THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Nga Hiền dùng
 
Ngay lúc nói những lời này ra khỏi miệng, nàng ta đã lập tức hối hận.
Rốt cuộc nàng ta bị làm sao vậy, đây vẫn là nàng ta ư?
Sao lại nóng lòng mưu cầu như vậy, hoàn toàn bại lộ tâm sự của mình ra, giống như bỏ lỡ những lời này thì sẽ không bao giờ có thể nói ra nữa vậy. Lúc trước mặc dù nàng ta có chán ghét Tín Quý nhân, cũng tuyệt sẽ không thất thố như thế.
Trong lòng Hoàng hậu có phần ảo não, rốt cuộc là nàng ta làm sao vậy, một khi gặp phải ba chữ ‘Như Quý nhân’ này, nàng ta lại trở nên không giống một Hoàng hậu chút nào.
Ngung Diễm nhìn nàng ta trong chốc lát, hắn cười một tiếng, quay đầu nói: “Hoàng hậu, lúc trước trẫm quá coi trọng ngươi. Bây giờ xem ra, ngươi đúng là không bằng Hiền Phi.”
Hắn nói: “Trẫm để Ngạc La Lý đưa một quyển tâm kinh đến Cảnh Nhân Cung, Hiền Phi không nói hai lời lập tức sao chép sáu bản đưa về Dưỡng Tâm điện. Mà ngươi thì sao? Ngươi nhìn xem việc ngươi đã làm nhiều ngày nay xem, còn có dáng vẻ ghen tị hiện tại, có chỗ nào giống Hoàng hậu không?”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu kinh sợ đứng bật dậy từ chỗ ngồi: “Hoàng thượng, thần thiếp biết, mấy ngày nay, ngài vẫn luôn bất mãn, lạnh lùng đối với thần thiếp, nhưng thần thiếp đều suy tính vì Hoàng thượng, vì hoàng thất Đại Thanh. Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt thiết kế thay thế Tú Quý nhân thị tẩm vào đêm Trần Đức hành thích, thần thiếp nhiều lần đề ra nghi vấn, thái y mới dám thừa nhận một đêm kia trong cơ thể Hoàng thượng đúng là có dấu hiệu trúng độc rất nhỏ, hoàn toàn tương đồng với độc lúc Trần Đức bị chế phục. Đêm đó cũng chỉ có ba người Hoàng thượng, tên nô tài kia và Như Quý nhân ở đó, hung phạm là ai không cần nói cũng biết!
Hơn nữa thần thiếp còn nghe nói, Thận Hình ti từng ép hỏi được Trần Đức thừa nhận một đêm kia ép Hoàng thượng viết xuống chiếu thư ngỗ nghịch vốn từ bên Như Quý nhân bày mưu đặt kế, nàng bụng dạ khó lường, thận trọng từng bước, Hoàng thượng ngài lại tự mình bày mưu đặt kế huỷ hoại chứng cứ phạm tội, khư khư cố chấp vì che giấu cho nàng!”
“Hoàng hậu! Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!”
“Thần thiếp không nói bậy! Từng việc từng việc, tội lỗi đều chỉ thẳng về phía Như Quý nhân! Nếu không phải trong lòng nàng có quỷ, vì sao xong việc phải đi đưa ngân lượng cho Trần gia? Sau khi chuyện bại lộ vì sao phải giết người diệt khẩu?”
“Hoàng thượng, ngươi nói đi!”
Đối mặt với Hoàng hậu cuồng loạn trước mắt, Ngung Diễm buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng vào nàng ta.
“Hoàng hậu, theo lời Tú Quý nhân thì Tú Nguyệt đoạt thị tẩm đêm hôm đó của nàng ta, vu khống, trẫm lại cho rằng không thể tin, dáng vẻ đêm hôm đó nàng ta bỏ trẫm đi, trẫm lại càng nguyện ý tin tưởng Tú Nguyệt là thực lòng tiến đến cứu giá.”

“Về phần chiếu thư gì kia, tên nô tài hành thích điên cuồng nói xằng nói bậy, Hoàng hậu có thể nào coi là thật sự. Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết chuyện chiếu thư đều là lời nói vô căn cứ.”
“Hoàng thượng, người…”
“Chẳng lẽ Hoàng hậu tình nguyện tin tưởng một kẻ điên mà không tin trẫm?” Ánh mắt hắn trầm xuống: “Về phần bạc à? Tú Nguyệt mềm lòng, nàng lén nhờ người đưa bạc ra cung, trẫm nguyện ý tin tưởng nhất định vì nàng thấy bà lão hơn tám mươi tuổi kia đáng thương. Nhưng dù sao cũng là trái với cung quy, mấy ngày nay ngươi hạ lệnh cấm túc nàng ở Diên Hi cung, vậy coi như là trừng phạt đi.”
“Về chuyện giết người diệt khẩu, những lời không có chứng cứ rõ ràng này, về sau ai ở trong cung bắt gió bắt bóng loạn truyền lời đồn, trẫm lập tức trị tội nặng. Hoàng hậu cũng không cần quá mức nhọc lòng.”
“Hoàng thượng?” Trong đầu Hoàng hậu giống như bị sét đánh ầm vang một tiếng, trước mắt nàng ta tối sầm, không thể tin tưởng nói: “Hoàng thượng thiên vị Như Quý nhân như thế, hoàn toàn không màng gia pháp tổ tông ư?”
“Hoàng hậu!” Tiếng chén trà vỡ vụn vang lên, Hoàng đế đứng dậy từ trên chỗ ngồi, giọng nói chưa bao giờ lạnh lùng tàn khốc như thế: “Ngươi còn nói đến tổ tông gia pháp với trẫm? Ngươi cùng Hiền Phi ở Khâm An điện sắp đặt pháp sự kia, có nghĩ tới gia pháp tổ tông không? Trẫm bị bệnh nặng hôn mê, ngươi lén dẫn người đi Diên Hi cung bức bách Như Quý nhân, có nghĩ tới gia pháp tổ tông không?”
“Trẫm quá thất vọng với ngươi! Ngươi có nghĩ tới vì sao sau ngày thứ hai trẫm tỉnh lại thì lập tức thu hồi quyền quản lý lục cung của Hiền Phi, lại chưa từng trách cứ ngươi nửa câu chưa?”
“Trẫm vẫn luôn ẩn nhẫn không phát tác, mỗi lần trẫm đều bận tâm mặt mũi ngươi đi xử trí răn dạy Như Quý nhân, vì cái gì? Đơn giản vì ngươi là Hoàng hậu! Trẫm cho ngươi thể diện cùng tôn nghiêm của Hoàng hậu, trẫm muốn xem trọng tình cảm Đế Hậu, hoàn toàn bởi vì ngươi là Hoàng hậu!”
“Mấy ngày nay trẫm không gặp ngươi, là không muốn tình cảm phu thê mười năm của chúng ta xuất hiện vết rách! Trẫm còn nhớ rõ thân phận của ngươi, chính ngươi phải nhớ cho rõ thân phận của mình!”
“Trẫm không muốn nói thêm với ngươi nữa,” Hắn xoay ngươi: “Ngươi về đi thôi. Không có việc gì thì cứ ở Trữ Tú cung suy ngẫm. Không cần lại đến Dưỡng Tâm điện làm phiền trẫm.”
Hoàng hậu cảm thấy tất cả sức lực trên người dường như đều bị rút sạch, thân thể nàng ta mềm nhũn, gắt gao che ngực lại: “Hoàng thượng, cho dù ngài có nhiều bất mãn với thần thiếp, mặc dù thần thiếp có chết muôn lần cũng muốn phải nói lời can ngăn ngài, ngài không thể sủng hạnh một người có lòng riêng, lại còn sẽ nguy hại đến Hoàng thượng!”
Ngung Diễm cười lạnh một tiếng, vẫn đưa lưng về phía nàng ta: “Hoàng hậu, trẫm bệnh nặng, lúc Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt liều chết chạy đến, ngươi vì trẫm làm cái gì? Ngươi chỉ lo loại trừ người đối lập với ngươi.”
“Trẫm khuyên ngươi, vẫn học hỏi Hiền Phi nhiều vào, nàng ấy biết nếu trẫm điều tra rõ việc này, nàng ấy không gánh nổi. Cho nên trẫm muốn thu hồi quyền quản lý lục cung của nàng ấy, nàng ấy không nói hai lời lập tức ở Cảnh Nhân cung tự mình suy xét, cái gì sát khí xông nứt nóc nhà… Trẫm không phải hôn quân. Ở chuyện này, Hiền Phi thông tuệ hơn ngươi đấy.”
“Rốt cuộc ngươi vẫn là kế Hậu, nếu Thanh Du còn sống, hậu cung của trẫm cũng sẽ không đến mức chướng khí mù mịt như thế này. Như Quý nhân hầu hạ trẫm vất vả, thời gian này nàng ấy cũng không cần phải đi Trữ Tú cung thỉnh an sáng tối gì. Đi ra ngoài đi.”
...

“Hoàng thượng nói thật à?”
Tú Nguyệt vui vẻ mà đưa qua nhân hạch đào đã bóc xong: “Ngài nói ngài đã đặc biệt dặn dò Hoàng hậu nương nương, tần thiếp không cần đi Trữ Tú cung thỉnh an thật sao?”
Mấy ngày trước đây ầm ĩ túi bụi như vậy, nàng đang lo không biết đối mặt với Hoàng hậu nương nương thế nào, không ngờ được là Hoàng thượng lại vẫn có lúc có tâm như vậy? Sẽ suy xét chu đáo cho nàng trong đông đảo phi tần trong hậu cung?
“Không phải không cần đi nữa mà là thời gian này không cần phải đi, Hoàng hậu là Trung Cung, nàng là Quý nhân, nàng vẫn phải tôn trọng Hoàng hậu, tôn trọng Trung Cung.”
“Tất nhiên, tất nhiên,” Tú Nguyệt mừng thầm nói: “Chỉ cần tránh khỏi đoạn thời gian nổi bật này, tần thiếp đi Trữ Tú Cung thỉnh an bao nhiêu lần đều được.”
Chuyện đau đầu nhất cũng đã qua, còn lại đều là chuyện vui vẻ. Hôm nay Tú Nguyệt nhận được một rương vàng bạc châu báu Nội Vụ phủ đưa tới. Nàng vừa mới đếm tới hơn năm trăm viên, Hoàng thượng nhắc tới một câu như vậy thì bị ngắt mất, bây giờ lại phải lần nữa đếm lại.
Ngung Diễm đặt quyển sách trong tay lên trên bàn con ở giường đất, hắn nhăn mày: “Trẫm là vua của một nước, chẳng lẽ còn phải thiếu nàng mấy viên chân trâu chắc? Trẫm tới Diên Hi cung hơn nửa canh giờ, nàng chỉ bóc hạch đào cho trẫm, trà cũng không có một ly, số hạt châu kia lại đếm đi đếm lại bảy lần, còn muốn đếm lại một lần từ đầu à?”
Thật đủ nhàm chán.
“Còn không phải tại Hoàng thượng cứ luôn nói chuyện với tần thiếp, tần thiếp mới phải đếm lại sao.”
Tú Nguyệt ném số hạt châu vừa mới đếm vào trong hộp, được, lại đếm lại lần nữa. Thú vui đếm tiền này ấy mà, cho dù đếm một trăm lần nàng cũng thấy vui, Hoàng thượng sao có thể hiểu được chứ.
“Ở chỗ tần thiếp chỉ có trà lạnh, Hoàng thượng không thích uống, tần thiếp đã để Bảo Yến đi Nội Vụ phủ lĩnh lá trà. Về sau pha cho Hoàng thượng nhiều chút là được.”
“Điểm tâm thì sao? Điểm tâm cũng không có một mâm!”
Tú Nguyệt vừa muốn mở miệng đáp lời đã nghe được ngoài cửa vang lên một loạt tiếng ồn ào.
Tú Nguyệt nhìn phía cửa, hiểu rõ mà cười, không cần đoán, nàng cũng biết là ai.

“Mộc Cẩn?” Nàng gọi một câu.
Mộc Cẩn rất nhanh đáp lời vào cửa, đầu tiên nàng ấy cẩn thận liếc nhìn Hoàng thượng một cái, sau đó nói với Tú Nguyệt: “Tiểu chủ, Lan Quý nhân, nàng ta…”
“Nói đi.”
“Bẩm tiểu chủ, Lan Quý nhân mang theo bàn bánh gạo nếp lại đây, nói là muốn dâng cho Hoàng thượng.”
Sắc mặt Hoàng thượng hờ hững, hắn cùng Tú Nguyệt hai người một chỗ đang hoà thuận vui vẻ, lúc này Lan Quý nhân tiến vào thật vướng víu.
“Không cần, nói cho Lan Quý nhân, tâm ý của nàng ta trẫm nhận, để nàng ta về Đông Thiên điện đi.”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Mộc Cẩn vừa muốn đi ra ngoài lại bị Tú Nguyệt gọi: “Khoan đã.”
“Ngươi nói với Lan Quý nhân Hoàng thượng bảo nàng ta về đi, bánh gạo nếp là tâm ý của nàng ta, trình vào đi.”
“Cái này…” Mộc Cẩn khó xử, nhìn nhìn sắc mặt Hoàng thượng không có gì khác mới lo sợ mà đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bàn bánh gạo nếp kia được bưng lên.
“Lan Quý nhân này thật đúng là có tâm đấy.” Tú Nguyệt nhìn nhìn: “Gạo nếp trắng này, còn màu vàng phủ trên này hẳn là bơ, phấn này bỏ thêm hoa quả tươi, tám loại hương vị, Lan Quý nhân thật đúng là có tâm mà.”
Vừa nói nàng vừa cầm lên một miếng bỏ vào trong miệng: “Rất ngọt rất mềm, Hoàng thượng.”
Hoàng thượng tức giận mà nhìn nàng: “Trẫm tới Diên Hi cung thăm nàng, đến Lan Quý nhân đều biết phải chuẩn bị điểm tâm cho trẫm, nàng thì sao? Nàng nhìn nàng xem!”
“Nàng có chỗ nào xứng với đối đãi của trẫm không?”
Còn không phải là một mâm bánh gạo nếp à? Thật là keo kiệt. Tú Nguyệt không phục mà đứng lên, từ phía bên phải giường la hán đi mặt trước mặt Hoàng thượng, cầm một mâm bánh gạo nếp kia “rầm” một tiếng đè bàn sách trên giường đất của Hoàng thượng.
Ngung Diễm nhìn dáng vẻ nàng: “Sao? Trẫm nói nàng, nàng còn không phục à?”

Lời còn chưa dứt, Tú Nguyệt ngậm một nửa bánh gạo nếp hồng nhạt ở trong miệng, hơi cúi người về phía trước hôn lên môi hắn.
Qua một nén nhang, Tú Nguyệt bò dậy từ trên người hắn, xoa xoa môi, nuốt nốt nửa miếng bánh gạo nếp trong miệng xuống.
“Ngọt không, Hoàng thượng?”
Mặt Hoàng thượng hơi hồng, qua một lúc lâu không nói ra lời. Hắn còn ở trong khiếp sợ mà Tú Nguyệt mang cho hắn, còn tuổi nhỏ, thế mà làm việc lại phá cách lớn mật như vậy.
“Ngọt không?”
“…… Ngọt.” Âm thanh gần như không thể nghe thấy.
Tú Nguyệt dí sát vào nhìn hắn: “Hoàng thượng còn chưa ăn hết đấy. Hoàng thượng nói xem là bánh gạo nếp của Lan Quý nhân ngọt, hay là tần thiếp ngọt?”
Mặt Hoàng thượng càng hồng, bắt đầu im lặng không lên tiếng.
Tú Nguyệt ha ha cười nhìn hắn: “Vậy Hoàng thượng nói xem rốt cuộc tới chỗ tần thiếp có đáng giá hay không? Nếu Hoàng thượng vẫn cảm thấy ngài thiệt thòi vậy thì lần sau đi chỗ Lan Quý nhân kia nếm được điểm tâm ngon nhất, dùng trà nóng, lá trà mới ngâm đi.”
“Nàng ta có chỗ nào so được với Tú Nguyệt của trẫm chứ.” Hoàng thượng một lần nữa ngồi dậy, vội đi kéo tay Tú Nguyệt: “Có Tú Nguyệt ở đây, cho trẫm uống cái gì, trẫm sẽ uống cái đó. Nếu thật sự không có thì trẫm không ăn không uống, nhìn Tú Nguyệt của trẫm là đủ rồi.”
“Cái này còn nghe được.”
Tú Nguyệt hơi vừa lòng, nàng nhìn một bàn bánh gạo nếp bên cạnh, lại nhìn cửa đóng kín mít, một lần nữa ngồi vào trên người Hoàng thượng: “Phu quân, nô gia lại hầu hạ ngài dùng một miếng bánh gạo nếp được không?”
“Nàng!” Hoàng thượng thật sự không chịu nổi nàng trêu chọc, nhớ lại hắn là một đế vương, thế mà vừa rồi thiếu chút nữa lật thuyền, thua kỹ thuật hôn của một tiểu nữ nhi mười lăm mười sáu tuổi, quả thực hoang đường.
“Tới đi.” Trong giọng nói của hắn mơ hồ mang theo chút mất tự nhiên.
Tú Nguyệt cười cười, nhìn mấy miếng điểm tâm trong khay bạc: “Vậy chúng ta lại nếm thử miếng bánh gạo nếp thêm bơ màu vàng này được không?”
“Được, nàng nói cái gì cũng được.”
Tú Nguyệt ngậm bánh gạo nếp bơ ở trong miệng, ăn xong miếng này, rốt cuộc nàng có thể an tâm tiếp tục đếm một ngàn viên kim châu kia rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi