THANH HOA TRẤN

Khi đó, nửa đêm bị hắn kéo bồi rượu, bản thân mình lại đột nhiên lại hỏi hắn.

“Đời này vật ngươi trộm đáng giá nhất là gì?”

Người nọ quay đầu cười nhẹ.

“Ở trong mắt ta…. Những thứ đó không đáng một đồng.”

Cuộc sống của A Đại vẫn luôn quá mức bình tĩnh.

Hắn vẫn luôn vào lúc trời tờ mờ sáng đã thức dậy, cho dù là đêm trước rất trễ mới nằm xuống.

Dậy sớm luyện công là chuyện người tập võ nên làm, nhưng A Đại làm vậy còn có một nguyên nhân, khi ở sơn trại không muốn hoang phế công phu của mình, lại không muốn để người khác thấy quyền pháp mình luyện đoán được thân phận của mình, cho nên mới thức sớm như vậy.

Đánh xong một bộ quyền, sau đó đi đến cạnh giếng tắm, phòng bọn A Nhị đằng sau cũng vừa lúc thức dậy, vì vậy dãy phòng sau huyện nha lại bắt đầu nhốn nháo.

Bất quá loại nhốn nháo này A Đại cũng không phản cảm, phần lớn thời gian hắn sẽ đứng một bên mà nhìn, ngẫu nhiên sẽ bởi vì chuyện rất buồn cười mà khóe miệng cong cong.

Khi đó, hắn cho rằng bản thân mình sẽ không trở lại huyện nha, sẽ không tiếp làm bộ khoái, nhưng nhân duyên lặp lại, dạo dạo chuyển chuyển, cuối cùng vẫn là trở về con đường mình vốn đi ban đầu, chẳng qua đã không còn uy phong lẫm lẫm như trước.

Bất quá hắn không thèm để ý, bởi vì hiện tại hắn là A Đại, mà không phải Thiết quyền thần bộ Võ Chính Sơn, nhưng chuyện cần làm cũng không khác nhau lắm.

A Đại không phải người có quá nhiều yêu cầu, hắn cảm thấy sau khi đã trải qua những chuyện kia, chính mình còn có thể ở trong huyện nha làm chuyện mình thích, đã là rất khá.

Chẳng qua ngẫu nhiên đi trên đường, hắn sẽ thường thường ngẩng đầu nhìn về phía trên, luôn cảm thấy tựa như thiếu gì đó.

Đi đến Thanh Hoa trấn chưa đến hai tháng, hắn gặp lại người kia.

Hắn không nghĩ tới mình còn có thể gặp được người đó, nhưng cũng không phủ nhận chính mình ôm mong chờ gì ở lại Vân Long sơn, ở lại Ký Châu, chỉ vì người kia từng nói với mình…….

Ở đây vừa nghèo lại vừa xa, nhưng nơi này đại khí xuyên sơn, sông nước mở rộng, núi như vậy, sông như thế…… Còn có thể nuôi dưỡng bao nhiêu ý chí thiên hạ.

Trong trí nhớ A Đại, trừ bỏ mình phá được những án kia, còn lại nhiều nhất chính là liên quan đến người này —

Nửa đêm trở lại phòng thì phát hiện giường mình bị người đại đại liệt liệt chiếm mất, không thì khi đang ngủ ngon giấc, bên tai truyền đến một tiếng [khách đát], mở mắt ra là có thể nhìn thấy người kia khinh xa thục lộ* nhảy qua cửa sổ tiến vào, sau đó hắn biết mình không ngủ……

(*) Quen việc dễ làm.

Lúc ấy hắn đã không còn ở trong huyện nha, mà người kia cũng rất vừa ý nóc nhà của hắn, mỗi khi con sâu rượu trong bụng nhốn nháo, thì sẽ bò lên nóc nhà của hắn uống rượu, thuận tiện sao thượng* hắn.

(*) 捎上 Mình không hiểu từ này =.=

Hoặc khi chính mình mang theo người tuần phố, chung quy cũng phải đề phòng có thể có thứ gì vô duyên vô cớ rơi xuống hay không, đầu tiên là đá và ám tiêu, sau đó là quế hoa nhưỡng Túy Tiên lâu và bánh nước Trương gia đầu đường, ngẫu nhiên hào phóng một chút còn ném thêm một ít thịt heo kho tàu, buổi tối thì có thức ăn nhắm rượu.

Có đôi lúc, khi cùng nhau uống rượu, hắn sẽ nghĩ, mình là bộ khoái, mà người kia là tặc, vì sao mình không thừa người kia say rượu trực tiếp đưa y vào đại lao?

Như vậy vừa không có người chiếm giường mình, cũng sẽ không thường thường phải lên nóc nhà tu sửa mái ngói bị y giẫm đạp, lại càng không phải lo khi mình đi đường sẽ có vật gì đập phải.

Bất quá hắn trước đây vẫn luôn tùy ý, khi nghĩ lại đã tìm được lý do, bởi vì mình thường xuyên đi vắng, giường trống không cũng là giường trống không, khinh công của mình cũng không được khá lắm, bò lên nóc nhà nhiều lần cũng coi như rèn luyện, mà rượu này từ trên trời giáng xuống, thực rất thơm rất thuần……

Thời điểm người kia uống say đã vỗ vai hắn nói: Nhân sinh đắc nhất tri kỷ, phu phục hà cầu? (Nhân sinh có được tri kỉ, đời này còn mong gì hơn?)

Nhân sinh đắc nhất tri kỷ……

Nhưng mình cũng không chiếm giường người, cũng không cùng người khác uống rượu trên nóc nhà, càng không thích dùng bầu rượu và bánh nướng làm ám khí…… Thế này cũng xem như tri kỷ?

Bất quá chính mình cũng không ngại chia sẻ yêu thích cùng y.

Hắn vẫn nhớ rõ ngày mưa kia, mưa to như trút, nước sông dâng trào đập ngoài bờ đê, tựa như một đám mảnh thú đói khát đang nhìn thèm thuồng, chỉ chờ trở ngại trước mắt rộ ra một khe hở, thì tiếp đó sẽ là thể thẳng tắp lao vào……

Tiếng mưa rơi ào ào thêm sấm sét, nước mưa trút xuống hòa tan theo máu đỏ bên khóe miệng người kia, y nâng tay vuốt ngực rồi sau đó nhìn thẳng chính mình, trên mặt đất là khối Vũ Minh thạch bị đánh cắp, tiếp đó hắn thấy người kia cứ như vậy nhìn mình, đáy mắt có chút vỡ vụn, khi những thứ kia ghiền nát hóa thành bột phấn, người kia xoay người lảo đảo rời đi.

Hắn nhìn bóng dáng y thật lâu, có loại xúc động muốn giữ người kia lại, nhưng hắn không làm như vậy, chỉ yên lặng nhặt Vũ Minh thạch, bao lại, xoay người, quay lưng về phương hướng người rời đi mà đi.

Hắn nghĩ, nếu y còn đến chiếm giường mình, thì sẽ để cho y chiếm hết, nếu như y vẫn thích bò lên đỉnh phòng mình, vậy thì cho y lên đi, nếu……

Không có nếu như, bởi vì Vân Trung Nhạn không còn xuất hiện nữa.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn dường như thấy thiếu cái gì……

Cho nên khi hắn nhìn thấy “A Nhị” ở trong từ đường hỏng kéo xuống dịch dung trên mặt, lộ ra dung nhan hết sức quen thuộc, đè nén trong tâm hết thảy đều được dâng lên.

Hắn muốn nói cho y biết, ngày đó, ngày đó mình không nên nặng tay với y như vậy, ngày đó, mình muốn lưu y lại, ngày đó……

Lúc đó, hắn không biết, cái nhìn ngày kia, chính là ly biệt, cho nên khi mình nhìn y lúc xoay người, liền không dám vươn tay.

“Ta không nói, ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi……”

Khi người này không ở bên cạnh, hắn mới hiểu được một mình ngẩng đầu nhìn trăng là tịch mịch, một mình nhấm rượu, cho dù rượu ngon cũng mất đi hương thuần……

Ngày đó ở trong từ đường, hai người bọn họ cách xa gặp lại, đánh một trận, nói lại chuyện xưa, lại lăn thành một đoàn, chết trong triền miên, cũng không quan tâm khi đó đang ở chỗ nào, thầm nghĩ chỉ muốn đem người này trở thành toàn bộ của mình, không bao giờ tách ra, cũng đừng để y ở cạnh mình biến mất.

Khi tình triều rút đi, hai người im lặng không lên tiếng tự sửa quần áo, người kia đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi còn có món khác ở chỗ ta, có muốn cầm lại không?”

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó cười, “Ngươi thích thì cứ giữ, vật Vân Trung Nhạn trộm đi, nào có đạo lý trả lại?”

Người nọ quay đầu sang một bên [hừ] thành tiếng, vạt áo chỉnh không đều, lộ ra vài phần dấu răng trên ngực, khiến mặt người kia thoáng cái đỏ ửng.

Người nọ nói thầm, “Rõ ràng là ngươi cứng rắn đưa cho ta……”

Đúng, đúng, đúng……

Dù sao vật này, từ sớm trước kia đã không còn ở trên người hắn.

Ngày sau, người kia vẫn luôn luôn chiếm giường mình, chỉ là bất đồng khi trước, mình ngủ là giường chung, nhóm A Nhị bị y nửa đêm nhảy qua cửa sổ tiến vào dọa cho không nhẹ……

Tiếp đó tuy rằng huyện nha mới vừa tu sửa, bất quá nóc nhà phỏng chừng cũng chịu không được ép buộc của y.

Còn có……

“A Đại!”

Ngẩng đầu, một hắc ảnh lao đến trước mặt.

Hắn nâng tay vừa đỡ, tiếp được, nguyên lai là vò rượu nhỏ, mà người nọ đang ngồi trên tiểu lâu, cười như ngày hôm qua.Hoàn phiên ngoại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi