THANH GIA MUỘI TỬ KHUYẾT ĐIỂM BẠC


Làm tốt cơm tối xong, liền hầu hạ cho những người ngồi ở bàn cơm, Thanh Hoa liền đến phía sau xem sữa đường của nàng thế nào, quả nhiên trời lạnh chưa bao lâu đã lạnh xuống, vừa đúng lúc, chờ một chút đông cứng cắt khó khăn hơn.

Cắt kẹo sữa thành khối lập phương kích cỡ tương đối, từng viên đặt trên mâm nhìn rất bắt mắt, Thanh Hoa nhìn xem đặc biệt hài lòng, tiện tay cầm một chút phế liệu vừa làm xong đi vào phòng, muốn cho mọi người ăn cho ngọt miệng
Cả bàn thơm phức đồ ăn mấy người lại không nhúc nhích, giương mắt nhìn, hai lớn hai nhỏ bị nàng vội vàng bắt rửa tay xong đều đứng đắn ngồi ở bàn, để mùi cơm chín phun đầy mặt cũng không động đũa.

Thanh Hoa nói " Ăn a? vẫn chưa đói hả? ta đều nghe tiếng bụng mọi người kháng nghị rồi đó"
Bốn ánh mắt ai oán nhìn nàng, Thanh Hinh nói " Thân tỷ bận bịu làm gì vậy? chờ tỷ ăn đó"
Cả bàn đều là do Thanh Hoa làm, chẳng lẽ mọi người động đũa trước? liền ngay cả tiểu hài cũng nén nước bọt chờ Thanh Hoa đến ăn cùng.

Thanh Hoa nghe xong mọi người đợi nàng liền cười, mau chóng nhét vào miệng mỗi người một viên kẹo, ngay cả Điền Chân cũng bị nàng nhét không kịp trở tay, bên trong miệng một trận mùi sữa ngọt tràn ngập, vừa vào miệng còn cứng, đợi một lát thì mềm xuống, dính trên đầu lưỡi ngọt ngào chịu không nổi.

Hai tiểu hài cùng Thanh Hinh lập tức bị viên kẹo này làm cho ngậm miệng, bên trong miệng tư tư ngậm lấy một mặt say mê, cái này so với kẹo hồ lô kia còn ngon hơn, thở ra toàn mùi sữa trẻ con.


Điền Chân ngược lại không có hứng thú với đồ ngọt, ăn ở trong miệng cũng thật thích quá sao? lấy phong vị điền hương, chính là so với vị ngọt, thì trên môi kia vẫn còn lưu lại hơi ấm của ngón tay, vậy tiểu muội tử không nói lời gì liền nhét kẹo vào miệng cô, để Điền Chân có loại ảo giác, giống như ngón tay Thanh Hoa cũng ngọt ngào như vậy.

Thanh Hoa nhìn mọi người ăn đến vui vẻ, liền ngồi xuống cầm chén cơm đoạt lấy mấy miếng thịt nhét vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nặng nề của Điền Chân nhìn nàng, cười khan một tiếng liền chia đồng đều cho mọi người rồi mới nói " Bánh kẹo ta muốn để Điền Chân vào thành bán, một cân tám mươi văn, chỉ bán cho kẻ có tiền, mọi người nói giá này phù hợp thị trường không?"
Hai tiểu hài tử chỉ cảm thấy ăn ngon, Thanh Hinh cũng nói " kẹo ăn ngon như vậy, muội nếu có nhiều tiền cũng sẽ mua"
Điền Chân nói " Giá đường cao, giá này có thể bán được"
Chủ ý lần này của Thanh Hoa nhận được sự thống nhất chấp nhận, nàng gật gật đầu " Mọi người đã ủng hộ ta, lát nữa ta sẽ biểu diễn một màn cho mọi người xem, cũng đừng nói ta không cho mọi người xem qua đồ chơi mới"
Nàng nói đến cao thâm mạt trắc, liền kẹo sữa đã đủ đặc biệt, không nhớ nàng còn mua cái gì đồ chơi mới mẻ, ngay cả Điền Chân cũng tò mò, một bữa cơm giống như vuốt mèo cào cào, liền nghĩ đến cùng đồ chơi mới mẻ mà Thanh Hoa nhắc đến là cái gì, tất cả mọi người đều không an lòng, để Thanh Hoa trơ mắt nhìn bị cướp đi không ít thịt cá.

Chờ ăn xong cơm tối, Thanh Hoa vung vẩy roi lớn buộc hai tiểu hài làm việc, hai hài tử này bị nàng nuôi đến tròn ủm, không sử dụng thật không có lương tâm, tay nhỏ tay lớn đem kẹo gói vào trong giấy dầu, Thanh Hinh ở một bên cắt giấy dầu, ba người ngồi cùng một bàn nhìn Điền Chân bị sai sử làm việc chân tay, chuyển đến một lò sưởi nhỏ.

Không biết Thanh Hoa muốn làm gì, mọi người đều tập trung cao độ, cho đến khi Thanh Hoa lấy ra một muôi sắt lớn liền khiến mọi người vây lại xem
Bên cạnh lò là một cái ghế đẩu, Thanh Hoa trong tay cầm ba bát, một bát đường, một bát nước, một bát bột trắng kỳ quái, cá biệt đều dùng thì nhỏ múc lên.

Thanh Hoa một tay cầm muôn lớn một tay cầm đũa, liền nhìn nàng đem đường cùng nước kia bỏ lên trên lò nướng, một bên dùng đĩa khuấy, nhìn qua là nước chè bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng mọi người tò mò không biết bột trắng kia dùng làm gì.

Liền thấy Thanh Hoa khuấy mấy lần nước chè liền kéo ra một sợi tơ mỏng, cấp tốc bỏ lên trên lò nướng, đám người trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy bát nước chè kia trong nháy mắt nở to ra mấy phần, đem toàn bộ nồi đầy lên, rất nhanh lạnh đi biến thành một bánh đường màu nâu, tản ra hương đường.

Thanh Hoa nhìn xem rất hài lòng, một lần đã thành công! sau đó nướng một cái rồi một cái, đem bánh đường lấy xuống, một mảng thật lớn, nhìn không ra chỉ dùng hai viên đường.


"như thế nào? có phải rất đặc biệt không?" Thanh Hoa nhìn mọi người đều ngốc, lập tức cảm giác thành tựu cực lớn, cái đuôi liền muốn vểnh lên trời.

Sau đó nàng phân bánh cho mấy người ăn, ngọt không cần bàn tới, cảm giác lại xốp giòn tan trong miệng, một người một viên kẹo một cái bánh khiến cho tiểu hài vui phát điên, kẹo sữa rất thơm, nhưng bù không được bánh lớn như thế, ăn đến khóe miệng đầy đường cười mị mị.

Tuổi của Thanh Hinh cũng không lớn tầm mười sáu mười bảy, nói cho cùng là một đại hài tử, cầm kẹo cũng vui mừng hớn hở ăn, bánh đường này vẫn là do nàng làm, Thanh Hoa ở bên cạnh nắm tay dạy làm, vừa được chơi vừa được ăn ngon, đi đường đều nhảy nhót.

Điền Chân nhíu mày nói " Bí quyết này không thể để người khác biết, rất đặc biệt"
Thanh Hoa nghe xong liền minh bạch, nàng cũng không nghĩ nó đặc biệt gì, nhưng là" ta chỉ còn dựa vào cái này để kiếm tiền làm sao bây giờ?"
Điền Chân bất đắc dĩ nhìn nàng "trước bán thử?kẹo đường, còn bánh đường này phải nâng giá bán, đừng để người khác biết cách làm" Đường là xa xỉ phẩm, Điền Chân cảm thấy để người khác biết cách làm có chút mạo hiểm, muội tử nông thôn vẫn nên khiêm tốn một chút
Thanh Hoa cười nói " a tỷ chẳng lẽ không hỏi ta làm sao có bí quyết này sao?"
"Không hỏi" Điền Chân lắc đầu, trong mắt rất là chân thành " đây là bí quyết của muội tử, ta không hỏi nhiều, cũng không nói ra ngoài"
Thanh Hoa biết cá tính Điền Chân chính là như vậy, xem như cô ôn nhu, không hỏi không nói, cái này khiến cho Thanh Hoa có nhiều suy nghĩ cũng dám làm thử, ở trước mặt Điền Chân nàng không che dấu bí quyết, bởi vì người này không nhiều chuyện, chuyện của Thanh gia chỉ ở trong nhà Thanh gia là đủ.

Hôm sau Thanh Hoa cố ý đi theo, nàng còn mang theo một bao mười cân sữa bò, khả năng bán xong số này, còn có bánh đường, bánh đường bán riêng lẻ, cũng tới mười lăm văn, Thanh Hoa cảm thấy hai viên đường mà bán giá này cũng không nhân đạo lắm, nhưng Điền Chân nói không thể thấp hơn nữa, nàng cũng không biết bán hết hay không.


Nàng đem đồ bỏ vào bao, những người khác không hỏi nhiều liền cho rằng nàng muốn vào thành bán y phục mà thôi, vừa vào thành Điền Chân liền nói " Muội tử chờ ở đây một lát, ta sẽ cùng bán với muội tử"
Thanh Hoa nói " Ta không phải không có rao hàng qua, đầu đường cuối ngõ hô một tiếng sẽ bán sạch "
Điền Chân cũng không tranh luận với nàng chỉ nói " Chờ ta"
"Vậy được rồi, a tỷ bán bánh trước đi, ta đi công chuyện trước" Thanh Hoa nhìn mọi người vây lấy, cũng không rảnh quấy rầy Điền Chân làm ăn, xách một bịch kẹo liền đi.

Điền Chân nhìn thấy nàng đi về hướng hãng buôn vải Bạch gia, sau đó liền bị biển người mua khô dầu bao lấy bận đến không để ý gì khác.

Thanh Hoa liền đi xã giao, dù nói thế nào hợp tác một vụ cũng phải có giao tế, đều muốn ăn tết đưa chút quà cũng là việc nên làm, nàng chỉ mong Bạch Lăng chịu mua kim pháp nhà nàng, bánh kẹo làm quà cũng không xem là thất lễ, nàng liền mang một ít đồ ngọt cho Bạch Lăng sau này hợp tác cũng dễ nói chuyện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi