THANH HOA TRẤN

Đưa mắt nhìn mấy người kia càng đi càng xa, Tần Xán đi phía trước đột nhiên khom lưng, một viên hạch đào bắn tới sau ót và lưng hắn.

Tần Xán duy trì tư thế khom lưng xoay người, “Bọn họ khen ngươi, ngươi làm gì đánh ta?”

Tay Nhan Cảnh vừa nhấc, đầu ngón tay gắp ba quả hạch đào, “Vừa rồi ai nói ta thích làm sư gia?”

Tần Xán vội vàng ôm đầu trốn phía sau A Đại, “Không ai nói hết, ngươi nghe lầm.”

Thân hình A Đại đứng sừng sững bất động như tượng, nâng tay đem hạch đào Nhan Cảnh bắn tới nhất nhất tiếp hết, quay đầu, “Đại nhân, hạch đào sư gia đều dùng hết rôi.”

Tần Xán thở ra một hơi, chìa đầu ra thì thấy một bàn tay từ trên trời giáng xuống xách cổ áo hắn, mang hắn từ phía sau A Đại lôi ra.

“A Đại, ngươi vậy mà giúp hắn khi dễ ta?!” Tần Xán Tần đại nhân bất mãn lên án.

Nhan Cảnh một tay xách cổ áo hắn, tay khác lại xòe ra, A Đại thật ngoan đặt hạch đào vào trong tay Nhan Cảnh, “Đại nhân, thuộc hạ chỉ nói sư gia dùng hết hạch đào, chứ không nói ngài không cần tiếp tục trốn a.” Khẩu khí vô tội kia khiến Tần Xán hận đến nghiến răng.

Nhan Cảnh nắm hạch đào trong tay chuyển chuyển, “Ba ngày không đánh, thượng lương yết ngõa*…… Ta thấy nhét vào miệng của ngươi là tốt nhất.” Nói rồi làm động tác muốn nhét hạch đào vào trong miệng Tần Xán.

(*) Ba ngày không đánh, quậy tung nóc nhà. Ý chỉ mấy đứa nhóc lỳ lợm:”>

“Đừng…… Cứu mạng! Cứu mạng a! Nè, hai người các ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu hả?!”

Tuy rằng ngoài miệng Tần Xán la hét như vậy, nhưng kỳ thật hắn biết Nhan Cảnh đang đùa giỡn với mình, bất quá nếu bọn Nhan sư gia vừa rồi đã gặp nguy không loạn, hơn nữa còn thực anh dũng đem tù phạm bắt về, khiến cho mình nở mặt trước hai người quan sai kia, mình phối hợp với Nhan sư gia, để hắn cao hứng cũng không phải không thể.

Trải qua lần nháo nháo lúc ban đầu, động chút một chút vung đao vung kiếm thì Tần Xán phát hiện chông gai ngăn cách giữa mình và Nhan Cảnh trong lúc đó giống như bị mài càng ngày càng nhỏ.

Không biết do mình đã quen với tính tình của hắn, hay là hắn đã dần dần thích ứng với cuộc sống dưới núi, ngày trước bọn họ quả thật ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng, Nhan Cảnh động tay cũng không lưu tình chút nào, mà nay ầm ĩ xong rồi, xoay lưng hai người lại có thể cùng nhau cười nói tiếp tục làm việc khác.

Tựa như, người này bắt đầu dung nhập vào sinh mệnh của mình.

Khi Tần Xán thất thần, trong miệng chợt bị lấp một quả hạch đào, hai tay Tần Xán vỗ vỗ xin khoan dung mà bái bái, Nhan Cảnh thế này mới buông lỏng tay.

“Trở về đi.” Nhan Cảnh nói một tiếng, xoay người đi phía trước.

Tần Xán đi theo phía sau, đem hạch đào trong miệng lấy ra, xoa xoa trên y phục, sau đó lại nhét vào miệng dùng răng cắn cắn, nhưng căn bản là cắn không ra, ngược lại làm nó trợt ra, lăn xa trên mặt đất.

Tần Xán vốn muốn đi nhặt, nhưng nhìn thấy viên hạch đào lăn thật quá xa, nên buông tha, nhưng ngẩng đầu tầm mắt lại dừng trên cảnh đình nát, cả người ngẩn ra, tiếp tục đi tới.

“Khỉ ngốc?”

Nhan Cảnh ở phía sau gọi hắn, nhưng Tần Xán giống như không nghe thấy, đi đến bên cạnh giếng, trên vai bị người dùng lực vỗ một cái, Tần Xán hết hồn, nhìn Nhan Cảnh.

Nhan Cảnh thấy hắn hứng thú với miệng giếng, liếc mắt nhìn, “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Tần Xán nói: “Ta cảm thấy miệng giếng này….. rất giống ác mộng ta mơ thấy khi ngủ trong phòng ngươi……”

“Ngươi xác định?” Nhan Cảnh đã nghe qua giấc mộng của hắn, hiểu rõ hắn nói cái gì.

Bởi vì trong mộng là buổi tối, cũng không thể nhìn rõ bốn phía, chỉ có thể nhìn trong nháy mắt, tình cảnh trước mắt và tình cảnh trong mộng trùng hợp lên nhau, nhưng cũng không thể hoàn toàn nhận định, Tần Xán chỉ có thể hàm hồ đáp: “Cảm thấy có chút giống……”

Trong nháy mắt ánh lửa chiếu sáng đáy giếng, trừ bỏ cây mây sinh trưởng dọc theo tường giếng bò lên, thì đáy giếng không có gì cả.

“Ánh nắng quá chói nên rơi vào mơ hồ, giếng cạn bình thương cũng là thế này, hơn nữa cho dù có người ném xác, cũng sẽ không chọn nơi này, dù sao chỗ này cũng có người đi qua đi lại.” Nhan Cảnh kết luận nói.

Tần Xán đứng ở nơi đó có điểm không cam lòng nhìn miệng giếng, ném cành cây đã cháy tàn vào bên trong, ánh lửa co lại thành một đoàn rất nhỏ.

Nhan Cảnh thúc giục nhanh trở về, nghe khẩu khí đã thấy có chút không kiên nhẫn, Tần Xán nghĩ có lẽ mình thật sự nghĩ nhiều quá, liền xoay người muốn rời đi, nhưng trong nháy đường nhìn đang rời khỏi miệng giếng, thì đáy giếng có chút tia sáng không giống ánh lửa đâm vào khóe mắt hắn.

Khi Tần Xán quay lại nhìn, cành khô dưới đáy giếng thổi phù một tiếng tắt ngấm, thế nhưng từ chỗ đen thui kia, hắn tựa hồ cảm thấy có một đường nhìn sầm sầm bắn thẳng đang bò lên.

“Khỉ ngốc, rốt cuộc ngươi có đi hay không?”

“Ta vẫn cảm thấy phía dưới có cái gì đó…….” Tần Xán nói, quay đầu nhìn về phía Nhan Cảnh, ánh mắt có vài phần kiên định.

Nhan Cảnh thiệt không nhịn được nhíu mi, sau đó trầm vai đi đến, Tần Xán thấy bộ dạng hùng hổ của hắn, cứ tưởng hắn sẽ lại đây nhéo mình, không tự giác rụt lui về sau một bước.

Nhan Cảnh đi đến, tay vỗ trên miệng giếng một cái, “Vậy xuống đó xem là được rồi……” Nói rồi nắm lấy cánh tay Tần Xán nhấc hắn lên bỏ vào trong giếng, ngay sau đó chính cả Nhan Cảnh cũng nhảy xuống.

May mà giếng này không tính là cao, từ phía trên rơi xuống cũng không xảy ra tai nạn chết người, bất quá cũng vì có mái đình này nghỉ chân nên nước mưa không dễ tràn vào, cho nên bùn đất dưới đáy giếng cũng không phải quá xốp, Tần Xán rơi đến cả người đều đau, một chốc còn không bò dậy nổi.

Nhan Cảnh dĩ nhiên là vững vàng đương đương rơi xuống đất, khom lưng nhặt cành cây khô A Nhị quăng xuống, lấy chiết tử ra xẹt xẹt hai cái, một chút ánh lửa hồng hồng như đom đóm bay lượn trong bóng tối, đột nhiên một điểm sáng ngời đến từ vách giếng, lóe lên.

Nhan Cảnh đem cành khô châm lên lần nữa, mặt hướng qua nơi phát ra ánh sáng vừa rồi, chỗ đó dây đằng sống rất um tùm, dù rằng nơi này không thấy được nắng cũng chẳng có mưa. Mấy dây mây vẫn cứ xanh  biếc bóng loáng cả chùm như cũ.

Tần Xán đỡ mông méo mó đứng lên, không phát ra tiếng nào, nhìn theo động tác của Nhan Cảnh.

Nhan Cảnh đẩy dây đằng, lộ ra đất đá tro bụi phía dưới, có chút gì đó vàng vàng giống như hạt gạo khảm trong khe đá, Nhan Cảnh dùng tay lau thử, cái vàng vàng gì đó có màu sắc như vàng, đất đá chung quanh rơi xuống làm lộ ra càng nhiều, có cái lớn chừng hạt đậu, đại khái là do gặp phải ánh lửa mà phản xạ ra ánh sáng.

Nhan Cảnh dùng tay gõ gõ tường giếng chung quanh vật màu vàng kia, chỉ thấy đất đá lộp bộp lộp bộp rơi xuống, lộ ra mặt ngoài lồi lõm xung quanh, màu xám trắng, từng viên một xếp rất thẳng hàng, giống như răng nanh.

“Thoạt nhìn giống như đang cười, trong miệng nó còn có một khối răng vàng….” Tần Xán xét đoán âm thanh vang bên tai trong cảnh mộng.

“Vậy mà thật sự có……” Nhan Cảnh thấp giọng rì rầm, tiếp theo tay nắm thành quyền dùng sức dọng vào hướng vách đá.

“Bang bang” Tiếng vang quanh quẩn trong giếng, sau đó liền nghe [oanh] một tiếng, một khối lớn bùn đất rơi xuống giếng, hai người vội vàng dùng tay áo che miệng che mũi lui một bước, bụi bặm bay đầy khắp nơi ngăn trở tầm mắt, A Đại bọn họ đứng trên miệng giếng cũng bị bụi nghẹn không nhẹ.

Đợi cho tro bụi đều hạ xuống, Nhan Cảnh giơ đuốc đi qua, chỉ thấy trên tường giếng nơi đất đá rơi xuống lộ ra khuôn mặt người khô héo.

Gương mặt kia chừng như không giống bộ xương khô, nhưng cũng chưa hoàn toàn hóa thành bạch cốt, da thịt khô biến thành màu nâu che trên khung xương, trống rỗng, hốc mắt không mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn Nhan Cảnh. Toét miệng, làm Tần Xán cảm giác đối phương giống như vì thấy ánh mặt trời mà cười, có chút thê thảm, cũng có chút quỷ dị nói không nên lời.

Trên đường trở về Nhan Cảnh đem Tần Xán kéo qua một bên.

“Sao vậy?” Tần Xán đương nhiên không quên vừa rồi tay kia của Nhan Cảnh chạm qua thây khô, tuy rằng bây giờ hắn đã chẳng còn sợ thi thể như lúc trước, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn không thoải mái.

Gương mặt Nhan Cảnh hăng hái, “Khỉ ngốc, bữa nào ngươi thử mộng xem ngày nào ta có thể thắng lớn ở đổ phường.”

Tần Xán liếc mắt nhìn hắn, không trả lời, thầm nghĩ: Ta mơ thấy ngươi khi nào thì thua đến lột luôn cả quần.

“Sao không nói gì?”

“……”

“Khỉ ngốc?”

“……”

Trong giếng khô phát hiện một khối thi thể nam, tuổi chừng hai bảy, hai tám, suy đoán thời điểm tử vong hẳn đã ba bốn năm.

Bởi vì đất đá trong giếng khô ráo, nên thi thể mới không mục nát chuyển thành thây khô, nhưng quần áo trên người thi thể đã rách nát toàn bộ không thể nhận biết, đặc thù duy nhất trên người có thể phân biệt chính là một viên răng vàng kia.

Ngày hôm sau thi thể được chuyển về huyện nha, Tần Xán và Nhan Cảnh ở trong phòng nghiệm thi nhìn A Đại và lão Ngụy ngỗ tác* tiến hành khám nghiệm nam thi.

(*) Tên chức khám nghiệm người chết.

Dùng tro than nóng và vải ướt đắp lên thi thể, phía dưới cũng dùng như thế, cách một canh giờ sau, da thịt thi thể mềm ẹo, ngỗ tác dùng hành, tiêu, muối, bạch mai và bã rượu nghiền nát thành bột ngô, hơ nóng phía trên và sau thi thể cách lớp giấy, chỉ chốc lát sau sau ót đã hiện ra một đạo vết thương.

“Chắc là bị người đánh ngất xỉu hoặc là bị người một gậy đánh chết, sau đó mới giấu vào trong giếng khô……”

A Đại kiểm tra vết thương kia, sau đó động tác thuần thục kiểm tra tứ chi cùng với xoang mũi và cổ họng, một bên kiểm tra một bên báo kết quả, Tần Xán phụ trách ghi chép.

Nhan Cảnh ở bên kia chuyện gì cũng không thể giúp chỉ có thể đứng nhìn, thuận tiện trào phúng Tần Xán, “Ta thấy chức Huyện thái gia ngươi cứ đơn giản tặng cho A Đại đi thì hơn.”

Tần Xán không rảnh để ý, chỉ là nhớ kỹ những lời A Đại nói.

Thấy Tần Xán không để ý tới lời trào phúng của mình, Nhan Cảnh đại khái cũng cảm thấy nhàm chán, thấy A Đại kiểm tra xong rồi, nhân tiện nói: “Muốn tuyên cáo ra ngoài để người Bạch Thạch trấn đến nhận thi không?”

Tần Xán quay đầu nhìn hắn, lắc đầu, “Đừng đả thảo kinh xà.” Sau đó lại nhìn về phía thi thể khô quắt kia, “Nói không chừng người này chẳng có chút quan hệ với Bạch Thạch trấn, miệng giếng kia bất quá chỉ là chỗ giấu xác mà thôi.”

“Nếu như ngay cả thân phận cũng không biết, vậy phải bắt đầu tra từ đâu?” Nhan Cảnh hỏi.

Hai người đang thảo luận, lão Ngụy khám nghiệm tử thi có chút kích động chen vào nói, “Đại nhân, lão phu nghĩ! Lão phu biết người này là ai.”

“Là ai?” Tần Xán và Nhan Cảnh trăm miệng một lời hỏi.

Lão Ngũy chỉ vào thi thể mở miệng lộ chiếc răng vàng, “Hắn, hắn gọi là Vu Hồng Thành, lúc trước làm quản sự tại Trang gia, sau tích cóp được chút tiền thì nói phải về với ông bà làm mua bán nhỏ rồi cưới vợ, lúc đấy đi rồi thì không thấy trở lại.”

“Lão phu nhớ kỹ chiếc răng vàng của hắn, khi đó luôn có người đùa nói hắn mà nhe răng cười với cô nương ngươi ta, thì người ta liền biết hắn có bao nhiêu của cải.”

“Hắn rời khỏi Thanh Hoa trấn khoảng bao lâu rồi?” Tần Xán hỏi lão.

Lão Ngụy nghĩ nghĩ, “Rất lâu…… Hình như là trước Huyện thái gia tiền nhiệm, khoảng hai năm.”

A Đại ngẩng đầu lên, “Đại nhân, thời điểm đó vừa đúng thời gian suy đoán tử vong.”

Tần Xán gật đầu, lão Ngụy là người Thanh Hoa trấn, đối với người trên trấn hiểu rõ hơn so với người huyện nha.

“Nếu người này thật là Vu Hồng Thanh, như vậy năm đó rất có khả năng hắn vẫn chưa rời khỏi Long Đài huyện, có lẽ vừa đi ra Thanh Hoa trấn thì bị giết hại, sau đó thì bị giấu xác ở giếng cạn trước Bạch Thạch trấn.”

Nói xong, Tần Xán không khỏi nhíu mày, lộ ra biểu tình gặp phải chuyện khó giải quyết.

Đây quả thật là án tử không có manh mối rõ ràng để giải quyết, Vu Hồng Thành rốt cuộc bị giết như thế nào? Sinh tiền đã kết cừu cùng ai? Đúng là nửa đường gặp phải kiếp phỉ? Bởi vì lão Ngụy nhắc tới hắn cầm tiền tích cóp về nhà thành thân……

Những nghi vấn này, tất cả đều vì đã lâu mà trở nên rắc rối phức tạp.

Hơn nữa Vu Hồng Thành nhiều năm ở ngoài không có tin tức, người thân quê nhà chẳng lẽ không lo lắng? Cũng không có người nào đến nơi này tìm hắn, điểm này cũng mười phần kì quái.

Tần Xán và Nhan Cảnh trở lại hậu viện, vừa lúc đụng phải Tiểu Nguyên đang bưng chậu than.

Tiểu Nguyên thấy hai người bọn họ, đôi mi thanh tú nhíu lại, “Đứng lại! Đứng ở nơi đó cho ta!” Một tiểu nha đầu khí thế vậy mà thực lớn.

Tần Xán và Nhan Cảnh song song dừng bước.

Tiểu Nguyên đem chậu than để dưới đất, đem dấm tưới lên, [Khét], bốc lên một trận khói trắng, sau chỉ thấy Tiểu Nguyên chống eo nói với hai người, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sờ qua người chết còn chạy nơi nơi, không sợ xui? Huân thố dấm chua này nhanh lên rồi trở về phòng thay quần áo, ta cầm đi giặt.”

Tần Xán trợn mắt nhìn không trung, rồi sau đó quay đầu nhìn Nhan Cảnh, dùng ánh mắt nói: Không hổ là cô nương từ sơn trại các ngươi đi ra!

Nhan Cảnh trừng mắt đáp: Có bản lĩnh thì giáp mặt nói với nàng, có tin nàng trực tiếp vả miệng ngươi.

Tần Xán đương nhiên không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn đi huân dấm chua, huân một thân mùi vị chua chát, quần áo trên người kêu hắn hắn cũng không mặc, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình thay quần áo, lúc thay xong đồ cầm quần áo đi ra, Nhan Cảnh bên kia cũng vừa lúc mở cửa.

Tiểu Nguyên lấy mộc bồn đến nhận quần áo, Nhan Cảnh hỏi: “Hoa trong bình hôm nay đã đổi chưa? Lúc sáng ta thấy nó khô hết.”

Tiểu Nguyên đáo: “Đúng vậy, ta đã đổi mới rồi.”

Nghe được đối thoại của hai người bọn họ, Tần Xán ôm hiếu kì đến cửa phòng Nhan Cảnh thăm dò nhìn xung quanh, “Hoa gì?”

Nhan Cảnh xoay người vào phòng lấy theo bình hoa rút một cành đưa cho Tần Xán, “Chính là cái này.”

Tần Xán nhận lấy, cẩn thận đánh gia, chỉ thấy đóa hoa ấy vừa lớn vừa trắng, nhọn nhọn, hoa tư ưu nhã, phiến lá xanh tươi xinh đẹp, có chút giống hoa loa kèn, để sát vào mũi ngửi thì nghe hương thơm thanh nhã, thấm vào ruột gan.

Tần Xán nhớ đến, đêm đó ngủ trong phòng Nhan Cảnh tựa hồ ngửi được mùi hương này, từng trận từng trận, lúc ấy còn tưởng trong phòng Nhan Cảnh dùng huân hương gì đặc biệt.

“Đây là hoa gì? Lúc trước chưa từng gặp qua, mùi hương cũng rất tốt.” Tần Xán nói.

Tiểu Nguyên lấy quần áo Tần Xán đang ôm trong ngực, ném vào mộc bồn.

“Ta cũng không biết hoa này tên gì, ở trong nhà Trang gia trồng một mảnh lớn.”

“Trang gia đã muốn bán cho người khác, tòa nhà cũ đã nhiều ngày bị người dỡ xuống, lúc ta đi ngang thấy hoa này đẹp nên hái một ít mang về, sáng nay thấy hoa trong phòng công tử đã khô, nên lại hái một ít về thay.” Nói xong, Tiểu Nguyên bưng mộc bồn đi.

Tần Xán niết cánh hoa kia, trong đầu không biết suy tư điều gì, một lát mới mở miệng nói: “Nhan Cảnh ngươi nói xem, buổi tối ngày đó ta nằm mộng có phải là do oan hồn Vu Hồng Thành báo mộng cho ta, để ta giải oan cho hắn?”

Nhan Cảnh [Ha] một tiếng cười lạnh, “Ta ngủ trong gian phòng kia đã lâu vậy, sao hắn không báo mộng cho ta?”

“Ngươi cũng không phải Huyện thái gia.” Ngoài miệng Tần Xán nói như vậy, kỳ thật trong lòng lại nghĩ: Chỉ cần không phải là người trong sơn trại của các ngươi mưu tài sát mệnh giấu xác dưới giếng khô, thì người ta dám nâng các ngươi thành đầu lĩnh sơn tặc sao?

Nhan Cảnh ôm tay trả lời: “Vậy ngươi ở sát vách ta thì mần chi hết lần này đến lần khác phải đến phòng ta nương nhờ?”

Lần này Tần Xán không phản bác được, nghĩ nghĩ, già mồm át lẽ phải, “Có lẽ người ta đi nhầm, nhưng vừa lúc bản Huyện thái gia có tiên tri, cho nên báo mộng, nếu đổi lại là người, ngươi chắc chắn sẽ chẳng làm được gì.” Sau khi nói xong đầu trúng một quyền.

Thời điểm Nhan Cảnh thu nắm tay về, thì ngừng lại một chút, nói đến ác mộng, chình cũng đã qua…….

Tần Xán vuốt ót, nhìn thấy biểu tình thất thần của Nhan Cảnh, “Sao vậy?”

Nhan Cảnh hoàn hồn, lấy tay thu về, sau đó lắc đầu, “Không, không có gì.” Sau đó xoay người trở về phòng mình.

Tần Xán niết cánh hoa kia nhìn cửa phòng đóng lại, âm thầm nói một câu, “Kỳ kỳ quái quái……”

Thời gian Vu Hồng Thành làm việc tại Thanh Hoa trấn không ngắn, cho nên chỉ cần hỏi người trên trấn Trang gia trước kia có một quản sự khảm răng vàng, thì trên cơ bản đều có ấn tượng, nhưng lại không hỏi ra được gì hữu dụng, chỉ nói quản sự này làm người khiêm tốn, cũng rất giản dị, không vì làm việc cho nhà giàu mà ra vẻ.

Bất quá dù sao Trang gia cũng là người có tiền, người trong nhà mỗi khi nhìn người khác lỗ mũi đều hướng lên trời, cùng dân chúng bình thường trên trấn cũng không trao đổi tới lui gì.

Vì thế Tần Xán đau đầu, tự mình ở không không có chuyện làm đi chú ý miệng giếng kia, nếu không chú ý thì chẳng phải cái gì cũng không phát hiện, vậy hiện tại cũng sẽ không có một nan đều mở ra trước mắt. Tần Xán đã hoàn toàn quên lúc vừa phát hiện thi thể của Vu Hồng Thành thì hắn dương dương tự đắc thế nào, khoe chính mình thanh thiên thác thế.

“Vậy thì đem người chôn lại lần nữa…… Ngươi đào người ta lên, bây giờ lại không cho người ta một cái công đạo, không bằng chôn về lần nữa, nói không chừng Nhâm tri huyện sau có thể đến giúp hắn, dù sao hắn cũng ở đó lâu vậy rồi.” Đối với đau đầu của Tần Xán, Nhan Cảnh xuất phát từ lập trường sư gia cung cấp đề nghị.

Tần Xán liếc mắt nhìn hắn, ai mà biết Nhâm tri huyện sau tới bao giờ mới đến? Nói không chừng còn chưa đến Thanh Hoa trấn đã bị các ngươi dọa chạy về.

Ngẫm lại tao ngộ của mình, có tri huyện nào có chuyện kinh tâm động phách còn chiêu thêm một đám người kỳ kỳ quái quái, phỏng chừng cũng chỉ có mình……

Sau khi trở về ngược lại cũng có thể khoác lác một phen, bất quá trước mắt còn rất nhiều chuyện phải làm.

Tần Xán thở dài nói: “Người Trang gia đều đã dọn đến Viên Bình huyện, ta đã cho A Đại và A Nhị đi Viên Bình huyện tìm người Trang gia hỏi chuyện, phỏng chừng trong vòng mười ngày sẽ trở về.” Hy vọng A Đại và a Nhị có thể mang theo tin tức hữu dụng.

Mười ngày sau, A Đại và A Nhị từ Viên Bình huyện trở về, nhưng lại làm Tần Xán thất vọng, bởi vì chuyện đã lâu, Trang gia cũng chuyển đi, tin tức hai người bọn họ mang về đối với việc Vu Hồng Thành bị người giấu xác tại giếng cạn là không dùng được.

Trang lão gia tang thê lúc còn trẻ nhưng cũng không tái giá, dưới gối chỉ có một nữ nhi, cho nên rất thương yêu hòn ngọc quý này.

Trang gia tiểu thư đến tuổi hôn phối, nhờ bà mối giới thiệu mà gả cho thứ tử Trầm viên ngoại ở Viên Bình huyện cách vách, Viên Bình huyện giàu có hơn Long Đài huyện một ít, vì thế Trang lão gia dần chuyển việc làm ăn đến Viên Bình huyện, cũng thường ở lại chỗ đó, cửa nhà Trang gia cũng thường xuyên không mở.

Thẳng đến mấy tháng trước, Trang gia sai người trở về xử lý nhà cũ thì mới được từ đối phương, lúc trước Trang lão gia tử sinh bệnh nặng, bây giờ phải ở lại Viên Bình huyện an tâm dưỡng thân, không tính trở về Thanh Hoa trấn nữa, cho nên mới bán nhà đi, bất quá những chuyện này không liên quan gì đến cái chết của Vu Hồng Thành.

Tần Xán nghe hai người bọn họ báo lại, lại lâm vào hoàn cảnh buồn bực, tay chống mặt ngồi ngốc một hồi thì mới phát hiện A Đại và A Nhị còn đang chờ hắn phân phó, thấy vẻ mặt hai người phong trần mệt mỏi, nên cho bọn họ trở về nghỉ ngơi hai ngày.

Khi A Đại xoay người muốn đi lại đột nhiên nhớ tới điều gì, “Đại nhân, lúc ta ở chỗ Trang lão gia hỏi thăm chuyện Vu Hồng Thành thì xảy ra một chuyện…. chuyện rất quái dị.”

Vừa nói như vậy, A Nhị cũng nhớ đến, “Đúng đúng đúng! Chúng ta nói thân phận của mình, còn hướng Trang lão gia hỏi về Vu Hồng Thành, không nghĩ tới Trang lão gia thế nhưng giận tím mặt, vung quải trượng bảo chúng ta cút, ngươi nói có kỳ quái không? Cảm thấy giống như Vu Hồng Thành có thâm cừu đại hận gì đó với Trang lão gia.”

Tần Xán cúi đầu trầm ngâm một lát, nhưng chỉ có điểm này cũng không thể nhìn ra manh mối gì, chỉ có thể đem chỗ kỳ quái này ghi tạc trong lòng, sau đó Tần Xán kêu hai người trước đi xuống nghỉ ngơi, chính hắn một mình đứng dậy hướng đi đến phòng bếp.

Vụ án của Vu Hồng Thành không có đầu mối thì trước sau vẫn không tiến triển, làm Tần Xán có chút phiền táo, mà đồng thời, trong huyện nha cũng không an bình.

Nhan Cảnh vẫn đang rất tốt nhưng đột nhiên nhiều ngày nay sắc mặt càng ngày càng kém, vẫn luôn thất thần ngủ gật, người vẫn luôn bất chấp mưa gió mỗi ngày đều luyện đao nay cũng ngừng lại, hỏi hắn nguyên nhân, hắn chỉ nói buổi tối ngủ không yên, nhưng cho dù có không yên đến thế nào đi nữa, thì cũng không đến mức tiều tụy cả người.

Tần Xán nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng tự nhiên lo lắng, lo lắng nếu sơ xuất sẽ bị hai vị đương gia xem Tam đệ như bảo bối trong sơn trại kia trực tiếp xé sống, nhưng Nhan Cảnh khắp nơi đều bày ra thái độ [Không cần ngươi xen vào chuyện của người khác], làm Tần Xán âm thầm bốc hỏa.

Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không có việc gì làm muốn tới quản ngươi? Bản tiểu vương gia khi nào thì quan tâm người khác, nếu không phải bây giờ ngươi đang dùng thân mình Sầm Hi, ngươi muốn sống muốn chết đến quản ta cũng lười! Hừ! Mặc kệ thì không quản! Ta ngược lại còn bớt lo!

Nói là nói như vậy, bất quá xoay người liền đi đến hiệu thuốc bốc hai phần thuốc an thần, trở về dặn Tiểu Nguyên sắc.

Trong nhà bếp, Tiểu Nguyên ngồi trên băng ghế nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối chống má, đang canh chừng bếp lò hầm thuốc cách thủy, cái nắp bị nhiệt khí đẩy lên phốc phốc rung động, mặt Tểu Nguyên tựa như sắp ngủ, mí trên sắp đè lên mí dưới.

Tần Xán đi đến sau lưng Tiểu Nguyên, vươn tay vỗ vỗ bả vai nàng, Tiểu Nguyên giật mình tới mức nhảy dựng, cái ót trực tiếp đập vào mũi Tần Xán.

Tần Xán che mũi ý bảo Tiểu Nguyên đi làm những việc khác.

Chờ Tiểu Nguyên đi rồi hắn mở ấm thuốc ra xem, sau đó nhìn thoáng đến gói thuốc đặt một bên, mở ra, nhặt mấy vị thuốc quăng vào trong ấm thuốc, cầm lấy quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt, ngọn lửa không nóng ôn thôn lủi cao hơn một ít, tiếp tục duy trì, lại nấu thêm chốc lát, Tần Xán mới đem nước thuốc lọc trong một chén nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi