THANH HOA TRẤN

Vốn cho rằng dân chúng trên trấn sẽ vì chuyện trà lâu trước đó mà khinh thường chính mình, nhưng Tần Xán lại phát hiện, thái độ của mọi người trên trấn so với trước kia tương đối ôn hòa hơn rất nhiều, chưởng quầy trà lâu còn cố ý cho người mang điểm tâm đến, chưởng quầy mấy cửa hàng khác cũng dâng lên vật tặng tỏ vẻ cảm tạ.

Tần Xán có chút không hiểu, rõ ràng chủ ý của mình hại bọn họ bị tội, nhưng kết quả mọi người đều đến để cảm tạ mình, lại suy nghĩ một chút, đại khái là do ngày đó Nhan Tam bị ăn hèo ở trên công đường, người trên Thanh Hoa trấn đều nghe, cho nên cho là mình chịu nhẫn chịu nhục cố gắng ngày sau đi tính sổ.

Tần Xán không cảm thấy có gì cao hứng, ngược lại lo lắng chuyện này truyền đến hai vị đương gia trên Vân Long sơn, chính mình không biết có bị bọn họ trực tiếp ném ra sau núi uy lang hay không?

Tóm lại Tần đại lão gia không có lúc nào không sống trong lo sợ bất an, thẳng đến khi thương thế của Nhan Tam tốt lên, Ngu lão đại và Vạn lão nhị cũng không tìm đến hắn tính toàn nợ nần, lòng hắn lúc này mới thoáng buông lỏng được một lúc.

Trong lúc Nhan Tam ở trong phòng dưỡng thương, Tần Xán mấy lần muốn đi xem hắn, nhưng lại không dám, khi hắn vòng vo đi trước cửa phòng mấy lần, cuối cùng đến khi đại phu nói hai ngày nữa Nhan Tam có thể xuống giường mới đánh bạo đi vào.

Chờ đến khi Nhan Tam có thể xuống đất, nói không chừng chính là ngày chết của hắn, đến lúc đó còn nói cái gì, phỏng chừng Nhan Tam sẽ ném mình xuống hỏi Diêm Vương, cho nên vẫn là thừa dịp bây giờ hắn không xuống giường được đi vào liếc mắt một phát.

Trong phòng Nhan Tam tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, từ xa Tần Xán đã thấy bóng người trên giường, liền cẩn cẩn thận thận đi đến gần.

Nhan Tam ghé vào giường giống như đang ngủ, mày hơi nhíu lại, khóe môi cong cong căng thẳng không thả lỏng.

Tần Xán đứng ở bên giường nghiêng đầu đánh giá.

Gương mặt Sầm Hi lúc ngủ hắn đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng Nhan Tam lại lần đầu tiên nhìn thấy, không có gì ngoài ý muốn, Nhan Tam chính là Nhan Tam, cho dù là ngủ cũng không xuất hiện bộ dáng giống Sầm Hi.

Tần Xán nhìn một hồi rồi cúi người vươn tay, quơ qua quơ lại trước mặt Nhan Tam, đột nhiên nghe thấy đối phương mở miệng, “ Con khỉ ngốc nhà ngươi lại ngứa da có phải hay không?”

Tần Xán phẫn nộ rút tay về, lại bất động đứng nơi đó.

Nhan Tam tựa như có cảm giác, không mở mắt chỉ mở miệng nói, “Có chuyện gì?”

“Ngươi……” Tần Xán vừa muốn nói, cảm thấy hỏi vấn đề này phỏng chừng sẽ bị đánh, thế là đổi vấn đề, “Ta……” Ngẫm lại vẫn là bị đánh, liền ngừng nói, nhưng tiếp theo lại không biết phải nói điều gì.

Nhan Tam chờ đợi không thấy hắn nói chuyện, chân mày cau càng thêm lợi hại, trên mặt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. Tần Xán vội vàng tùy tiện lên tiếng hỏi hắn, “Vết thương trên người còn đau không?” Hỏi xong lập tức có xúc động muốn cắn đứt  lưỡi của mình, thật sự là vạch áo cho người xem lưng.

Nhan Tam lạnh lùng đáp, “Đau lòng thân thể Sầm Hi?”

“Không không không…” Tần Xán vội vàng phủ nhận, thấy Nhan Tam bất động thanh sắc, liền trầm giọng, “Chẳng phải ngươi vẫn luôn nghĩ biện pháp đuổi tri huyện nơi này đi sao, vì sao ta muốn đi, ngươi lại không cho?”

Cái câu muốn đi thì đem một trăm đại bản trả lại cho hắn thì Tần Xán coi như có thể lý giải, người bình thường ai lại muốn không có việc gì thì nhận một trăm đại bản? Lời này bỏ đó, rõ ràng làm hắn không có biện pháp rời đi nha.

Nhưng Nhan Tam lại không trả lời nghi hoặc này của hắn, mà là nói, “Đừng tưởng rằng ngươi đánh ta một trăm đại bản thì sau này ta liền ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói.”

Tần Xán đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trong lòng gào khóc kêu oan, rõ ràng là ngươi tự mình muốn, sao bây giờ lại tính trên đầu ta?

Nhan Tam không quản Tần Xán thế nào, chỉ nói tiếp lời mình.

“Ngươi nghĩ rằng ta mượn thân thể Sầm Hi sống lại là vận khí của ta? Nhưng là ngươi không biết, trước đó ta  giống như đã ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì phát hiện bộ dạng của mình đã thay đổi, còn thân mình chân chính thì nằm nơi đó, không còn khí tức và nhịp đập, thân thể lạnh băng, loại cảm giác nhìn mình đã chết… thực khủng bố. Rồi ta mới hỏi chính mình, hiện tại ta là ai? Là Nhan Tam hay là Sầm Hi?”

“Rõ ràng hồn phách vẫn là Nhan Tam, nhưng từ trong gương nhìn lại vẫn luôn là thân ảnh người khác, mà mỗi khi ta theo Đại ca Nhị ca và các huynh đệ trong sơn trại chứng thực chính mình là Nhan Tam thì ngươi sẽ nhảy ra nói cho ta biết, ‘Ngươi hiện tại là Sầm Hi, cho dù hiện tại hay tương lai cũng vậy.’ … Thật sự rất đáng ghét, khó chịu vô cùng.”

Nhan Tam nhắm mắt lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng vì điều này mà thống khổ rất nhiều.

“Thực xin lỗi……”

Tần Xán không biết nói gì ngoài xin lỗi. Lúc này hắn nghĩ đến, hình ảnh buổi tối ngày đó lạc táng thân thể Nhan Tam – Nhan Tam ngồi trước mộ phần an táng thân thể của mình, vò rượu bày bên người, tự mình uống một chén, rồi mới châm một chén khác đổ trước bia……

Hiện tại cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì Nhan Tam kháng cự mình như thế, không chỉ là chính mình, mà ngay cả Nhan Tam sau khi tỉnh lại cũng thường xuyên mê mang trong đó, phân không rõ hắn đến tột cùng là ai, có lẽ chính bởi vì như thế, hắn mới không ngừng đi khắp chốn làm những sự tình để chứng minh mình là Nhan Tam.

Nghĩ đến đây, Tần Xán phát hiện, trận trao đổi hồn phách và thân thể này, bất cứ là ai cũng không có được lợi, mọi người đều phải chịu thương tổn khác nhau, bao gồm cả Nhan Tam.

Nhan Tam tiếp tục nói, “Ta cố gắng làm quen với gương mặt và thân thể này, đao pháp cũng một lần nữa luyện lại, muốn mọi người nhìn ta thì biết, người đứng trước mặt bọn họ là Nhan Tam… Cho nên con khỉ ngốc ngươi hãy nghe cho kỹ……”

Ánh mắt Nhan Tam thủy chung vẫn nhắm bây giờ lại mở ra, thoáng quay đầu, nhìn về phía Tần Xán.

Tần Xán bị ánh mắt kiên định quyết đoán của hắn nhìn đến chấn động thân thể.

Nhan Tam nói, “Ta là Nhan Tam, là Tam đương gia của Hắc Vân Cửu Long trại, là một sơn tặc không chuyện ác gì không làm, cũng không phải là Sầm Hi người ngươi nhận thức, hiện tại không phải, tương lai cũng sẽ không!”

Tần Xán hơi hơi cúi đầu.

Hắn còn chưa thật sự bước ra từ nỗi đau Sầm Hi không về nữa thì Nhan Tam đã nói như thế, tựa như đem miệng vết thương trong lòng hắn xé ra rồi xát muối thêm một lần, thế nhưng……

“Ngươi nói không sai, ngươi là Nhan Tam… Không thể là Sầm Hi.”

Tần Xán nhìn thấy khóe miệng Nhan Tam hơi gợi lên, không phải ý cười âm lãnh hay tàn nhẫn lúc trước, mà là ý cười có điểm cảm kích, nhưng chỉ là lướt qua giây lát, Nhan Tam lại khôi phục vẻ mặt giống như người ta thiếu hắn trăm vạn lượng bạc, quay đầu đi, lời nói vẫn là trước sau làm người ta điên máu.

Nhan Tam nói, “Không có chuyện gì khác thì ngươi ra ngoài đi, đừng đứng trong này chướng mắt.”

Tần Xán hít một hơi rồi mới nuốt vào bụng, xem ra một trăm đại bản còn ít!

Hắn rất tự giác chủ động rời đi, không khiến người khó chịu, khi ra khỏi phòng còn thuận tiện đóng cửa.

Tần Xán đứng ngoài phòng Nhan Tam thầm nghĩ, tuy rằng từ đầu tới cuối, đối với chuyện  ngày đó nhục nhã mình trước mặt dân chúng toàn trấn chưa nói qua một lời giải thích, nhưng Tần Xán đại nhân đại lượng tạm thời không truy cứu, dù sao Nhan Tam hắn cũng đã ăn một trăm đại bản, đối với Nhan Tam mà nói cũng thực không dễ dàng.

Sáng sớm ngày kế.

Tần Xán ra khỏi phòng, cửa phòng Nhan Tam cách vách cũng đồng thời mở ra, Tần Xán nhìn người bên trong bước tới, sửng sửng sờ sờ, ngay cả A Đinh và A Bân đang trực quét tước cũng yên lặng ngóng nhìn người nọ, trên tay vẫn còn cầm chổi quét, kết quả là quét vào nhau.

Ra khỏi phòng đương nhiên không phải yêu quái ba đầu sáu tay gì, bất quá bộ dạng Nhan Tam quả thật dọa người ta hết hồn.

Quần áo Nhan Tam mặc chính là y phục ngày đó phẫn thành Sầm Hi trên Hắc Vân Cửu Long trại, Tần Xán còn đang kì quái, hắn vậy mà không ném bộ quần áo này đi, tóc tai bình thường vẫn luôn buộc cao thành đuôi ngựa sau đầu, nay lại dùng trâm gỗ giản dị vấn lên, chỉ là cỗ khí thế bá đạo trên người một chút cũng không thu liễm.

Thấy hai người trong sân nhìn mình không chớp mắt như nhìn một tên ngốc, mà Tần Xán cũng là một biểu tình mắc nghẹn, Nhan Tam trừng mắt nhìn một vòng, sau đó mới nói, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua sư gia!?”

Tần Xán và A Bân còn có A Đinh cùng nhau gật đầu y như trống bỏi.

“Vậy ánh mắt với biểu tình này của các ngươi là ý tứ gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi