THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Rine Hiền phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Trước khi Dương thị ra khỏi cung đã dặn đi dặn lại nàng phải phụng dưỡng phu quân như thế nào, làm tốt bổn phận thiếp thất ra sao, Tú Nguyệt nghe mà phiền lòng nhưng lời nói thấm thía của ngạch nương cũng không thể hoàn toàn xem như không nghe thấy.
Nàng làm thiếp thất, đối với Hoàng thượng quả thật không thể gánh nổi hai chữ hiền lành này, muốn sống đến hết đời này, vẫn nên đối xử chân thành một chút.
Tú Nguyệt nghĩ gần đây Hoàng thượng có chút khúc mắc đối với nàng, từ trước đến nay hắn luôn trong ngoài bất nhất, miệng thì bảo trẫm không thèm để ý, không sao cả nhưng âm thầm trong lòng lại không biết nghĩ như thế nào.
Ngày mai là mùng ba tháng giêng, cho dù như thế nào nàng cũng phải mời được Thánh giá của Hoàng thượng.
"Bảo Yến, chúng ta hồi cung làm hai món điểm tâm, qua buổi trưa, ta muốn đến Dưỡng Tâm điện."
Vì bị thổi gió bên tai suốt buổi trưa nên lúc này Tú Nguyệt rất chú tâm làm hai món bánh ngọt đơn giản ngon miệng, lần này nàng không nấu một bát cháo loãng đi lừa Hoàng thượng như trước kia, ngẫm lại, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ rất hài lòng.
Thời điểm Tú Nguyệt mang theo hộp điểm tâm đi vào Dưỡng Tâm điện đã thấy Thúy Diên đứng dưới mái hiên ngoài điện.
Tú Nguyệt kinh ngạc ngẩn ra, sau đó cười nói với Tiểu Luyện Tử trước mặt: "Tiểu Luyện Tử công công, làm phiền thông truyền giúp ta một tiếng, ta muốn gặp Hoàng thượng, mang theo hộp điểm tâm này dâng lên Hoàng thượng."
Vẻ mặt Tiểu Luyện Tử không bình thường, hắn nhìn Tú Nguyệt, hơi chút khổ sở nói: "Như Quý nhân, hôm nay Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện long nhan giận dữ, người suy nghĩ kỹ, lúc này không giống trước kia, thời gian nô tài hầu hạ Thánh giá cũng không ngắn nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng giận như thế. Người thật sự muốn đi vào sao?"
Hoàng thượng nổi giận? Vậy thì đúng là có chút nguy hiểm, nhưng ngày mai là mùng ba tháng Giêng, nếu như không gặp được Hoàng thượng thì tất cả tâm huyết lúc trước đều uổng phí.
"Đa tạ công công nhắc nhở, ngài cứ giúp ta thông truyền một tiếng đi." Tú Nguyệt nói.
"Nếu Quý nhân đã kiên trì, vậy được rồi."
Tiểu Luyện Tử tiến vào, chỉ chốc lát sau liền cuống cuồng chạy ra, hình như là vừa bị mắng: "Như Quý nhân, Hoàng thượng nói..." Sắc mặt hắn hơi khó coi: "Hoàng thượng bảo nô tài nói với người, người chỉ là một Quý nhân, nên tự hiểu thân phận của mình... ít tới gần Dưỡng Tâm điện đi. Hoàng thượng nói nếu người còn không biết phân tôn ti như thế, tùy tiện đến đây nữa sẽ hạ chỉ cấm túc người ở Diên Hi cung không được ra ngoài."
Tú Nguyệt có chút kinh ngạc sững sờ tại chỗ, nàng nhìn một loạt cung nhân hầu hạ bên ngoài Dưỡng Tâm điện, cho dù Hoàng thượng không muốn gặp nàng cũng sẽ không sai người nói ra lời châm biếm, nhục nhã nàng như vậy.
Chuyện xảy ra hiện tại ở Dưỡng Tâm điện, không đến một canh giờ sau sẽ như mưa như gió truyền khắp hậu cung, nàng sẽ nhanh chóng biến thành trò cười của lục cung, là đề tài lúc rảnh rỗi chuyện phiếm.
Tình hình trước mắt này, so với những phi tần da mặt mỏng khác, mặc dù Tú Nguyệt có thể chịu đựng được nhưng nếu bảo nàng mặt dày tiếp tục thỉnh cầu Tiểu Luyện Tử thông truyền nữa thì thật sự nàng không cách nào làm được.
Trong Dưỡng Tâm điện chợt truyền ra một tiếng cười khẽ của Tú Thường tại.
"Đi thôi! Tiểu thư." Bảo Yến liếc mắt nhìn vào trong điện, nhíu mày: "Đây rõ ràng là đang vả mặt người. Chúng ta đi thôi."
Hoàng thượng không vui thì sao có thể cười giỡn với Tú Thường tại trong điện được? Thời điểm Hoàng thượng yêu thích chủ tử nhà nàng, dù chỉ là Thường tại nhưng không phải vẫn được ở trong Dưỡng Tâm điện đó sao, bây giờ trở thành Quý nhân trái lại bị ghét bỏ thân phận hèn mọn.
"Thế nhưng mà..." Tú Nguyệt vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, lúc khác có thể đợi Hoàng thượng bớt giận lại đến nhưng nếu hôm nay không gặp được hắn thì ngày mai nàng thu lưới chẳng phải trở thành lấy giỏ tre múc nước sao.
"Đi đi tiểu thư!" Bảo Yến lôi kéo nàng, "Cùng lắm thì bọn họ ai đáng chết cứ chết đi, chúng ta mặc kệ!"
Coi như Ngạc Thu đáng chết, Ngạc La Lý xui xẻo! Coi như Tốn Tần vô phúc, cứ để Giản Tần tiếp tục càn rỡ, Diêu Thắng tiểu nhân đắc chí đi! Liên quan gì đến các nàng? Cùng lắm là tiếp tục bị Nội Vụ phủ chèn ép mà thôi. Cần gì phải ở đây để cho người ta vả mặt?
Tú Nguyệt nhìn nhìn ba chữ to "Dưỡng Tâm điện" trên đầu, nàng ngóng nhìn trong chốc lát, tức giận xoay người.

"Hồi Diên Hi cung!"
Vừa đi mấy bước lập tức nhìn thấy Lưu Dục Hiên đang canh giữ nhìn qua nàng với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Nàng nản chí cười cười: "Chúc mừng, người hẳn là sẽ nhanh chóng trở lại vị trí cũ."
Dứt lời, không đợi hắn nói cái gì, Tú Nguyệt bước nhanh chân rời đi.
Phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng cười của Tú Thường tại.
"Hoàng thượng..."
Thường Vĩnh Quý ở trong Đông Noãn các cẩn thận nhìn sắc mặt: "Hồi Hoàng thượng, người đã đi rồi."
Hắn nói hết lời, Hoàng thượng ngồi trên giường la hán vẫn giữ sắc mặt âm u không nói lời nào, Thường Vĩnh Quý khẩn trương đến mức sau lưng đổ đầy mồ hôi. Lúc này, quy tắc giữ mệnh duy nhất chính là ngậm miệng.
Tú Thường tại ngồi bên phải, Hoàng thượng bắt nàng cười, không cho phép dừng lại, nàng cười đến mức sắp hết hơi nhưng cũng không dám ngừng.
"Đừng cười nữa." Ngung Diễm nói một tiếng.
"Vâng, vâng."
Nửa canh giờ trước, Hoàng thượng cho truyền nàng đến đây, lệnh cho nàng búi tóc kiểu đích loa kế, trang điểm giống Tú Nguyệt nhưng bắt nàng ngồi trơ ra, không cho phép lên tiếng suốt nửa canh giờ.
Dù vậy, trong lòng Tú Thường tại vẫn không kiềm được hân hoan nhảy cẫng, bây giờ nàng ngồi tại Đông Noãn các trong Dưỡng Tâm điện này hầu hạ Hoàng thượng, còn Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt lại bị cự tuyệt ngoài cửa.
Hiền Phi không hổ là Hiền Phi, chỉ mới hạ hai nước cờ đã châm ngòi cho Hoàng Thượng nhanh chóng chán ghét mà vứt bỏ Như Quý nhân, trái lại nâng nàng thượng vị.
Đã có điều kiện tốt như vậy để lợi dụng, trước hết nàng mượn dùng khuôn mặt của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt một chút, chờ khi ân sủng vững chắc, đến lúc đó Hoàng thượng đương nhiên nhìn ra được là khuôn mặt ai càng đẹp hơn.
Nàng đang đắc ý tính toán, trộm trông thấy Hoàng thượng đang nhìn gương mặt mình mà suy nghĩ ngẩn ngơ.
Tú Thường tại hơi cúi đầu xuống, lập tức đổi sang vẻ mặt thẹn thùng.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Hoàng thượng hiếm khi nói chuyện với nàng, Tú Thường tại hưng phấn đến mức giọng nói run nhè nhẹ: "Hồi Hoàng thượng, qua năm nô tỳ mười sáu."
"Mười sáu, chính là độ tuổi như hoa." Hắn tự giễu cười nhạt một tiếng, lầm bầm: "Trẫm đã bốn mươi tuổi."
Câu nói của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt hôm đó giống như một cây đao nhọn đâm vào lòng hắn. Một khắc kia, dường như hắn nghe thấy tiếng ruột gan nứt toạc trong cơ thể mình.
Cuối cùng vẫn bị chê. Chỉ là vấn đề tuổi tác này cũng không phải hắn có thể lựa chọn, nàng lại dựa vào loại chuyện này mà ghét bỏ mình? Nhớ tới mấy ngày nay hắn một bên tình nguyện suy nghĩ làm tất cả vì nàng, trước mặt câu nói vô tình ấy lại trở nên ngây thơ, buồn cười cỡ nào.
Thì ra đều là một mình hắn diễn kịch một vai mà thôi. Hắn đắc chí, hắn buồn lo vô cớ, hắn vì nàng mà vui sướng giận hờn, từ đầu đến cuối người ta lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Ngung Diễm bỗng nhiên dùng sức cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất.
Tú Thường tại bị dọa đến che mặt hét lên một tiếng sợ hãi.

"Cút ra ngoài." Hoàng đế chuyển ánh mắt sang liếc nàng ta nói.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin ngài bớt giận..." Thường Vĩnh Quý quỳ xuống, dập đầu tại chỗ, Tú Thường tại có thể đi nhưng hắn lại không thể.
Không ngoài dự đoán, tối hôm đó, tin tức Như Quý nhân bị ngó lơ ở Dưỡng Tâm điện nhanh chóng lan truyền khắp lục cung. 
Hai tỷ muội Nữu Hỗ Lộc thị từ Thiện phủ tiến cung, người này lên thì người kia xuống, một người bị lạnh nhạt thì người kia được tuyên gặp, Tú Thường tại này còn chưa được thị tẩm thì trong cung Hiền Phi đã công khai tặng cho một đôi khuyên tai phỉ thúy, theo đó Trữ Tú cung cũng thưởng một cái vòng ngọc.
Nhìn thái độ của hai cung này, ngày Tú Thường tại lên như diều gặp gió sợ là không xa nữa.
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao rốt cuộc cũng nếm được mùi vị nở mày nở mặt, buổi trưa ngày thứ hai, Hoàng thượng lại tuyên nàng đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ, có lẽ là quá mức đắc ý, đến lúc chạng vạng tối nên rời khỏi, nàng lấy hết dũng khí quỳ sát lại trước người Hoàng thượng, điềm đạm đáng yêu cầu xin Thánh thượng rủ lòng cho phép được lưu lại thị tẩm.
Hoàng thượng nhìn gương mặt kia của nàng hồi lâu, hờ hững cười cười, nói với nàng đừng nóng vội, sẽ đến lúc triệu nàng thôi.
Tú Thường tại như thường lệ bị đuổi ra.
Nàng ra ngoài, thái giám Kính Sự phòng mới lo sợ nâng khay bạc đựng thẻ bài tiến đến quỳ xuống: "Hoàng thượng, mời ngài lật thẻ bài ạ."
Ngung Diễm liếc mắt đã thấy được tấm thẻ mới làm, ba chữ Như Quý nhân đâm vào lòng hắn sinh ra đau xót.
Hắn cầm lấy tấm thẻ bài đó từ khay bạc ném ra thật xa.
Không muốn lật thẻ bài của ai cả.
"Lui ra đi." Hắn nói.
"Hoàng thượng." Thái giám hầu việc thị tẩm quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng hậu nương nương nói, Xuân Quý nhân tấn phong Quý nhân, Hoàng thượng ngài cho dù không có thời gian sủng hạnh cũng nên đi thăm một lát. Hiện giờ Xuân Quý nhân đang chờ trong cung Hoàng hậu, còn chuẩn bị một khúc Hoàng thượng thích nghe nhất, đã mặc cả đồ hóa trang xong rồi, chỉ đợi Hoàng thượng đến thưởng thức."
Hắn nói như vậy, Ngung Diễm đương nhiên nghe ra được đây là Hoàng hậu bày mưu. 
Hoàng hậu nói đúng, hai người đều cùng được tấn phong lên Quý nhân, mấy ngày nay hắn đã quên sạch Xuân Quý nhân, thật sự có chút làm Đế vương nhưng lại nặng bên này nhẹ bên kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tự dưng lại rối rắm.
Phi tần tình cảm chân thành với mình thì hắn gạt sang một bên, trái lại đi với lấy những thứ hoa trong gương, trăng trong nước kia, cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Bỏ đi!" Hắn than một tiếng, lẻ loi đứng dậy: "Trong lòng trẫm buồn phiền, đến nghe Xuân Quý nhân múa hát giải sầu cũng được."
"Bãi giá Trữ Tú cung."
"Nô tài lĩnh mệnh."
Lúc ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Ngung Diễm nhìn bóng đêm mịt mờ bên ngoài, hắn hiu quạnh đứng đấy, bất giác sinh ra cảm giác một người cô đơn.
Nói chung vẫn là bị ghét bỏ.
Trong lòng luôn có sự không cam lòng và chán chường mệt mỏi khó kể hết.
Hắn dặn dò Thường Vĩnh Quý: "Giục kiệu đi nhanh lên, trẫm không muốn nán lại ở ngoài thêm."

"Nô tài cẩn tuân lời Thánh thượng."
Thường Vĩnh Quý đáp lời, Hoàng thượng không có tinh thần, vì thế hắn càng tăng lên mười hai phần cẩn thận để hầu hạ, nhỏ giọng nhắc nhở cung nhân khiêng kiệu: "Khiêng tốc độ nhanh lên, phải vừa nhanh vừa vững, cẩn thận chút!"
"Hoàng thượng khởi giá --"
Kiệu vua tiến lên trong không gian bốn phía yên tĩnh, xuyên qua màn đêm như một cơn gió, Ngung Diễm ngồi trên kiệu tay chống trán, sự thật rõ ràng bày ở trước mắt, câu nói ấy đi vào lòng, không hiểu sao hồi lâu vẫn chưa thể tiêu tan.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
Hắn bỗng chốc mở mắt, trong bóng đêm mịt mờ, chủ nhân của tiếng gọi ngoài dự đoán nhưng cũng trong dự đoán đã ở trước mặt, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt xuất hiện giống như một giấc mộng.
Khiến cho tâm tư vốn đã rối loạn của hắn càng sôi trào hơn.
Suốt cả đêm, Tú Nguyệt đã dùng mọi biện pháp mới thăm dò được tối nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Xuân Quý nhân, trước khi Thánh giá kịp đến Trữ Tú cung, nàng vội vội vàng vàng đi tắt qua đường bên cạnh Ngự Hoa viên đến con đường hắn nhất định phải đi qua, cuối cùng nàng cũng đuổi kịp hắn.
"Hoàng thượng, tần thiếp có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng!"
Nàng thở nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước, ngăn Thánh giá lại.
Thường Vĩnh Quý thấy người xông tới là Như Quý nhân, câu nói "Bắt lại" đến khóe miệng đành cứng rắn nuốt xuống. Hắn cân nhắc, quay đầu nhìn sắc mặt Hoàng thượng trên kiệu.
"Làm càn!"
Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng đứng phía dưới, đột nhiên nổi cơn giận: "Hôm qua trẫm vừa mới cảnh cáo ngươi! Ngươi dám chống lại thánh chỉ hay là cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi!"
"Hoàng thượng, tần thiếp không biết đã làm gì khiến ngài không hài lòng, tần thiếp thật sự mịt mờ, xin Hoàng thượng nói cho tần thiếp để tần thiếp có chết cũng được chết rõ ràng!" 
Vào ngày đông giá rét, Tú Nguyệt vì cản ngự giá, ở bên ngoài cả đêm chờ Bảo Yến tìm hiểu tin tức, lạnh cóng hai ba canh giờ, đôi môi cũng đã biến thành màu tím tái.
Lúc này nàng lẻ loi trơ trọi đứng phía dưới, cho dù toàn thân run rẩy vẫn dây dưa, nhất quyết không chịu rời đi.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
Dù trong lòng Ngung Diễm tức giận nàng, đã quyết tâm lạnh nhạt nàng nhưng khi thấy dáng vẻ nàng bị giày vò như thế hắn vẫn trách mình không đành lòng, không biết vì sao vô thức thốt ra: "Đi lên đây."
Có câu nói này, Tú Nguyệt đẩy cung nhân đang ngăn trở ra, đi đến gần Thánh giá, nàng không bước lên kiệu, trái lại nắm tay Ngung Diễm kéo xuống: "Hoàng thượng, tần thiếp nhớ Hoàng thượng, Hoàng thượng."
Thường Vĩnh Quý ngu ngơ nhìn, không biết có phải Như Quý nhân này có sức mạnh trời sinh hay không mà rõ ràng Thánh thượng một mực từ chối nàng lôi kéo lại không hiểu sao cuối cùng vẫn từ trên kiệu bị kéo xuống dưới kiệu.
"Làm càn!" Ngung Diễm xuống khỏi kiệu, không ngừng dạy dỗ nàng: "Ngươi quả thật là càng ngày càng không có quy củ, dám lôi kéo trẫm!"
Mà tay lại còn lạnh như thế nữa!
Cứ để nàng nắm một lát vậy.
"Hoàng thượng, ngài đã đồng ý ra ngoài đi dạo với tần thiếp, ngài không nhớ sao, quân vô hí ngôn[*]."
[*]Quân vương thì không được nuốt lời, lật lọng.
Tú Nguyệt nhắc đến chuyện này làm hắn nhớ tới đã từng hứa với nàng, sẽ đi dạo cùng nàng ở thành lâu bên kia vào ban đêm trong mấy ngày cuối năm. Nếu trước đó đã đồng ý rồi, hắn vô thức thuyết phục mình trước hết thực hiện lời hứa đã rồi sau đó lạnh nhạt nàng cũng được.
"Thế nhưng trẫm đã đồng ý với Hoàng hậu rồi, từ lúc Xuân Quý nhân tấn phong Quý nhân đến nay trẫm vẫn chưa đến thăm nàng, tối nay đã lật thẻ bài của nàng. Hiện tại trẫm phải đến Trữ Tú cung, trước tiên thăm Hoàng hậu đã."
Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Nếu ngươi muốn đi dạo vậy chờ đêm mai trẫm ra ngoài với ngươi."
Tú Nguyệt không nghe theo, kéo hắn đi mấy bước đến chỗ cách xa mọi người, nhỏ giọng thầm thì: "Hoàng thượng đã đồng ý đi cùng tần thiếp đến thành lâu bên kia dạo trước, sau đó mới lật thẻ bài, mọi thứ đều phải có thứ tự trước sau, Hoàng thượng là minh quân, ngài nói xem làm sao có thể đi thăm Xuân Quý nhân trước rồi mới đi dạo với tần thiếp sau được!"

Nói như thế lý do cũng rất thuyết phục, đủ để khiến hắn thuận theo sửa lời.
"Nếu đã vậy, quân vô hí ngôn." Ngung Diễm gật đầu: "Đúng là trẫm đã hứa với ngươi trước sau đó mới lật thẻ bài của Xuân Quý nhân." 
Hắn dặn dò Thường Vĩnh Quý: "Đi nói với Xuân Quý nhân trẫm có việc, bảo nàng đừng chờ ở cung Hoàng hậu nữa, hôm khác trẫm đi thăm nàng sau."
Thường Vĩnh Quý cách đó không xa nhìn hai người, trong lòng cũng không biết cảm thấy thế nào, vội lên tiếng: "Nô tài lĩnh chỉ, nô tài đi làm ngay."
Nghe như thế, cuối cùng Tú Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, tối hôm nay, bất kể Hoàng thượng có từ chối như thế nào, nàng cũng đã quyết tâm dây dưa đến cùng.
Mấy ngày nay nàng đã hiểu một chút tính cách của Hoàng thượng, ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm xử tội nàng, điểm này nàng nắm chắc.
Nhưng chung quy mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
"Hoàng thượng, vậy chúng ta đi dạo thôi."
 "Dạo cái gì?" Ngung Diễm nhìn thời tiết trời đông giá rét: "Ngươi lên kiệu của trẫm rồi muốn đi đâu thì đi."
Tú Nguyệt cũng không muốn tự đi đường xa như vậy, nhưng nàng nhìn một đoàn người rồng rắn trước mắt, trận thế lớn như vậy đi Thần Vũ môn không phải sẽ đánh rắn động cỏ, kinh động đến đám người Diêu Thắng kia sao?
"Hoàng thượng," Tú Nguyệt nài nỉ hắn: "Tần thiếp không muốn nhiều người đi cùng tần thiếp và Hoàng thượng như vậy, để vài người theo là được rồi."
"Hơn nữa, vận động thích hợp giúp long thể khỏe mạnh hơn, Hoàng thượng."
Nghe nói như thế, Ngung Diễm lại cảm thấy không thoải mái, cây gai dưới đáy lòng kia lại đâm tới, hắn lạnh mặt, nói chuyện xa cách: "Trẫm đã tới tuổi bốn mươi, lớn hơn ngươi tận hai mươi mấy tuổi, ngươi đang độ thanh xuân phơi phới, tình trạng sức khỏe của trẫm đương nhiên phải kém hơn ngươi nhiều."
"Làm sao vậy?" Tú Nguyệt ôm cánh tay hắn cười ngọt ngào: "Hoàng thượng kế thừa huyết thống của Càn Long gia, Càn Long gia sống thọ gần chín mươi tuổi, Hoàng thượng năm nay bốn mươi, tính ra cũng là đang tuổi thanh xuân, tần thiếp không có huyết thống trường thọ giống như Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ phải đi trước Hoàng thượng mất."
Hoàng thượng cười một tiếng, bị lời nói đùa này của nàng hóa giải rất nhiều khúc mắc, hắn giống như không quan tâm nói một câu: "Trên miệng thì nói như vậy, chẳng qua là lời hay để lừa gạt trẫm vui vẻ thôi, trong lòng không phải chê trẫm lớn hơn ngươi nhiều tuổi hay sao." 
Hắn trào phúng: "Thế nhưng cho dù ngươi có không cam lòng đến thế nào đi chăng nữa, đời này gả cho trẫm ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Nếu dám có tâm tư gì khác thì đến lúc đó đừng trách trẫm tru di cửu tộc ngươi, tuyệt đối không nương tình."
Tú Nguyệt không biết vì sao Hoàng thượng nói chuyện như thế nhưng tóm lại có liên quan đến việc mấy ngày nay Hoàng thượng khác thường: "Hoàng thượng," nàng nghĩ nghĩ rồi giải thích một câu: "Tần thiếp chưa từng có suy nghĩ gian dối Hoàng thượng, cũng không dám ghét bỏ Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, mong Hoàng thượng suy xét."
Hắn còn muốn suy xét hơn bất kỳ kẻ nào nhưng ý nghĩ trong lòng mỗi người, ai có thể nói rõ được.
Hoàng đế không lên tiếng, bầu không khí lạnh nhạt hơn một chút, hai người đi dạo tới phía trước, Tú Nguyệt còn khoác lên cánh tay của hắn, lúc sau hắn thấy nàng lạnh run cầm cập thì ôm người bọc vào trong áo choàng của mình.
Ít nhất, người vẫn ở trong ngực hắn. Ngung Diễm ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm xúc hơi bình tĩnh trở lại.
Hắn không ngại lạnh nhạt đối với nàng nhưng nếu vẫn có thể ôm người vào lòng thì hắn cũng không cần cố gắng tránh mặt không gặp, tội gì phải giày vò bản thân khổ sở giống như hai ngày nay.
"Hoàng thượng," Tú Nguyệt nép trong áo choàng của hắn, nàng giật giật ngọc bội buộc bên hông hắn, lặp lại một lần: "Tần thiếp không muốn có nhiều người đi cùng Hoàng thượng và tần thiếp, để một vài người theo là được rồi."
Ngung Diễm cũng không nhận ra mình đang lửa giận ngập trời nhưng từ sau khi nàng xuất hiện nói dăm ba câu thì hắn đã không còn nóng nảy, hắn nói: "Vậy một nửa cung nhân ở lại đi theo trẫm và Như Quý nhân, những người khác lui xuống."
Lúc Tú Nguyệt dẫn Hoàng thượng đến cửa thành bên này, thời gian cũng chưa muộn lắm.
Hoàng thượng nghe nàng nói chuyện úp mở, đồng ý nấp vào một nơi kín đáo gần đó, hắn cũng rất tò mò. Trời dần dần tối, rốt cuộc ở đây sẽ nhìn thấy huyền cơ gì?
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang âm thầm chăm chú quan sát của nàng, nếu không phải là nàng, dù bất kỳ phi tần nào trong hậu cung lừa hắn đến Thần Vũ môn này trong ngày đông giá rét, hắn đều tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn chịu đựng như vậy.
Nhưng Tú Nguyệt dắt hắn đi, trái lại hắn không cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn hài lòng khi ở đây hứng gió lạnh hơn ý định đi Trữ Tú cung nghe Xuân Quý nhân múa hát ban đầu.
Lúc này, Thần Vũ môn vốn yên tĩnh bỗng nhiên xôn xao lên, có mấy tên thái giám lén lén lút lút xuất hiện, rón rén đẩy một cái xe chuyên chở hàng, đang châu đầu ghé tai thì thầm gì đó với thị vệ canh giữ Thần Vũ môn.
"Hoàng thượng, chính là lúc này!" Tú Nguyệt nắm tay hắn vô thức siết lấy, hô nhỏ một tiếng: "Thủ phạm thật sự trộm mất bảo vật trong cung cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi