THANH CUNG BÍ SỬ


Màn đêm buông xuống ngói lưu ly trùng trùng điệp điệp của Tử Cấm Thành.

Ánh đèn dần được thắp sáng mọi lối đi.

Trữ Tú cung rơi vào bầu không gian tĩnh lặng, Lan Nhi ngồi trước gương đồng, cẩn thận tháo bỏ trang sức trên tóc.

Nàng đảo mắt quanh tẩm điện, nói:" Tiến Hỉ, Xuân Cơ đâu rồi?".
Tiến Hỉ hơi khom người, nhẹ bóp lên vai Lan Nhi, cung kính đáp:" Xuân Cơ cô cô vẫn ở trong phòng không ra ngoài, cả ngày hôm nay không ăn uống gì cả".
Lan Nhi khẽ gật đầu, hạ mi nhìn xuống trâm cài hoa nhung, bảo:" Nếu nó đã không muốn làm việc vậy ngày mai đưa nó đến Tứ Chấp Khố đi".
Lời nàng vừa nói ra, Tiến Hỉ lập tức sững người, hơi hạ giọng, búi tóc Lan Nhi lên cao, nói:" Chủ tử, Tứ Chấp Khố là nơi công việc nặng nhọc nhất, đưa tỷ ấy đến đó, kì thực có hơi..."
"Hơi quá đáng đúng không", Lan Nhi cất giọng thần bí.
Tiến Hỉ tái mặt đi, quỳ sạp xuống sàn:" Nô tài không dám".
Lan Nhi cười nhạt, đặt trâm hoa nhung vào tráp gỗ, đặt vào ngăn tủ, từ từ nói:" Ta cũng nghĩ làm vậy quả thực nó hơi quá đáng, vậy cứ cho nó đến hành cung Nhiệt Hà làm việc đi.

Sau này nếu hữu duyên gặp lại ta sẽ thu nhận nó trở về Trữ Tú cung".
Tiến Hỉ "vâng" một tiếng, Lan Nhi liếc nhìn hắn, nói tiếp:" Đêm nay cho Xuân Cơ hầu hạ ta đi, bảo trù phòng chuẩn bị một ít thức ăn, Vạn Tuế gia đêm nay sẽ đến".
Tiến Hỉ tuân mệnh lui ra.

Trăng dần đã đến đỉnh trời, Xuân Cơ lẻn đi từ cửa phụ ra ngoài.

Nàng ta đến trước Cảnh Dương cung, vừa đặt một chân vào lại rụt rè thu lại.

Trước mắt nàng là cánh cổng có thể khiến cho cuộc sống của nàng ta tốt đẹp hơn, trong lòng lại hồi tưởng đến những ân tình cùng Lan Nhi.

Xuân Cơ ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng giữa lạc lõng giữa bầu trời hoang vắng, hình ảnh khói tỏa lên nghi ngút, nước sôi cứ thế mà đổ vào bàn tay của nàng.


Xuân Cơ đưa tay soi dưới ánh trăng mờ ảo, vết bỏng vẫn còn trên đấy.

Nàng ta nhìn về hướng cánh cổng, lòng tràn đầy nỗi oán hận, tiến vào trong.
Xuân Cơ vòng ra sau, vào hậu viện Cảnh Dương cung.

Mân Quý nhân đã ngồi chờ sẵn, vừa nhìn thấy Xuân Cơ, nàng ta liền nói cười không ngưng, như cả hai đã thân thiết từ khi nào:" Xuân Cơ muội, vào đi! Ta cứ lo là muội không đến đây chứ".
Mân Quý nhân dìu Xuân Cơ vào trong, cung nhân đảo mắt nhìn quanh, lặp tức đóng chặt cửa.

Mân Quý nhân đỡ Xuân Cơ ngồi xuống sạp, ôn nhu nói:" Muội muội đến đây quả thực là đã suy nghĩ chu toàn, làm sao có thể cả đời này khụy gối khom lưng được chứ".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chế Ngự Nam Thần
2.

Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ
3.

Chú Nhỏ
4.

Ánh Trăng Sáng Thật Giả
=====================================
Mân Quý nhân đưa Xuân Cơ tách trà, nàng liền đẩy ra, hai mắt tràn đầy nhiệt huyết, nói:" Mân chủ tử, làm sao ta có thể thoát khỏi kiếp xuống khụy gối khom lưng này được?".
Mân Quý nhân cười nhạt, đưa Xuân Cơ lọ thuốc, thần bí bảo:" Đêm nay khi Vạn Tuế gia đã ngủ say, ngươi lén mang thứ này cho ngài ấy ngửi, chỉ cần như vậy, ngươi sẽ là người của Vạn Tuế gia..."

Xuân Cơ cẩn thận giấu lọ thuốc vào áo, trở về Trữ Tú cung.
Trăng dần ngã về Tây, Trữ Tú cung chìm vào tĩnh lặng.

Các tiểu thái giám canh cửa đều ngủ gật, Xuân Cơ lấy áo Lan Nhi vừa mặc, choàng lên người.

Nàng ta chầm chậm tiến đến cạnh nơi Hoàng đế nằm, Xuân Cơ nhìn vào lọ thuốc, tay nàng ta rung lên, từng nhịp thở lại trở nên khó khăn.

Lọ thuốc càng lúc càng gần đến mũi Hoàng đế, hắn chợt mở mắt.

Trước mắt Hoàng đế hiện lên từng họa tiết trên áo Lan Nhi, mờ ảo khiến hắn không thể nhìn thấy mặt người đứng cạnh.

Xuân Cơ từ từ đi ra, Hoàng Đế cũng đứng dậy, cứ thế nàng ta bước một bước, hắn cũng tiến lên một bước.

Xuân Cơ đưa Hoàng đế gian phía Tây, từ từ kéo áo xuống, lộ ra phần vai trắng nõn.

Hoàng đế cứ như mãnh hổ, nhảy vồ đến nàng ta.
Canh hai, Ngô tổng quản đẩy cửa đi vào, hắn vào tẩm điện, đến cạnh giường, nhìn vào chỉ thấy mỗi Lan Nhi nằm đấy.

Ngô Kiên mặt tái đi không còn một giọt máu, hắn cuốn cuồng tìm các gian khác.

Đến gian phía Tây, Hoàng đế đang nằm dưới sàn, long bào cũng nằm sang một góc khác.

Xuân Cơ y phục không chỉnh tề, ôm mặt nức nở.


Ngô tổng quản vừa nhìn đã hiểu ra sự việc, tặc lưỡi, đến cạnh Xuân Cơ, dùng ngón trỏ đẩy đầu Xuân Cơ, mắng:" Ngươi cũng gan to lắm, Ý chủ tử vẫn còn ngủ trong kia, ngươi đã ở đây trèo lên long sàn rồi".
Xuân Cơ lặng người, không nói gì.

Ngô tổng quản đến cạnh lay người Hoàng đế.

Hắn mơ màng tỉnh dậy, thấy trên người không mảnh vải che thân.

Hoàng đế có chút sững sốt, nói:" Ngô tổng quản, chuyện...!chuyện gì vậy...".
Ngô tổng quản nhanh chóng khoác long bào lên cho Hoàng đế, tặc lưỡi, hai chân mài chau lại:" Vạn Tuế gia, người...!người đã lâm hạnh Xuân Cơ rồi..."
Hoàng đế sững người, hắn thở dài một hơi, đưa tay lên tráng, vỗ lên tráng vài cái, nói:" Trẫm...!trẫm thực sự đã lâm hạnh Xuân Cơ sao?".
Ngô tổng quản liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế khẽ gật đầu.

Lão ta lén nhìn vào hướng giường Lan Nhi, khẽ nói:" Vạn Tuế gia, nô tài nghĩ nếu người sắc phong Xuân Cơ cô nương, e là sẽ khiến Ý tần nương nương không vui".

Hoàng Đế ôm đầu, thở dài một hơi, hắn nhìn sang Xuân Cơ, nhắm chặt mắt nói:" Dù sao nàng ta cũng đã thành người của trẫm rồi cứ phong nàng ta làm Quan nữ tử đi, tạm thời chuyển đến Khải Tường cung, tránh xa Lan Nhi một chút".
Ngô tổng quản khẽ gật đầu, dìu Hoàng đế vào Dưỡng Tâm điện.
Xuân Cơ được các tiểu thái giám, đưa đến Khải Tường cung.

Nàng ta ngồi lên kiệu liễn, nhìn về phía trước, song lại nhìn xuống đám mã phu.

Xuân Cơ chợt cười nhạt, đưa tay chỉnh lại hoa nhung trên lưỡng bã đầu, lấy từ trong tay áo ra chiếc trâm hồ điệp bằng điểm thúy cài lên tóc.
Tinh mơ, Lan Nhi mơ màng tỉnh giấc, nàng đưa mắt nhìn quanh tẩm điện.

Mọi thứ vẫn vậy, chẳng có chút gì thay đổi.

Đức Hải mang chậu nước vào, đưa đến cạnh giường.

Lan Nhi lấy khăn lụa được chuẩn bị sẵn lau nhẹ lên mặt.

Nàng chợt nhớ ra một chuyện, nói:" Đức Hải, Xuân Cơ đã được điều đến Nhiệt Hà chưa".

Cái tên Xuân Cơ vừa được nói ra, Đức Hải liền rung rẫy, đưa mắt cầu cứu Tiến Hỉ.

Lan Nhi nhìn thấy thái độ hắn ra khác thường, nói:" Tiến Hỉ, đêm qua có chuyện gì?".
Tiến Hỉ chầm chậm tiến lên, hắn né tránh đi ánh mắt nghiêm nghị của Lan Nhi, hạ giọng:" Đêm...!đêm qua...!Vạn Tuế gia...!đã...".
Giữa hai chân mài Lan Nhi chau lại, tay nắm chặt chăn, nàng từ từ đứng dậy, nghiêm trọng:" Đêm qua, Vạn Tuế gia làm sao?".
Tiến Hỉ nuốt một ngụm nước bọt, rung rẫy quỳ sạp xuống, lên giọng:" Đêm qua, Vạn Tuế gia đã lâm hạnh Xuân Cơ cô cô rồi ạ".
Lan Nhi vừa nghe, hai mắt trợn tròn, tay nàng rung lên từng cơn.

Nàng không chịu được đả kích, trước mắt bỗng chốc mờ ảo, dần dần chuyển thành một mảng đen hẳn.

Sau đấy chỉ là tiếng của các cung nhân:" Chủ tử, chủ tử", " Mau gọi thái y".
Một cảm giác đau nhói ở đầu ngón tay, Lan Nhi từ từ tỉnh dậy, trước mắt nàng là Như Uyển, nàng ta nước mắt đã lăng dài trên má, tóc mai rủ rượi, xiêm y vẫn còn chưa kịp thay.

Vừa thấy Lan Nhi tỉnh lại, liền nắm tay nàng, nói:" Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, tỷ có thấy đau ở đâu không?".
Lan Nhi chòm người muốn ngồi dậy, Đức Hải cùng Như Uyển đến đỡ nàng ngồi tựa vào gối.

Hoàng đế cũng từ ngoài gấp gáp chạy vào:" Lan Nhi, nàng không sao chứ?".
Hoàng đế chạy đến bên giường, nắm lấy tay nàng.

Lan Nhi sóng mũi cay cay, nàng gạt tay Hoàng đế ra, cổ họng nàng ứ lại như mắc phải vật gì, nói:" Tứ lang, người có yêu Lan Nhi không?"
Hoàng đế đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương người đối diện, hắn nắm lấy tay Lan Nhi, nói:" Trẫm yêu nàng hơn cả bản thân mình".
Cơn giận sắp dân trào trong lòng Lan Nhi đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng ánh mắt và sự chân thành từ lời nói ấy, làm trái tim mỏnh manh dao động, nàng ôm chầm lấy Hoàng đế, nức nở.
Tiến Hỉ thấy mọi người đang vây quanh Lan Nhi, rón rén lui ra.

Hắn chạy đến hòn non bộ trong Ngự Hoa viên.

Xuân Cơ đã đứng đợi sẵn, hắn đến cạnh nàng ta, thở hỗn hểnh, nói:" Biểu...!biểu tỷ..."
...•...
...Hết Tập 30....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi