THANH GIA MUỘI TỬ KHUYẾT ĐIỂM BẠC


Liền sau chuyện này Thanh Hoa không có vào trong thành được một khoảng thời gian, công việc khô dầu cũng không tới tay nàng, hiện tại năm lượng bạc giấu trong người cũng đủ sống, Nàng không có việc gì sẽ dạy cho Điền Thiện cùng Ngô Uyển học, nếu không sẽ cùng Thanh Hinh vội vàng chế tác y phục.

Thời gian cũng không gấp, Thanh Hoa có lòng muốn bán kim pháp, liền muốn Thanh Hinh thêu mỏng một chút, nàng cũng cầm đấu chứa than ủi cùng sấy mấy tầng lụa mỏng, đem hình bách diệp ở trên làm cho thẳng tắp nóng ấm, cái này càng khiến đường thêu của Thanh Hinh càng thêm đẹp mắt, y phục này cũng mang cho người ta cảm giác khác biệt, càng thêm giải cứu.

Lúc không có việc làm, Thanh Hoa liền loay hoay đống vải Thanh Hinh cắt dư, khoa tay múa chân nghĩ trò mới, chỉ là Thanh Hinh không cho phép nàng đụng vào mấy tấm lụa mỏng, nói là quý giá, chỉ cho nàng loay hoay cái khác.

Hôm nay khí trời tốt, Ngô La chân còn đau một nửa, nhưng mắt thấy tuyết liền muốn rơi, trong lòng nóng nảy, liền cùng nói với thê tử nhà bà " Không bằng ta cầm ít bánh đi bán?"
Ngô thẩm còn vội vàng, chỉ trừng bà một cái " Không được"
Ngô La chân còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng xao động đạp trên đất hai lần, thực tế không chịu ngồi yên "Bà cái này không cho cái kia không cho, ta tự mình vào thành, thuận đường mua ít đồ trong nhà, đảo mắt sắp tết cũng nên chuẩn bị ít đồ "
Tuy nói trong nhà hiện tại kiếm được tiền, nhưng Ngô La chính là nhàn nhã không chịu nổi, tưởng tượng Ngô thẩm làm bánh còn phải chuẩn bị việc khác, làm nương tử càng không thể ngồi yên.

Ngô Uyển mắt thấy bà bé muốn đi ra ngoài, liền giòn tiếng nói " Nãi nãi, con bồi bà cùng đi, con sẽ giúp đỡ bà

Ngô thẩm cười nói với Ngô Uyển " Con là tiểu muội tử còn nhỏ, có thể giúp được gì?"
Ngô Uyển ưỡn ngực rất là thần khí nói " Con có thể giúp, có thể thay bà nhận tiền, tính tiền không sai! con còn có thể viết chữ lớn, viết vài chữ to chiêu khách nhân! sẽ chú ý tốt bà"
Hiện tại Ngô Uyển đã lớn một chút, lời đồng ngôn đồng ngữ cũng khá kiêu ngạo, Ngô La nhìn tiểu muội tử nhà mình như thế thì đáy lòng vui vẻ nói " Ta cũng thuận đường mang Ngô Uyển đi may mấy cái áo mới, mấy cái áo cũng không mặc được rồi, mua kiện lớn một chút, chèn thêm chút bông"
Bông tuy không rẻ, nhưng Ngô Uyển còn nhỏ dùng không bao nhiêu, Ngô thẩm ngẫm nghĩ đành phải đồng ý, nhưng không cho Ngô La lấy quá nhiều bánh, chỉ cho bà hai mươi cái, sợ bà ham bán nhiều, vết thương ở chân lại nặng " Nặc, mấy cái này bán xong là được, bán giá cỡ người đặt mua thôi"
Ngô thẩm cũng không biết giá hàng ở Cửu Hồng thành bao nhiêu, mặt khác còn nhét ba mươi văn cho Ngô La, sợ trong người bà không đủ tiền ra ngoài mất mặt.

Ngô La liền mang theo Ngô Uyển đi ra ngoài, Ngô thẩm nói với Điền Chân " Lần này ra ngoài con thay thẩm canh chừng Ngô đại nương và Uyển Nhi, một người bị thương, một đứa trẻ nhất quyết đòi đi, đành phải nhờ con chiếu cố nhiều một chút"
Điền Chân gật đầu đáp ứng, cũng không để Ngô La tự mình gánh hàng, đem bánh bột ngô bày ra dùm một chỗ.

Ngô Uyển lần đầu tiên lên thành nhưng thật hiếu kỳ, nhìn chỗ này xem một cái, nhưng bé rất nghe lời không dám chạy loạn, một tay nắm chặt vạt áo Ngô La không buông, dùng cuống họng trẻ nít hỗ trợ rao hàng.

Ngô La cười ngăn bé, liền sợ cuống họng Ngô Uyển nhỏ tuổi gọi một lúc liền bị hỏng, chỉ muốn bé giúp bao bánh, còn cầm một khối để bé ăn.


Hai người đi không bao xa, liền nghe Điền Chân bảo bày hàng ở đầu phố bên cạnh, bên cạnh đường có một ụ đá vừa để cho Ngô La ngồi nghỉ chân, ngoài miệng la lớn rao hàng bán bánh.

Ngô Uyển ngồi một bên cẩn thận ăn khô dầu, xốp giòn ăn đến cao hứng, còn tách một khối bỏ vào miệng Ngô La để bà ăn, sau khi ăn xong thấy bánh bột ngô còn thừa, thân nhỏ liền ngồi xổm trên mặt đất, cầm tảng đá bôi viết lung tung trên mặt đất, cục đá trong tay so với mặt đường đá xanh mềm một chút, lưu lại một tầng vết tích bột đá nhàn nhạt.

Ngôn Ngọc đúng lúc đi ngang qua nơi này, gần đây trong thành bán ngàn tầng khô dầu ngày càng nhiều, giữa trưa đầu đường cuối ngõ đều ngửi được một cổ bánh rán khô dầu thoang thoảng.

Cô không có ý định mua, mỗi lần xếp hàng rất nhiều người, Ngôn Ngọc không thích ăn nhẹ, giữa trưa thường đến tiệm ăn cơm.

Đi tới đầu ngõ, cô liền nhìn thấy một tiểu nữ tử tầm năm sáu tuổi, tướng mạo đáng yêu, ngồi xổm như một viên cầu nhỏ, cúi đầu bôi vẽ linh tinh trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng nghiêm túc.

Vốn không nghĩ nhiều, nhưng Ngôn Ngọc đi ngang lúc liếc mắt nhìn, bước chân lại dừng
Ngô Uyển đúng lúc vẽ xong " Ngàn tầng khô dầu" bốn chữ lớn chỉnh tề nằm trên đất.


Chữ viết thanh tú có chút không lưu loát, nhưng quả thực chính là bốn chữ lớn không hề sai lỗi chính tả, Ngôn Ngọc rất giật mình, Ngô Uyển đã chạy về phía Ngô La cao hứng nói " Bà bà, con vừa viết chữ khô dầu chiêu khách nhân, bà xem con viết có được không?"
Ngô La nơi nào biết chữ, chỉ là cười mị mị nói " Tốt tốt tốt, viết thật sự quá đẹp!"
Ngôn Ngọc nhìn hai người, một là đại nương lớn tuổi cà thọt một chân, người kia là tiểu muội tử, hai người đều ăn mặc rách rưới, trên thân đều đầy miếng vá, nhìn biết gia đình bần hàng, tuổi nhỏ biết viết chữ sao? cái này, sao có thể đây?
"Vị tiểu nữ tử, chữ này! " Ngôn Ngọc nhịn không được lên tiếng hỏi " Tiểu nữ tử thế nhưng tập viết chữ qua?"
Ngôn Ngọc ngạo nhân tuyết trắng, hôm nay thiên lương, áo khoác trắng cùng đai lưng nhung mềm, Ngô Uyển có chút khẩn trương lui một bước trốn sau lưng Ngô La, con mắt rụt rè nhỏ giọng trả lời " Tập, tập qua"
Ngôn Ngọc nhẹ gật đầu lại hỏi " Có thể hỏi là từ một vị tiên sinh sao?"
Ngô Uyển chớp chớp đôi mắt đơn thuần chỉ nói " Chính là tiên sinh nha"
Ngô La là một người trưởng thành dù sao hiểu được chút phòng bị, cười nói " Là một tiên sinh trong thôn ta, cũng dạy không nhiều, mấy chữ mà thôi"
Mặc dù Ngô La nói như vậy, nhưng Ngôn Ngọc nhìn chữ Ngô Uyển viết cũng khẳng định biết không ít, liền bổ não một đại học sĩ ẩn cư trong thôn nhỏ, không để ý sự chênh lệch thân phận cùng tiểu đồng trong thôn giảng bài dạy chữ, nội tâm mơ hồ sinh ra lòng sùng kính với vị tiên sinh kia, lúc trước chính là phiền chán kinh thành nịnh nọt mới dọn đến Cửu Hồng thành, đối với nhà nghèo hay phú hộ đều không so đo mà dạy bảo rất là tôn trọng.

Nghe ra Ngô La không nghĩ nói chuyện nhiều với cô, cô liền không hỏi thêm nữa, Ngô Uyển nhỏ giọng hỏi " Đại nương tử mua bánh không? Một khối mười hai văn tiền, rất thơm"
Hảo cảm đối với vị đại học sĩ kia đặt lên thân tiểu oa trước mắt, Ngôn Ngọc nhìn số bánh còn lại hỏi " Còn lại mấy khối? ta mua hết"
Ngô La cao hứng tính toán cho cô " Hết thảy sáu khối, tạ ơn đại nương tử!"
Ngô Uyển cao hứng gật gù đắc ý " Dạ bảy mươi văn tiền "
Ngôn Ngọc tay cầm văn tiền dừng lại một chút, nói khẽ với Ngô Uyển cải chính " Sáu khối, là bảy mươi hai văn tiền mới đúng " Bất quá không trách Ngô Uyển, bé con mới học thì tính toán gần đúng đã là rất giỏi.


Ngô Uyển lại nói " Đúng thế, ba khối tính ba mươi lăm văn, đại nương tử mua sáu khối được ưu đãi hai văn" Bé nhớ kỹ Ngô thẩm phân phó giá cả cho bé.

Vì cẩn thận, bàn tay nhỏ của bé ở trên không trung gẩy gẩy, đây là động tác sau khi học bàn tính mới có, tính toán một hồi mới gật đầu " Không sai!"
Ngôn Ngọc ở một bên nhìn xem, không nghĩ vị học sĩ kia đúng là toán thuật cũng dạy cho tiểu đồng trong thôn, quả nhiên không giữ lại, cô trong học đường chỉ dạy học thơ tập viết cho hài tử, Ngôn Ngọc cũng chưa hề nghĩ dạy thuật toán cho bọn nhỏ, lập tức đối với học sĩ mai danh ẩn tích kia càng thêm tôn kính mấy phần, móc ra một chuỗi văn tiền đưa cho Ngô La.

Ròng rã một trăm văn, Ngô La nói " Nhiều nhiều!" nói xong liền muốn thối tiền lẻ cho cô.

Ngôn Ngọc lại nói " Nhiều liền giữ lấy, coi như tiền mừng tuổi cho oa nhi này" Cô thích hài tử đọc sách, Ngô Uyển nhìn còn nhỏ tuổi liền đã biết viết chữ lớn, là mầm non tốt.

Về phần sáu khối bánh này, liền cầm về học đường phân chia cho bọn nhỏ ăn, chính cô chỉ giữ lại một khối.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi