THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Oành đùng đùng!Quang đoàn màu vàng đánh lên trên mặt biển, nước biển bị đánh vỡ ra.

Hiện ra một cái lốc xoáy cao mấy chục trượng, sóng biển cũng cao vài chục trượng.Kình thiên cự kiếm ở phía trước, giao long màu vàng đuổi theo phía sau, Diệp Lãng ở phía sau cùng.Môi hắn nhấp nháy vài cái, hiển nhiên là đang truyền âm.Kình thiên cự kiếm hào quang đại trướng, đẩy nhanh tốc độ độn tốc.Sau nửa canh giờ, giao long màu vàng hoá thành hình người.

Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư có chút tái nhợt.

Hắn lấy ra một viên thuốc sau đó ăn vào, lại lấy ra một phi chu màu vàng rồi nhảy lên.“Nhanh lên, đừng có mà lề mề.”Hoàng Ngọc Hư quay đầu nhìn về phía Diệp Lãng, thúc giục.Diệp Lãng vội vàng đẩy nhanh tốc độ độn tốc, dừng ở trên phi chu màu vàng.“Đi.”Hoàng Ngọc Hư quát khẽ một tiếng, đánh một đạo pháp quyết lên trên phi chu.

Đúng lúc này, tay áo Diệp Lãng chợt bay ra một đạo hắc ảnh, nhanh như chớp đánh về phía cánh tay Hoàng Ngọc Hư.

Đồng thời tay áo Diệp Lãng cũng run lên, b ắn ra bảy đạo ô quang, đánh thẳng tới Hoàng Ngọc Hư.Liên tiếp vang lên vài tiếng trầm đục, ngoài thân Hoàng Ngọc Hư hiện lên một lớp vảy màu vàng, bảo vệ toàn thân hắn.Một con rắn nhỏ có hai màu đen vàng cắn cánh tay phải của Hoàng Ngọc Hư.

Con rắn có tròng mắt màu xanh lục, nó vẫn chưa thể cắn bị thương Hoàng Ngọc Hư vì hắn có lớp vảy màu vàng bảo vệ thân thể.Hai đạo ô quang đâm trúng phía sau lưng Hoàng Ngọc Hư, nhưng chưa thể đâm thủng thân thể hắn.Ô quang rõ ràng là một thanh phi châm màu đen, giống như có kịch độc.Mông Hoàng Ngọc Hư chợt dài ra một cái đuôi thật dài, hung hăng quét lên ngươi Diệp Lãng.


Diệp Lãng nhất thời bị đánh bay ngược ra ngoài, không ngừng hộc máu.Kình thiên cự kiếm ngừng lại, thanh quang chợt loé lên, hiện ra bóng người Vương Thanh Sơn.

Hắn thu hồi chín thanh phi kiếm màu xanh, rồi vội vàng ăn vào hai giọt linh nhũ ngàn năm.

Sắc mặt đang tái nhợt nhanh chóng khôi phục hồng nhuận.“Ngươi là thám tử của Thái Nhất tiên môn hay là thám tử của Lãnh Diễm môn?”Ánh mắt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, nhìn về phía Diệp Lãng, trong mắt tràn đầy sát ý.“Hơn hai trăm năm trước, Hoàng Long dảo h@m muốn linh thuật độc môn Đốt huyết nhận của Diệp gia chúng ta.Chế tạo thú triều diệt toàn môn Diệp gia.

Bốn trăm ba mươi lăm tu sĩ Diệp gia toàn bộ đều bị giết.

Ta may mắn ra ngoài du lịch nên thoát được một kiếp.

Nhiều năm như vậy trôi qua, ta chịu nhục, khổ tâm chuẩn bị kĩ lưỡng tiếp cận tu sĩ Hoàng Long đảo.

Sau khi gia nhập Hoàng Long đảo, ta đã làm rất nhiều chuyện trái lương tâm.Vì thế hôm nay, ta giết không được Hoàng Long chân nhân, nhưng có thể giết ngươi.

Nếu ngươi chết, vẻ mặt Hoàng Long chân nhân nhất định sẽ rất khó coi, ha ha.”Diệp Lãng lộ ra sắc mặt dữ tợn, cuồng tiếu nói.Vì báo mối thù diệt tộc, hắn nhận giặc làm cha, làm rất nhiều chuyện trái lương tâm.

Chỉ vì một ngày có thể báo thù.Hoàng Ngọc Hư có Kim Đan hộ vệ, tu vi của Diệp Lãng rất thấp.

Không thể một kích đắc thủ, đây là cơ hội tốt nhất.“Giết ta? Chỉ bằng một con Kim linh xà và một ít độc phi châm? Ngươi cũng quá xem thường bản công tử rồi.”Hoàng Ngọc Hư cười lạnh một tiếng, tay phải bắt lấy con rắn nhỏ, dùng chút sức, đầu của con rắn đã bạo liệt nổ ra.

Hai thanh phi châm màu đen trên lưng hắn cũng bay ra.“Độc đương nhiên không làm gì được ngươi, nhưng Thập tuyệt đọc Mê tiên tán thì sao? Dùng không tới bao lâu, ngươi sẽ mất đi toàn bộ pháp lực, cùng người phàm không khác gì nhau.”Diệp Lãng cuông tiếu nói, trong mắt hiện lên sát ý ngập trời.Vương Thanh Sơn nhíu mày, thờ ơ lạnh nhạt.


Hắn không xác định Hoàng Ngọc Hư và Diệp Lãng có phải đang diễn trò hay không.Nghe được ba chữ “Thập tuyệt độc”, Hoàng Ngọc Hư biến sắc.Đừng nói là Kim Đan tu sĩ, Nguyên Anh tu sĩ trúng Thất tuyệt độc cũng sẽ gặp phiền toán.

Vận khí không tốt, thân tử đạo tiêu cũng là chuyện có khả năng xảy ra.Phi chu màu vàng dưới chân Hoàng Ngọc Hư phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.Diệp Lãng đương nhiên sẽ không cho hắn như ý, vội vàng nói với Vương Thanh Sơn: “Vương đạo hữu, đừng để cho hắn chạy.

Hắn trúng Thập tuyệt độc, chạy không xa.”Đoản nhận màu vàng trong tay hắn bổ tới hư không, bay ra một mảng lớn nhận ảnh màu vàng, đổ ập về phía Hoàng Ngọc Hư.Hắn há mồm phun ra một đạo hoàng quang, hoá thành một thanh phi đao dài ba thước, nhập cả người vào bên trong.

Phi đao màu vàng hào quang đại thịnh., hoá thành một đạo cầu vồng màu vàng.

Bay thẳng đến Hoàng Ngọc Hư, tốc độ cực mau.Vương Thanh Sơn thấy một màn như vậy, tay phải bổ về hướng hư không.

Bay ra một đạo hồng quang, rõ ràng là một thanh phi kiếm được bọc một tầng hoả diễm màu đỏ.

Chính là linh thuật Xích diễm kiếm.Trước khi chưa biết rõ chân tướng sự tình, hắn sẽ không dễ dàng can thiệp.

Lòng người hiểm ác, ai biết Diệp Lãng có phải đang diễn trò hay không.

Dù sao Thập tuyệt độc cũng không phải là cải trắng, đâu có dễ dàng có được như vậy.Trong mắt Hoàng Ngọc Hư loé lên tàn khóc, thu hồi phi chu màu vàng.


Bên ngoài thân hắn sáng lên vô số linh quang màu vàng, hoá thành một con giao long với hình thể thật lớn.

Giao long há mồm phun ra một đoàn hoàng quang, đánh về phía cầu vồng màu vàng.Oành đùng đùng!Cầu vồng màu vàng đem hoàng quang chém vỡ nát.

Nháy mắt xuất hiện trước mặt giao long màu vàng, tay phải của giao long hung hăng vồ về phía cầu vồng màu vàng.Vang lên tiếng kim thiết giao kích trầm đục.

Cầu vồng màu vàng bị bay ngược ra ngoài.

Còn chưa dừng lại, một đạo bóng đen bay nhanh đến, đánh cầu vồng màu vàng bay đi.Hoàng quang chợt loé, hiện ra thân hình Diệp Lãng.

Hắn mở miệng phun ta một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi