THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Lấy lui làm tiến, Vương Minh Nhân đã sớm dự đoán được những người khác sẽ không đồng ý đường dài tập kích.

Huyền Nguyệt đảo mới là mục tiêu chân chính của hắn.Linh miết toàn thân đều là bảo.

Thịt làm đồ ăn, nội đan có thể luyện đan, tinh huyết có thể chế phù.

Huyền Nguyệt đảo có tài nguyên tu tiên ít hơn so với tổng đàn Huyền Linh môn.Nhưng tốt xấu vẫn là một cứ điểm của Huyền Linh môn.

Một ít thịt vẫn là thịt, Vương Minh Nhân đã sớm ngắm vào Huyền Nguyệt dảo.Vương Thanh Sơn vừa mới cự tuyệt Vương Minh Nhân, tiếp tục cự tuyệt cũng không tốt.

Hơn nữa ba vạn dặm cũng không tính là quá xa.

Lực phòng thủ của tổng đàn Huyền Linh môn khẳng định không kém, nhưng Huyền Nguyệt đảo hẳn là sẽ không có bao nhiêu lực phòng thủ.“Được rồi! Ta đành bồi Minh Nhân thúc công đi một chuyến vậy.


Để cẩn thận, chúng ta không cần mang theo quá nhiều người.

Mang theo nhiều đệ tử ngược lại sẽ thêm trói buộc.”Vương Minh Nhân gật đầu, cười đáp ứng.

Hắn bắt đầu giao việc cho Tô Băng Băng, để nàng tạm thời toàn quyền quản lý toàn bộ công việc của Bạch sa đảo.Hai người bọn họ dẫn theo mười Trúc cơ tu sĩ, rời khỏi Bạch Sa đảo.Huyền Nguyệt đảo dài hơn một ngàn hai trăm dặm.Nơi này là một nơi nuôi dưỡng linh miết của Huyền Linh môn.Trung ương đảo nhỏ là một mảng bình nguyên, một mảng kiếm trúc rộng lớn được xây dựng trên đó.

Bên trong một toà lầu các màu xanh, Hoàng Ngọc Hư ngồi ở vị trí chủ toạ, năm Kim Đan tu sĩ ngồi ở hai bên, vẻ mặt đây cung kính.Sau khi Hoàng Ngọc Hư tham chiến, giết vài Kim Đan tu sĩ, chứng thật hắn không phải là bao cỏ.Tu tiên giới cường giả vi tôn, sau khi chính mắt nhìn thấy thực lực của Hoàng Ngọc Hư, những tu sĩ Kim Đan khác tự nhiên không dám xem thường.Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Ngọc Hư, Hoàng Long đảo đoạt lại không ít địa bàn.“Tống trưởng lão, các ngươi cũng quá uất ức rồi! Ba người đối phó một mình Vương Thanh Sơn còn đánh không lại? Hơn nữa còn bị Vương Thanh Sơn giết mất hai người.”Hoàng Ngọc Hư thần sắc âm trầm, mặt đầy hàn sương.Hắn đương nhiên nghe nói qua về Vương Thanh Sơn.

Biết Vương Thanh Sơn là đệ tử của Tiêu Diêu kiếm tôn, vậy thì sao? Tổ phụ của hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh.“Thiếu đảo chủ, kiếm thuật của Vương Thanh Sơn quá lợi hại.

Chúng ta căn bản không thể ngăn cản được.

Nếu ta không chạy trốn máu, ta cũng đã chết rồi.”Một người nam thanh sam cười khổ giải thích, vẻ mặt khẩn trương.“Thiếu đảo chủ, cũng không thể trách Tống đạo hữu.

Vương Thanh Sơn dù sao cũng là đệ tử của Tiêu Diêu kiếm tôn, thần thông không thể khinh thừng.

Chúng ta nếu muốn đánh hạ Bạch Sa đảo, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

Bạch Sa đảo có ít nhất năm Kim Đan tu sĩ.

Chúng ta có sáu người, nhân số không chiếm ưu thế bao nhiêu.


Ta thấy vẫn là bỏ đi.”Diệp Lãng đề nghị, sau khi hắn trở thành khách khanh của Hoàng Long đảo, mây năm nay đều vì Hoàng Long đảo bôn ba.

Làm nên không ít cống hiến, được Hoàng Long chân nhân tín nhiệm.

Đạt được không ít tài nguyên tu tiên, hắn hiện tại đã là Kim Đan tầng bốn.“Ta đã phái người đi đến một cứ điểm khác cầu viện.

Lại phái thêm ba Kim Đan tu sĩ đến đây, một khi giao tranh, tập trung tiêu diệt Vương Thanh Sơn trước.”Hoàng Ngọc Hư đằng đằng sát khí nói.

Hắn tuy là Kim Đan tầng tám, nhưng hắn không tự đại.

Mà là chờ đợi viện binh, sau đó mới tập trung binh lực tấn công Bạch Sa đảo.Dưỡng dài tránh ngắn mới là lối đi của người sáng suốt, chỉ có kẻ mãng phu mới thích thú khoe dũng.Đúng lúc này, vang lên một trận dồn dập tiếng tiêm minh.

Diệp Lãng lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Thanh âm của nam có chút kích động chợt vang lên: “Không ổn rồi, Diệp tiền bối, người của Thái Nhất tiên môn đánh đến đây.”Nghe xong lời này, đám người Hoàng Ngọc Hư há mồm trợn mắt.

Lá gan của Thái Nhất tiên môn lớn như vậy?“Bọn họ có bao nhiêu người? Tu sĩ dẫn đội là tu vi gì?”Diệp Lãng vội vàng mở miệng hỏi.“Hai Kim Đan tu sĩ dẫn đội với hơn người tên tu sĩ Trúc cơ.


Vương Thanh Sơn cũng ở trong đó.”Hoàng Ngọc Hư ánh mắt lạnh lùng, lạng giọng nói: “Dám bứt chòm râu lão hổ, muốn chết.

Theo ta giết địch.”Bên ngoài Huyền Nguyệt đảo, Vương Thanh Sơn và Vuownh Minh Nhân sử dụng pháp bảo, công kích một lớp thuỷ mạc màu lam.Mười đệ tử Trúc cơ kỳ phóng thích pháp thuật hoặc khống chế pháp khí.Các loại pháp thuật dừng ở mặt trên của lớp thuỷ mạc màu lam, giống như cát rơi vào biển lớn, không thể gây lên dù là một chút tiếng vang.“Thanh Sơn, thêm sức lực, trên đảo hẳn là sẽ không có bao nhiêu lực lượng phòng thủ.”Vương Minh Nhân thúc giục nói, bấm niệm pháp quyết.

Hai viên luân màu đỏ hào quang đại trướng, dẫn theo một trận tiếng gầm rú, khí thế hùng hổ nện lên thuỷ mạc màu lam.Một mảng hoả diễm lớn nhanh chóng lan tràn mở ra, che kín hơn phân nửa lớp thuỷ mạc.Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh nối tiếp nhau công kích lớp thuỷ mạc màu lam.Oành đùng đùng!Một tiếng nổ lớn vang lên, lớp thuỷ mạc màu lam bị phá nát.

Sáu đạo độn quang bay ra, chính là đám người Hoàng Ngọc Hư.Vương Minh Nhân nhìn thấy sáu người Hoàng Ngọc Hư, biến sắc, thất thanh nói: “Không tốt, có mai phục, mau chạy, Thanh Sơn.”Hắn huy động một cây phiên kỳ màu đỏ trên tay, quét ra một mảng hoả lãng lớn màu đỏ.

Hoá thành một con hoả ưng có hình thể thật lớn, đánh về phía đối diện.Diệp Lãng vung lên một thanh đoản nhận màu vàng, thả ra một mảng lớn nhận ảnh, trảm vỡ nát hoả ưng màu đỏ, hoả diễm lan tràn tứ phía.Vương Minh Nhân và Vương Thanh Sơn hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi.

Bay về hai phương hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh.“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy thoát.”Hoàng Ngọc Hư quát lạnh một tiếng, hoá thành một đạo độn quang đuổi theo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi