THANH HOA TRẤN

“Trương Hoài Viễn cũng không phải thanh liêm như các ngươi nhìn thấy, ở sau lưng hắn luôn luôn làm các loại buôn bán ti bỉ dơ bẩn, mà vị trí Tri phủ này của hắn, cũng là âm thầm dùng tiền tài uống rượu đổi lấy.”

Ở cửa từ đường, hai người ngồi trên bậc cửa, Vân Trung Nhạn chậm rãi nói chân tướng năm đó.

“Hắn tới tìm ta, cho ta một trăm vạn lượng muốn ta trộm Minh Vũ thạch, ta dù sao cũng chỉ là trộm, hơn nữa tuy rằng ta chướng mắt Minh Vũ thạch, nhưng đi trộm nó đối với ta mà nói cũng là chuyện khiêu chiến không tồi, mấy tháng kia nhìn các ngươi bị ta đùa giỡn xoay vòng, thật sự làm ta cao hứng……”

“Thế nhưng sau đó, ngươi vì sao lại mang nó giao cho ta?” A Đại hỏi hắn.

Vân Trung Nhạn cúi đầu, như là nhớ đến điều gì, trầm ngâm một lát mới ngẩng đầu nhìn về A Đại, ánh mắt rạng rỡ, “Bởi vì ngay từ đầu ta đã không tính muốn trộm thật, hơn nữa ta còn nhớ rõ lời nói khi ấy ngươi nói với ta.”

Mưa to như trút, nam nhân anh tuấn cao lớn bị nước mưa dính ướt từ đầu đến chân không có một nơi khô ráo, mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt, mặc dù có chút buồn cười, nhưng lại càng làm tăng thêm hình dáng cương nghị vòng quanh thân hắn, hơn nữa cái loại cố chấp này, cũng là một người kiên trì nhất hắn từng thấy qua.

Nam nhân đứng ở trong mưa nói với mình, mình trộm đi không chỉ là một khối đá có thể dự báo nước, mà còn là tính mạng của toàn bộ dân chúng Giang Ninh, nếu mình nhất quyết muốn trộm, vậy cũng chỉ có thể trước bước qua thi thể của hắn.

Bầu trời khi đó không ngừng lóe sấm, tại một khắc kia hắn có cảm giác trong lòng mình như có gì trầm nặng. Hắn tựa như nghe được sóng to gió lớn, tiếng kêu khóc thảm thiết của dân chúng bị nước sông cuốn đi.

Hắn từ trước đến nay đều chỉ sống vì một mình mình, người bên ngoài thế nào hắn cũng không muốn quản, một khắc kia, hắn sinh ra mê mang, liền xoay người sang chỗ khác hỏi người nọ, “Dân chúng Giang Ninh cho ngươi cái gì, làm cho ngươi liều mạng vì bọn họ như vậy?”

Không nghĩ tới nam nhân này lại trả lời mình, “Thân tại kỳ vị, ứng đương tẫn kỳ chức, trù kỳ mưu, tẫn kỳ lực…” (Thân ở chức này, phải làm cho hết chức, tính hết mưu, làm hết lực.)

Trong mấy tháng này, giữa hắn và người kia tồn tại một loại quan hệ không bình thường, khi hắn còn không phạm án, hai người đã từng cùng thưởng trăng nhấm rượu, nhưng bất quá là do chính mình thật sự nhàm chán, cho nên muốn tìm người để đùa, mà tính cách tên này như vậy, trêu chọc rồi lại đâm ra ghiền. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, đã ghiền sẽ sinh ra nghiện, rồi mới trong bất tri bất giác, bị ngôn ngữ của người kia chi phối ý chí của mình.

“Ta lúc ấy thật muốn đem đá mang cho ngươi, không nghĩ tới ngươi sẽ đột nhiên hướng ta ra quyền, còn nặng như vậy……”

A Đại nhấp môi, lại muốn giải thích, Vân Trung Nhạn cũng vô tình hạ thủ.

Khi ấy hắn rất đau, không biết là nơi bị đánh phát đau, hay là nơi nào đó trong ngực phát đau, chật vật đào tẩu, tìm địa phương trốn đi dưỡng thương một năm rưỡi, đợi đến khi thương lành trở về chuẩn bị tìm hắn tính sổ, thì phát hiện ai cũng không biết tung tích hắn, tựa như Thiết quyền thần bộ đã hoàn toàn tiêu thất khỏi thế gian này.

Cho tới khi đến đây, ở một tiểu trấn nhỏ xa xôi, hắn nhận ủy thác trộm một cái chén không đáng bao tiền, rồi mới tại thời điểm dò đường đến huyện nha, gặp được thân ảnh quen thuộc này, nhưng hắn đã không còn gọi là Võ Chính Sơn.

“Sau đó xảy ra chuyện gì?”

A Đại đáp, “Sau khi ta mang Minh Vũ thạch trở về, bị người lén lên án nói ta và ngươi là đồng lỏa, thế là ta bị nhốt lại, muốn ta nói ra tung tích của ngươi. Sau thực sự không hỏi từ ta ra được chuyện gì, liền đem ta sung quân biên cương, khi đội ngũ áp giải đến Vân Long sơn vừa lúc gặp sơn tặc.”

“Đám sơn tặc này tuy rằng không việc xấu nào không làm, nhưng bọn hắn thu lưu rất nhiều hài tử không nhà để về, cũng chiếu cố bách tích nghèo khổ dưới chân núi, lúc ấy ta chán nản, nên ở lại sơn trại. Sau này tân Tri huyện đến, hắn liền chọn ta đến làm việc trong huyện nha.”

A Đại nói lời bình thản không sợ hãi, nhưng ngẫm kỹ lại, bên trong hàm chứa bao nhiêu oan khuất và khuất chiết, ngay cả bị giam, chịu đối đãi không giống con người, hắn một mực cũng không nói đến.

Sau khi Vân Trung Nhạn nghe xong, căm giận đập một quyền vào trong khung cửa.

“Quả nhiên Trương Hoài Viễn kia không lấy được đồ liền trút giận lên người ngươi, sớm biết như vậy, lúc ấy ta không nên để ngươi mang thứ đó về, ta hẳn là nên đem giao dịch của ta và hắn công chư vu chúng, để danh dự của hắn mang đi quét rác!” Nói tới đây, Vân Trung Nhạn chợt đứng lên, “Ngươi chờ, ta đi đục mấy chục cái lỗ nóng lên người hắn báo thù cho ngươi!”

Nhưng lại bị A Đại một phen giữ chặt, Vân Trung Nhạn xoay người nhìn hắn, không nghĩ tới khóe miệng A Đại cong lên, lộ ra một mạt tiếu ý ngượng ngùng.

“Nếu muốn báo thù, ta đã sớm đi, kỳ thật ta lưu lại Vân Long sơn nơi này, là vì ta từng nghe ngươi nói, ngươi sinh ở Ký Châu, ở đây vừa nghèo lại vừa xa xôi, nhưng nơi này sơn xuyên đại khí, sông lớn mở mang, núi như vậy, nước như vậy… Rất có thể nuôi ra bao nhiêu ý chí thiên hạ, cho nên ta đã muốn đi nhìn một lần…. Ngươi nói những thứ này…….”

Vân Trung Nhạn nhìn hắn, nói không nên lời, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên ửng nước một mảnh, khiến cho tầm mắt mơ hồ, vội vàng quay đầu, “Ngu ngốc… Không phải là ngươi ở cùng một chỗ với Tri huyện ngốc kia lâu dài nên cũng biến ngốc?”

“Thời điểm đó ta còn chưa biết Tri huyện ngốc kia.”

A Đại nắm tay Vân Trung Nhạn hơi dùng sức một chút, đem người nọ kéo vào lòng mình.

“Mấy năm nay ta thường xuyên mơ về chuyện khi đó, ngươi đêm hôm nhảy qua cửa sổ tiến vào phòng ta, kéo ta lên nóc nhà ngắm trăng, hoặc là thời điểm ta tuần phố, ngươi đứng nơi trà lâu đột nhiên ném một bầu rượu xuống dưới, muốn nhìn bộ dáng ta trở tay không kịp…… Bất quá rượu kia thật là thơm thuần…….”

Vân Trung Nhạn bị hắn giam cầm trong lòng, thanh âm nam nhân trầm thấp dừng lại bên tai, nhiệt khí phả lên trên cổ, khiến hắn có cảm giác lỗ tai và hai má của mình đều giống như thiêu đốt, “Ngươi tên này giấu cũng thật tốt quá, trước kia ngay cả thí cũng không thèm thả, không thấy ngươi thì nói như thế nào.”

A Đại yên lặng một chốc, sau đó mới nói, “Ta không nói, ta sợ sẽ không còn được gặp ngươi……”

Tần Xán và Nhan Tam ở trong huyện nha, chờ tin tức những người được phái đi ra ngoài hồi báo, thê tử của Bùi Thư Đức cũng tìm tới cửa.

Thê tử Bùi Thư Đức nói, ngày hôm qua lão thái thái đột nhiên có thể rời giường, còn ăn được không ít thứ, mọi người cho rằng nàng có chuyển biến tốt, nhưng không nghĩ tới buổi sáng hôm nay lại phát hiện nàng nằm một chỗ, đã muốn gần chết, đại phu nhìn, nói chỉ sợ qua không được đêm nay, hôm qua hẳn là hồi quang phản chiếu.

“Lão nhân gia hiện tại vẫn muốn xem hồ điệp bôi, này nên làm thế nào cho phải……?”

Tần Xán lộ ra biểu tình khó xử, nghĩ nghĩ, vẫn là để thê tử Bùi Thư Đức trước về chiếu cố lão nhân gia, bọn họ nơi này sẽ mau chóng tìm hồ điệp bôi trở về.

Kế tiếp, Tần Xán tựa nhưa kiến bò trên chảo mà xoay vòng vòng, bất quá đến khi mặt trời lặn, các nha dịch khác ra ngoài đều không mang về được tin tức, thời điểm Tần Xán cơ hồ muốn tuyệt vọng, A Đại lại mang theo Vân Trung Nhạn trở lại huyện nha.

Hơn nữa khiến hắn ngạc nhiên chính là, A Đại không hề khóa trụ hắn, mà Vân Trung Nhạn vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo phía sau.

“A Đại!” Tần Xán vui sướng nghênh đón.

“Đại nhân, Tam đương gia.”

Tần Xán đang muốn mở miệng, tầm mắt dừng lại trên cổ A Đại, ngón tay chỉ chỉ, “Chỗ đó của ngươi bị gì vậy? Hình dạng giống như bị cắn.”

A Đại sờ sờ cổ, rồi mới bình thản nói, “Đại khái vừa nãy đánh nhau nên cọ xát bị thương.”

Vân Trung Nhạn ở một bên ngược lại đỏ mặt, Tần Xán cũng không biết có phải chính mình hoa mắt hay không, ánh mắt rơi vào gương mặt sáng mờ của Vân Trung Nhạn đang dần ửng đỏ.

Bất quá hiện tại hắn không quan tâm cái gì, Tần Xán một tay chống hông, nói với Vân Trung Nhạn, “Không phải ngươi nói bản quan là tri huyện ngốc, còn muốn chơi thêm một lát mới đi sao? Nhanh như vậy đã bị bắt về.”

Vân Trung Nhạn khinh thường quét mắt liếc hắn, không nhìn Tần Xán, cũng không trả lời, một bộ biểu tình tùy ngươi muốn nói gì nói.

Tần Xán tức giận hít một hơi khí lạnh, vươn tay chỉ dưới mũi hắn, “Hồ điệp bôi đâu? Lấy ra!”

“Rớt!” Vân Trung Nhạn không quan tâm nói.

“Ngươi?!” Lửa giận của Tần Xán bị kích lên, “Không nói đúng không?! Hảo, bản tri huyện có biện pháp cho ngươi mở miệng, người đâu! Dẫn đi hầu hạ đại hình!”

Không nghĩ tới A Đại lại đem Vân Trung Nhạn chắn phía sau mình, “Đại nhân, trước đừng dùng hình, ta đến khuyên hắn.” Rồi mới quay đầu nhìn Vân Trung Nhạn.

Vân Trung Nhạn lắc đầu, “Cho dù là ngươi mở miệng ta cũng không lấy ra.”

Tần Xán nhìn hai người trước mắt, nhướn mi, rồi có chút đăm chiêu sờ sờ cằm mình, hai người này ra ngoài lung lay một vòng, sau lại có cảm giác là lạ?

“Đây là vật lão nhân gia yêu mến nhất, hiện tại lão nhân gia sắp ly thế, muốn gặp vật mà mình yêu nhất, ngươi nhẫn tâm để nàng thương tiếc mà đi?!”

Vân Trung Nhạn hạ mắt suy nghĩ, rồi mới sờ tay vào ngực đem bố bao kia ra.

Tần Xán vui mừng quá đỗi một phen đoạt lấy, cởi bố bao ra, “Cuối cùng cũng có thể công đạo……”

Nhưng hiển nhiên sự sinh không đơn giản như hắn tưởng, hồ điệp bôi thật nằm trong bao bố hiển nhiên đã biến thành một đống nát nhỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi