THANH DUNG TỬ DIỆP


Lục Đình vui vẻ cười sau đó quay qua nhìn Thanh Dung hỏi: “ Thanh Dung trẫm không ngờ muội còn biết y thuật đó!.”
Thanh Dung liền nhẹ nhàng đáp: “ Từ nhỏ muội ở trong chán quá không có việc gì làm nên đã học được một chút y thuật từ các thái y mà thôi.”
Thanh Dung ra ngoài hoa viên đi dạo thì từ xa nhìn thấy bóng dáng một người rất quen, nàng liền hét lớn lên: "A Lãng!.”
Thanh Dung vui vẻ nở nụ cười chạy nhanh tới, người nam nhân tuấn tú, đẹp trai, lạnh lùng, mái tóc búi nửa đầu đó chạy tới ôm Thanh Dung vào lòng rồi vui vẻ quay mấy vòng, Tĩnh Chi nhìn thấy cũng vui vẻ cười tươi, đây là lần đầu cô thấy Thanh Dung vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra vừa rồi, Lâm Vũ cũng thầm vui trong lòng.
(Minh Lãng - Ngũ Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)
Minh Lãng là thanh mai trúc mã của Thanh Dung, cả hai người đều là đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc, cả hai cùng nhau lớn lên.

Minh Lãng nhẹ nhàng đặt Thanh Dung xuống sau rồi dịu dàng nói: "Dung Nhi cuối cùng cũng gặp được muội rồi, huynh thật sự rất nhớ muội, mới năm năm thôi mà muội đã thay đổi rồi suýt nữa ngũ sư huynh thật sự không nhận ra muội thật đó."
Minh Lãng liền nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “ Đây không phải là bộ y phục mà năm đó huynh tặng muội sao, ta biết ngay màu tím nhạt này rất hợp với muội mà.”
Minh Lãng liền lấy áo choàng lông của mình xuống rồi khoác lên cho nàng và nhẹ nhàng nói: “ Bây giờ ở ngoài rất lạnh muội phải mặc ấm vô chứ!.”
Thanh Dung vui vẻ cầm lên tà y phục xoay một vòng rồi nghiêng đầu mỉm cười, Minh Lãng nhìn nàng và mỉm cười tươi.

Thanh Dung vui vẻ hỏi: " Đẹp không?."
Minh Lãng mỉm cười đáp lại: “ Đẹp, Dung Nhi của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, là tiểu công chúa của Thanh Hà, muội mặc gì cũng đẹp.”

Thanh Dung nghe xong thì cố gắng nhịn cười, nhưng nàng vẫn nở nụ cười như hoa tươi như hoa.

Minh Lãng liền quay qua nhìn Lâm Vũ và Tĩnh Chi rồi nói: “ Đại sư huynh, tam sư tỷ đã lâu rồi không gặp.”
Lâm Vũ liền nói: “ Minh Lãng đệ cũng trưởng thành lên nhiều rồi.”
Tĩnh Chi cũng nói theo: “ Đúng đó ngũ sư đệ, mới có năm năm chưa gặp mà đệ đã thay đổi nhiều rồi.”
Minh Lãng liền cười rồi nói: “ Dù đệ có thay đổi thì đệ vẫn là ngũ đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc ngày nào mà thôi.”
Màn tối hạ xuống Thanh Dung và Tĩnh Chi, Lâm Vũ, Băng Nhi tiếp tục thay y phục rời phủ hành động.

Minh Lãng và thuộc hạ ở bên trong một ngọn người, trong hang núi đó bên trong đã được sửa sang và xây thành một căn cứ, một nơi ở, bên cạnh chàng có một nữ sát thủ vô cùng xinh đẹp.
(Luân Nguyệt - Nữ sát thủ bên cạnh Minh Lãng)
Minh Lãng nói với giọng nghiêm túc và lạnh lùng: "Nhiệm vụ lần này là ngăn không cho bọn họ tìm được chứng cứ ở phủ thừa tướng.

Luân Nguyệt cô tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót gì, và tuyệt đối không được làm hại gì cô ấy!.


"
Luân Nguyệt ngạc nhiên nói: " Thiếu chủ nhưng mà cô ta là mục tiêu lần này của chúng ta…!"
Minh Lãng liền đáp lại: " Đây là mệnh lệnh không được làm trái, lần này chúng ta chỉ cần tiêu hủy chứng cứ là được, còn về những việc khác ta sẽ thông báo cho cô sau!.

"
Luân Nguyệt khuôn mặt khó chịu, đôi mắt si tình nhìn Minh Lãng.

Nhóm Thanh Dung tới phủ thừa tướng, nhân lúc thư phòng không có ai liền lẻn vào tìm xung quanh, Thanh Dung vô tình đụng vô một cái bình, nhưng nó không rớt xuống, nàng tò mò xoay thử thì phát hiện bức tường sau bàn làm việc của Thuận Khang mở ra, nàng đi vào nhìn xung quanh thì vô tình nhìn thấy bức tranh vẽ mẫu hậu mình được treo bên trong, Thanh Dung ngạc nhiên đi tới sờ thử thì có tiếng động.
Lâm Vũ tìm được danh sách sau đó quay người nói: “ Dung Nhi huynh tìm thấy rồi chúng ta mau đi thôi.”
Băng Nhi vội vàng kêu nàng chạy ra khỏi mật thất đi tới xoay lại cái bình rồi cùng nhóm Lâm Vũ chạy đi.
Minh Lãng từ trên trần nhà nhảy xuống nói: “ Dung Nhi, huynh chỉ có thể giúp muội tới đây thôi, còn lại muội phải tự điều tra rồi.”
Luân Nguyệt đi tới tức giận nói:" Thiếu chủ…vì sao người lại giúp cô ta cơ chứ, chả phải lần này chúng ta tới là để tiêu hủy chứng cứ hay sao!?.

"

Minh Lãng liền quay qua lườm Luân Nguyệt nói: " Ta tự biết mình phải làm gì, thật ra trong danh sách bọn họ lấy được chỉ là một phần mà thôi, còn một phần danh sách quan trọng thì đang nằm trong tay ta!."
Trên tay Minh Lãng nắm chặt một quyển sổ.

Thanh Dung quay về phủ, mở danh sách ra thì nàng đọc được thì tức giận ném quyển sổ xuống đất rồi nói: “ Quả nhiên là lão cáo già đó nhưng muội vẫn thắc mắc vì sao ông ta có thể tẩm độc lên mũi tên của A Dục mà không một ai biết được chứ, chắc chắn là phải có gián điệp hoặc là ai có bình quyền trong quân doanh!.”
Lâm Vũ nhìn Thanh Dung nói: “ Đây chỉ là một nữa thông tin, chỉ khi chúng ta tìm được một nửa còn lại thì sẽ biết người đó là ai?!.”
Sáng hôm sau, mặt trời chưa mọc Thanh Dung ở trong phòng ngồi trước gương đeo khăn che mặt lên, nàng khoác trên mình bộ y phục màu cam nhạt, và áo choàng lông màu trắng, lạnh lùng rời khỏi phủ một mình, Tử Diệp luôn đi lằng sau theo dõi bước chân của Thanh Dung, Thanh Dung đi lên núi ngắm mặt trời mọc thì vô tình gặp Luân Nguyệt, cô mặc y phục và bịt mặt màu đen, cầm kiếm ngồi trên cây nhảy xuống từ sau lưng chĩa mũi kiếm vào người Thanh Dung, Thanh Dung vẫn bình tĩnh đứng yên mà không biết đang có người muốn giết mình.
Tử Diệp từ phía xa nhìn thấy chàng liền chạy nhanh, bay tới đỡ cho nàng một nhát kiếm, Luân Nguyệt tức giận dùng lực đẩy mạnh kiếm, khuôn mặt đau đớn của Tử Diệp hiện rõ, lưng của chàng chạm vào lưng của Thanh Dung, Thanh Dung hoảng hốt quay người lại thì nhìn thấy Tử Diệp đang đỡ kiếm cho mình, nàng liền nhanh tay rút kiếm ra hất kiếm của Luân Nguyệt rồi đâm cô một nhát vào ngực.

Luân Nguyệt liền thu kiếm lại rồi quay người chạy, Thanh Dung hoảng hốt nhìn vào vết thương bị kiếm đâm của Tử Diệp máu chạy ra không ngừng, chàng lại nôn ra rất nhiều máu.
Thanh Dung hoảng hốt lo lắng nói: " Tử Diệp...!chàng không sao chứ...A Diệp!.

"
Tử Diệp mỉm cười nói: " Dung Nhi cuối cùng ta cũng nghe hai từ A Diệp từ nàng rồi...Ta vẫn luôn đi theo nàng, vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng, nhưng lần này ta không biết ta còn có thể...! "
Tử Diệp nói xong thì liền ngất đi, Thanh Dung khóc lớn lấy tay cầm máu cho chàng rồi nói: " Chàng mau tỉnh dậy cho ta Lý Tử Diệp, chàng mà chết cả đời này ta sẽ hận chàng đó chàng biết không…ta còn chưa cho chàng chết mà!."
Lâm Vũ chữa trị cho Tử Diệp xong thu dọn đồ, vẻ mặt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Thanh Dung mà nói: “ Quả nhiên đến cuối cùng…muội vẫn không buông bỏ được hắn!.”
Thanh Dung quay qua nhìn Lâm Vũ rồi đáp lại: “ A Vũ lần này muội biết như vậy là không đúng, nhưng hắn đã cứu muội, muội không thể thấy hắn bị thương mà mặc kệ như vậy được!.”

Lâm Vũ liền nói: “ Đây là căn nhà của một người bằng hữu của ta, muội cứ tạm thời để hắn ở đây đi, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
Thanh Dung và Lâm Vũ đi ra ngoài, Lâm Vũ nhìn lên trời rồi nhắm hai mắt lại thở dài, Thanh Dung quay qua nói với chàng: “ Vừa nãy muội lên núi đợi tin báo từ thập sư tỷ nhưng không để ý là có thích khách, là hắn đã đỡ cho muội một kiếm.”
Lâm Vũ lạnh lùng nói: “ Được rồi, nếu hắn đã cứu muội một mạng thì vừa nãy huynh cũng đã cứu hắn, coi như là đã trả ơn xong, muội cũng nên về phủ đi!.”
Lâm Vũ nói xong liền rời đi,Thanh Dung đôi mắt đau lòng nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, trong đầu nghĩ: “ A Vũ muội biết huynh vừa là đại sư huynh vừa là huynh trưởng, thật ra người đau khổ nhất không phải muội mà là huynh, muội hứa với huynh muội sẽ không làm huynh thất vọng!.”
Thanh Dung đi vào phòng ngó qua nhìn Tử Diệp, nước mắt chảy xuống nàng đi tới ngồi cạnh Tử Diệp nắm lấy chặt tay chàng rồi nói: “ A Diệp, ta yêu chàng là thật nhưng chàng giết ca ca ta cũng là thật, chàng nói xem ta phải làm sao mới có thể buông bỏ được đây…rốt cuộc ta phải làm sao mới có thể quên chàng đây, cứ mỗi lần ta nhìn thấy chàng thì ta thật sự rất rất muốn giết chàng nhưng ta không làm được, ta không làm được.

Chàng từng nói cả đời này sẽ không phụ ta nhưng rốt cuộc chàng có làm được không?!.”
Tử Diệp mơ màng tỉnh dậy nghe thấy tất cả những lời mà Thanh Dung đã nói, nước mắt từ khóe mắt chàng rơi xuống Thanh Dung thấy vậy liền đứng lên quay người rời đi, chàng nắm lấy tay nàng níu kéo cố gắng nói: “ Dung Nhi...nàng đừng đi có được không?!.”
Thanh Dung nhắm chặt mắt lại nói: “ Từ nay về sống chúng ta đường ai nấy sống không còn liên quan gì nhau nữa!.”
Nàng hất ra rời đi, Tử Diệp tuyệt vọng nằm khóc lớn, cơ thể chàng bây giờ vẫn chưa hồi phục.

Thanh Dung ra ngoài âm thầm khóc rồi chạy đi.
Nàng lau nước mắt chạy trên phố thì đụng phải Dung Thành, chàng nhìn thấy hai mắt Thanh Dung đỏ lên liền tò mò hỏi: “ Cô khóc sao?.”
Thanh Dung lạnh lùng nói: “ Dung Thành không có gì, đây không phải chuyện của ngài, ngài không cần quan tâm.”
Thanh Dung né tránh, thấy vậy liền nắm lấy tay Thanh Dung kéo cô đi tới một nơi, Thanh Dung đứng nhìn hai mắt mở to, trước mặt nàng là một biển hoa xung quanh còn có những con bướm khác màu đang bay, Thanh Dung mở to hai mắt ngắm nhìn, nàng vui vẻ nở nụ cười sau khăn che mặt, Thanh Dung nhẹ nhàng đi tới cúi xuống nhắm mắt lại ngửi mùi thơm của những đóa hoa, Dung Thành đôi mắt dịu dàng trìu mến nhìn nàng rồi mỉm cười nhẹ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi