THANH CUNG SỦNG PHI

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Tuệ Quý phi





Thuần Tần cúi đầu, không nhìn rõ nàng ta đang suy nghĩ gì, trong phòng im ắng một lúc.

Lúc nàng ta lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng ta hướng về phía Tú Nguyệt, nàng ta chăm chú nhìn Tú Nguyệt một hồi lâu rồi cười một tiếng: "Quả nhiên, cuối cùng vẫn là ngươi."

"Vốn... ta cũng từng dao động, lúc mới vào cung, Hoàng thượng từng sủng ái có thừa với ta. Hắn là một Đế vương anh minh thần vũ, coi trọng đức hạnh hậu phi như vậy nhưng lại phong ta làm Tần đầu tiên. Trải qua thời gian hầu hạ hắn ở tiềm để... ta cũng từng nghĩ tới đi đường cũ của Hàm Quý phi, cắt đứt sạch sẽ với người ở ngoài cung, cứ như vậy hầu hạ Hoàng thượng một đời một kiếp."

"Nhưng mà Như Phi, ngươi vào cung, tất cả đều thay đổi. Hoàng thượng coi trọng đức hạnh nhất, lại làm quá giới hạn với ngươi như vậy. Ngươi phạm sai lầm vài lần, tuy trên mặt Hoàng thượng ra vẻ nghiêm khắc nhưng lại tìm mọi cách bảo vệ ngươi. Hậu cung nhìn không ra nhưng ta nhìn thấy rõ ràng, nếu không ta cần gì dùng phỉ thúy lung lạc ngươi!"


"Thời gian hầu hạ và đức hạnh của ngươi như vậy, phong Quý nhân đã là miễn cưỡng rồi. Hoàng thượng lại càng thêm vắng vẻ ta, để ngươi từng bước dẫm lên đầu ta, sao ta có thể cam tâm!"

"Chỉ cần Hoàng hậu và Hàm Quý phi lật đổ ngươi, nhược điểm Hàm Quý phi và người ta thông đồng, mưu hại cố Hoàng hậu ở trong tay ta! Hoàng hậu biết rõ lai lịch của Hàm Quý phi nhưng lại dùng mọi cách bao che, chuyện này lan truyền ra ngoài, nàng ta nào còn xứng làm Hoàng hậu Đại Thanh! Trang Phi vừa chết, hậu cung này chính là của ta! Không có mấy người các ngươi, ta thành Hoàng hậu là có thể thuận lợi ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng!"

Nhưng hiện giờ, tất cả đều bị Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt làm hỏng. Nàng ta xuống tay với Lưu Dục Hiên, chủ công cũng đã phát hiện lòng phản nghịch của nàng ta, nàng ta mất hết tất cả.


Hoàng cung không chấp nhận được nàng ta, ngoài cung càng không chấp nhận nàng ta.

"Như Phi, người dùng dáng vẻ đã từng dùng để lừa gạt Trần Đức, còn muốn sử dụng trò cũ trên người ta sao? Ta cùng đường rồi... ba người các ngươi... phải chôn cùng ta..."

Ánh mắt Thuần Tần trở nên lạnh nhạt, lưỡi dao sắc bén trong tay tàn nhẫn đâm về phía giữa cổ Hàm Quý phi. Cùng lúc đó, Quý phi hét lên, liều mạng ngăn cản tay nàng ta. Trong lúc giằng co, Hàm Quý phi đã tránh được một đòn chí mạng nhưng bị một vết thương rất sâu chỗ bả vai.

Thuần Tần đứng nơi đó, cười thành tiếng: "Hàm Quý phi, ngươi nên biết độc của ta lợi hại thế nào, chảy máu, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

Nàng ta không để ý tới Hàm Quý phi nữa, chuyển hướng sang Hoàng hậu, hung ác giơ lên: "Người tiếp theo chính là ngươi!"


Hoàng hậu còn chưa kịp né tránh, lưỡi dao sắc bén của Thuần Tần đã giơ lên giữa không trung. Đến góc áo của Hoàng hậu Tú Nguyệt cũng chưa kịp sờ đến, đã thấy Hàm Quý phi dùng một cái trâm cài tóc cắm chéo vào cổ Thuần Tần.

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt Thuần Tần bắt đầu mơ hồ, nàng ta chỉ nhìn thấy Quý phi gần trong gang tấc.

Hàm Quý phi lộ ra nụ cười dữ tợn với nàng ta: "Thuần Tần, bổn cung đã sớm nói với ngươi, chúng ta nên xử lý êm đẹp nhưng ngươi lại không nghe cơ!"

"Lưu Giai thị!" Thuần Tần che miệng vết thương, máu ào ạt chảy ra từ giữa các ngón tay, oán hận nhìn Hàm Quý phi: "Ngươi... ngươi đừng đắc ý... cho dù ta không gϊếŧ được hai người bọn họ thì cũng có ngươi tới chôn cùng."

Hàm Quý phi lau sạch dấu máu trên trâm, thong thả ung dung cắm lại đỉnh đầu, nàng cười với Thuần Tần: "Thuần Tần, những người đứng trong căn phòng này, phân vị của ngươi thấp nhất, cũng là ngươi ngu ngốc nhất."
"Bổn cung là Quý phi của Hoàng thượng, ngươi chẳng qua chỉ là một Tần! Ở ngoài cung, bổn cung là ngạch nương của con trai hắn, bổn cung có vô dụng, hắn cũng sẽ lo cho bổn cung." Hàm Quý phi cầm một bình sứ: "Có phải chưa có ai nhắc đến viên thuốc giải độc này với ngươi?"

"Quý phi..." Hoàng hậu nhìn nàng ta, nàng biết, một viên thuốc giải độc kia là dùng để giữ mạng cho Bạch Nghiêu, Hàm Quý phi cất giấu bên người ba mươi mấy năm, hiện giờ...

"Thuần Tần, ngươi đáng chết."

"A... ha ha!" Tầm mắt Thuần Tần ngày càng mơ hồ, trước mặt một màu đen nhánh. Thân người nàng ta mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất, ho khan đứt quãng và cười vài tiếng: "Các ngươi tưởng... ta thua sao, gϊếŧ ta... các ngươi sẽ không bao giờ biết... kết hoạch công phá cửa cung một ngày kia... không xa..."

"..."
Dường như Ngung Diễm đã mơ một giấc mơ rất dài.

Khánh nương nương, ngạch nương, Hiếu Thục Hoàng hậu nuôi nấng hắn từng bước từng bước cách xa hắn, hắn trôi giạt trong bóng tối vô bờ. Hắn là người cô đơn chân chính trong tòa Tử Cấm thành này.

Sinh ở hoàng gia, bước lên ngôi vị Hoàng đế, tiếp nhận số mệnh Hoàng đế đã định là sẽ cô độc một đời. Ở trong Tử Cấm thành này vài chục năm, hắn vốn đã hỏa hiệp.

Nhưng... dường như trời cao vẫn còn chút quan tâm hắn. Ở giữa bao nhiêu người ra sức nịnh bợ, thế nhưng lại có một người không tim không phổi, dường như không để thân phận và hoàng ân của hắn vào trong lòng.

"Hoàng thượng..."

Là ai... đang gọi hắn.

Tú Nguyệt cúi người, thấy Hoàng thượng chậm rãi mở mắt, nàng vui vẻ cười: "Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi?"
Tìm thấy bồn cây độc ở Vĩnh Thọ cung, sau nhiều ngày, không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng Bảo Yến đã chế ra giải dược khắc chế độc này.

"Trẫm..." Trong chốc lát, ý thức Ngung Diễm mơ hồ: "Dường như trẫm đã đến một nơi rất xa, đang lúc tay chân luống cuống thì được nàng gọi về."

Hắn vươn tay, sờ lên gương mặt Tú Nguyệt: "Thật giống như một đêm kia trẫm mới gặp nàng, cũng là tâm tình đó."

Đêm đó hắn bị Trần Đức bắt cóc, dường như tất cả mọi người bên ngoài đều đang chờ tin tức quốc tang. Rõ ràng là tâm tình vạn kiếp bất phục nhưng hắn cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của Đế vương, không muốn làm người khác nhận ra hắn đáng thương. Hắn lại chưa từng nghĩ tới Tú Nguyệt sẽ đột nhiên xuất hiện vào thời khắc đó.
Từ khi đó trở đi, hai mươi mấy năm tiếp theo là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời hắn.

Nửa đời trước, gần bốn mươi năm sống như con rối, dường như tất cả đều đáng giá.

Giọng nói của Hoàng đế còn lộ ra vẻ suy yếu: "Con gái của chúng ta... mặc có đủ ấm không, ăn uống có ngon miệng không..."

"Hoàng thượng." Tú Nguyệt oán trách nhìn hắn một cái: "Công chúa cái gì cũng tốt, Hoàng thượng mới vừa tỉnh, đừng tốn sức như vậy."

"Trẫm còn không yên lòng về nàng, nếu lần này trẫm có gì bất trắc, Công chúa chính là chỗ dựa duy nhất của nàng, còn may..."

Tú Nguyệt vội duỗi tay ngăn cản lời tiếp theo hắn định nói ra: "Hoàng thượng đừng nói bậy." Nàng dựa gần vào: "Tiên đế sống thọ, Hoàng thượng kế thừa huyết mạch của Tiên đế, hiện giờ mới hơn năm mươi tuổi mà thôi, cả đời còn dài."
Tư thế cúi người nên bụng nàng có chút khó chịu, nàng dứt khoát ngồi thẳng lại, cười tinh ranh với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nhìn dáng vẻ đa sầu đa cảm này của ngài, thần thiếp đành sớm nói cho ngài biết."

Ngung Diễm không khỏi nhíu mày: "Cái gì?"

"Ngài còn nhớ cao tăng đắc đạo được đón vào cung lần trước không? Cao tăng nói dưới gối thần thiếp sẽ có một trai một gái. Vậy..." Tú Nguyệt chớp chớp mắt.

Hoàng thượng nghe đến đó, rất nhanh đã hiểu ra, ánh mắt hắn sáng lên: "Nàng... nàng mang..."

Nói rồi hắn bèn muốn chống thân mình suy yếu ngồi dậy, Tú Nguyệt vội đỡ hắn: "Cho nên thân mình Hoàng thượng vẫn rất tốt. Ngũ A ca sinh ra, về sau sẽ còn có rất nhiều a ca, công chúa. Ngũ A ca trưởng thành muốn Hoàng thượng tự mình dạy nó cưỡi ngựa bắn tên. Hoàng thượng vẫn nên bảo dưỡng long thể cho tốt, đừng nên chợt vui chợt buồn như vậy, đó mới là điều tốt nhất cho thần thiếp."
"Được." Ngung Diễm ôm nàng vào trong lòng: "Trẫm muốn sống lâu trăm tuổi, cùng nàng và con sống bên nhau thật lâu."

"Được, một lời đã định." Tú Nguyệt cười ngọt ngào trong lòng Hoàng thượng: "Hoàng thượng muốn sống đến một trăm tuổi, thần thiếp cũng không tham lam, sống đến bảy mươi tư tuổi thôi, vừa vặn trước khi Hoàng thượng ra đi có thể chôn vào đế lăng, một đời một kiếp ở bên Hoàng thượng."

Chuyện như vậy ngẫm lại đã cảm thấy thật hạnh phúc. Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Tú Nguyệt âm thầm ước nguyện một câu, nàng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Hoàng thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi