thu Bình đã giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là mau chóng tới Nhậm Dương tìm kiếm tung tích của Lưu Kiều và La Lục Tử. Thế là Lữ Xuyên liền cầm theo ấn tín, rời thành qua cổng Tây từ sáng sớm.

Lữ Xuyên không biết rằng sau khi hắn rời đi, Đỗ Thị Nhàn bị hắn theo dõi mấy ngày bỗng nhiên thay đổi thói quen ngủ nướng buổi sáng, chuyển sang dậy sớm đi chợ.

Gần Đại Nghĩa phường trong chợ có một chỗ bán súc vật, bây giờ vẫn đang vắng khách. Đỗ Thị Nhàn cẩn thận chọn ra một con tuấn mã khỏe mạnh, nhưng hắn không mua mà lại quay đầu đi tới sòng bạc gần đó, lựa một con bạc lôi thôi lếch thếch đang say như chết, cho kẻ nọ năm lượng bạc rồi dẫn đến chợ, bảo kẻ nọ mua con ngựa đó cho mình. Rồi hắn để ngựa trong chuồng của một quán trọ ở thành Đông, chuyển hướng đi tới Thúy Yên lâu.

Giờ này quá nửa câu lan viện vẫn còn đang say giấc nồng, Đỗ Thị Nhàn quen cửa quen nẻo vòng tới cổng sau, nơi đó đã có một cô gái trẻ trung ăn vận đẹp đẽ đứng chờ sẵn từ sớm, đang nâng tẩu thuốc nuốt mây nhả khói.

Cô nương nhác thấy có người đi vào trong hẻm thì liền nhanh chóng thu mắt lại, gõ gõ tẩu thuốc lên tường làm tàn tro rơi vào cái sọt rách dựng bên tường, sau đó đóng cửa đi thẳng vào trong viện, chẳng hề quay đầu lại.

Chờ nàng đi rồi, Đỗ Thị Nhàn bèn đi tới trước cái sọt đựng tàn thuốc, ngồi xổm xuống hé mở sọt ra, lấy ra một cái bọc vải màu đen. Hắn vén bọc vải lên, để lộ ra một đoạn vải đỏ thẫm và lệnh bài đồng thau, Đỗ Thị Nhàn đắc ý nhếch môi, phủi sạch bụi đất rồi đứng dậy vắt bọc vải lên vai, nghênh ngang rời khỏi hẻm nhỏ.

Nửa canh giờ sau, một vị nha sai mặt đen đi tới cổng thành phía Đông, mang theo lệnh bài và thư có đóng dấu của quận trưởng, bảo rằng phạm nhân vừa khai ra tình tiết mới nên quận trưởng lệnh cho mình mau chóng gửi cho đề hình đại nhân. Quan canh gác cổng thành kiểm tra lệnh bài và ấn tín, xác nhận không có vấn đề gì, bèn phất tay cho hắn ra khỏi cổng thành.

Lại một canh giờ nữa qua đi, Thúy Yên lâu trong thành Nhiêu Lâm bỗng nháo nhào cả lên vì có trộm đột nhập vào sương phòng phía Đông lầu hai.

Trong đó có một kỹ nữ là khóc lóc thảm thiết nhất, cô ả chửi mắng tên trộm trời đánh kia chẳng những trộm đồ của khách nhân mà ngay cả tiền chuộc thân của gái bán hoa cũng chẳng tha, đòi phải lập tức sai người đi báo quan. Các khổ chủ khác cũng tức giận bất bình, duy chỉ có một kẻ là ngoại lệ, kẻ nọ hoàn toàn không muốn lộ mặt, nhân lúc quan sai chưa tới gã đã lén lút nhảy cửa sổ chuồn đi.

Kẻ nọ chính là ân khách đêm qua của kỹ nữ khóc lóc, đồng thời cũng là một nha sai trực ban trong nha môn của Tạ Tài.

Tối qua nha sai thay ca với đồng liêu xong thì tới đây để uống rượu, vốn dĩ không định ngủ qua đêm, nhưng chưa uống được mấy chén đã say khướt, lúc tỉnh dậy thì đã bị trộm mất rồi. Đừng nói là tiền chơi gái, ngay cả cái áo khoác cũng chẳng thấy đâu, đúng là xúi con mẹ nó quẩy!

Kỳ thực nếu là lúc thường, đi uống chút hoa tửu cũng chẳng phải việc gì to tát, nhưng từ sau khi vị đề hình quan họ Lý kia đến đây, quận trưởng đã yêu cầu tất cả mọi người phải hành sự đoan chính, đừng làm bẽ mặt ông ta với cấp trên.

Nha sai sợ bị tóm được thì sẽ bị Tạ Tài cho no đòn, gã chạy biến về nhà, quên cả dặn kỹ nữ nọ che giấu cho mình. Thay đồ nha dịch xong, chờ đến giờ giao ban gã lại xách đao đến nha môn như chưa từng có gì xảy ra.

Trong nha môn không còn Lý Ý Lan, Giang Thu Bình liền nắm quyền chủ đạo. Y dậy sớm như thường lệ, ăn cơm, xem bản khai và thẩm phẩn phạm nhân, không hề thả lòng một li một tí nào.

Mọi người bắt đầu xem y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cố gắng hoàn thiện bản khai của những kẻ liên quan đến vụ án. Lời khai của Lưu Vân Thảo đã được sắp xếp thành hồ sơ, thời gian, địa điểm, cách thức gây án và những kẻ tham dự đều đã rõ rành rành.

Trong vụ án xã hí Sùng Bình, thủ đoạn cũng là biểu diễn đường phố, chỉ là lần này là làm ngược lại, bộ xương được giữ lại còn người sống thì bị trói dưới sân khấu kịch. Còn về câu hát “Mười năm” mà Giang Thu Bình luôn để ý, Lưu Vân Thảo nói rằng chẳng có ý đồ đặc biệt gì cả.

Vụ án ở chợ Dược Vương tại Du Phong và Tiên Cư điện cũng tương tự như vậy, chỉ khác ở đồ vật dùng để giấu bộ xương.

Trong vụ án Trùng Dương Phù Giang, bộ xương cũng được chôn đằng trước niệm tử thạch giống như trong hàn y án, mà “bộ xương” chậm rãi bay ra từ bia đá mà dân chúng nhìn thấy chỉ là một hình ảnh giả được vẽ ra. Nguyên liệu dùng để vẽ hình ảnh này khá đặc thù, đổ bột của phèn chua, viễn chí, ngoã tùng, náo dương hoa vào túi mật của con ngỗng vừa chết, treo lên hong khô rồi mài thành bột phấn, pha với nước giếng để vẽ hình.

Loại mực này lúc chưa khô có màu đen, khô rồi sẽ chuyển sang màu trắng xám, tuy nhiên ban ngày không nhìn thấy được, đến đêm dùng đuốc soi ở cách hai trượng mới có thể thấy, đứng xa hơn, gần hơn khoảng đó hoặc chiếu sáng quá cũng không thấy được. Cho nên vào ngày vụ án xảy ra, người của bọn chúng đứng cách hai trượng giơ đuốc lên, đợi mọi người sợ hãi trông thấy hình vẽ bộ xương thì lại để bộ xương thật chui từ dưới đất lên. Mọi người muốn nhìn rõ hơn nên tất nhiên sẽ soi sáng xung quanh bia đá, hình vẽ trên tảng đá tạm thời biến mất, sau đó đợi một trận mưa đổ xuống là sẽ xóa sạch dấu vết.

Đến đây quá trình gây án của cả sáu vụ đều đã sáng tỏ, chỉ còn lại những kẻ liên quan đến vụ án.

Viên Ninh ở trong ngục đã khôi phục mạch tượng ổn định, thế nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Nữ thích khách sau khi biết Lưu Vân Thảo nhận tội thì ý chí phản kháng nhanh chóng tụt dốc không phanh, sau đó Giang Thu Bình hỏi ả bất cứ vấn đề gì, ả đều chết lặng đáp mỗi câu “Đúng vậy”, ngoài ra không nói một lời nào cả.

Thứ Giang Thu Bình cần không phải một bản khai viết toàn chữ “Đúng vậy”, thứ y muốn là sự thật, là quá trình, mà nữ nhân không phối hợp làm y vừa bất đắc dĩ vừa thấy khó hiểu, sau một hồi bực bội y bèn nói: “Vì sao các ngươi lại trung thành với Lưu Vân Thảo như thế?”

“Y nói các ngươi chỉ là cô nhi mà y nhặt được, cũng chính miệng thừa nhận rằng đang lợi dụng các ngươi để báo thù, vậy mà ngươi vẫn sẵn lòng cống hiến cho y sao?”

Nữ nhân kia nghe vậy thì ánh mắt mới trở nên có thần thái, ả nhìn chằm chằm Giang Thu Bình rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Ngươi không hiểu đâu”.

Bọn họ quả thực đều là cô nhi, là tạp chủng được cứu ra từ Ninh Cổ Tháp. (Ninh Cổ Tháp là một khu vực ở biên giới phía Bắc Trung Quốc mà khi xưa chuyên dùng làm nơi đày ải tội phạm, vô cùng hoang vu heo hút, điều kiện sinh sống khắc nghiệt.)

Có người sinh ra là con của tội nhân, có người thì mệnh vận xoay vần, gặp phải biến cố. Ở cái tuổi trẻ thơ vô tri, bọn họ đã bắt đầu chịu đựng nhục nhã và chà đạp không hồi kết. Nhưng tất cả đều giống nhau, đều từng gắng sức kêu lên từng tiếng “Oan uổng” vô ích.

Có lẽ ý đồ ban đầu của tiên sinh khi cứu bọn họ không hề đơn thuần, song người này quả thực đã mang đến cho họ cuộc đời mới, hơn nữa minh oan giải tội là ước vọng xa vời mà cả đời bọn họ không thể với tới, tiên sinh còn có sức lực cố gắng một lần, vậy thì bọn họ cũng tình nguyện cống hiến một phần quyết tâm mà chính mình từng từ bỏ.

Những kẻ sống cả đời suôn sẻ, có tiểu tai nhưng không có đại nạn sẽ mãi mãi không hiểu được, bọn họ rốt cuộc đang cố bảo vệ cái gì.

Ấy là một chút khát vọng nhỏ nhoi về một thế gian công bằng vô tư, không hề có bao che thiên vị.

——

Giờ Mùi khắc hai, thiên lao Giang Lăng.

Hồng Chấn bước đi phăm phăm, Lý Ý Lan còn chưa kịp quan sát thiên lao dễ vào khó ra thì đã được đưa vào trong lớp song tù. Tiền Lý đã đến, đang vừa dùng hai tay xoa bóp cái đầu gối thấp khớp vừa chờ đợi hắn.

Phòng cực hình đã được bố trí xong xuôi, Lý Ý Lan vừa vào đã nhìn thấy phạm nhân bị xích chặt, tuy màu da không trắng trẻo nhưng cằm thì nhẵn nhụi, trông không già mà gương mặt lại có không ít nếp nhăn, không khó để đoán ra kẻ này chính là Vương Cật.

Trước khi Lý Ý Lan tới, Tiền Lý đã tra hỏi đơn giản và phát hiện Vương Cật đúng là hơi chất phác. Ông nói Lưu Vân Thảo đã nhận tội, khuyên Vương Cật chớ nên ngoan cố chống cự nữa, nhưng kẻ này cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mặt đất như thể không nghe thấy.

Tiền Lý cảm thấy kẻ này không dễ thẩm tra, sau khi Lý Ý Lan đến thì ông hoàn toàn xác nhận trực giác của mình không sai, Vương Cật như thể một con trai ngậm chặt miệng, gọi gã là kẻ câm cũng chẳng ngoa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi