THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Hòn đảo địa thế tây cao đông thấp, phía tây có mấy chục ngọn núi lớn nhỏ khôn đồng nhất.

Ở giữa những ngọn núi bao quanh là một mảng bỉnh bình nguyên rộng lớn.

Trung ương đảo nhỏ là một cái hồ rộng mấy chục mẫu.Bạch sắc giao long chậm rãi đáp xuống trên bình nuyên, cách đó không xa là một ngon núi cao hơn ngàn trượng, trên núi cây cối rậm rạp, cảnh tượng xanh um tươi tốt.Trên đảo cũng không có linh mạch, tự nhiên không có người tu tiên ở lại, cũng không có phàm nhân ở lại.Cách đó không xa có một cái sơn động hẹp hòi, dựa theo Trình Chấn Vũ nói, động phủ cổ tu sĩ nay tại bên trong sơn cốc, nhưng trong cốc có cường đại cấm chế.Diệp Hải Đườn bước nhanh đến sơn cốc, vẻ mặt lộ suy nghĩ.“Thế nào? Hải Đường có thể nắm chắc phá trận hay không?”Vương Trường Sinh mở miệng hỏi nói, Trình Chấn Vũ thiếu chút nữa thì bị trận pháp đả thương đến, đủ có thể thấy được cường đại trận pháp.“Có thể.


Nhưng đây là thay đổi trận pháp, tình huống cụ thể, thì phải phá trận mới biết được.

Nếu có thể tìm được mắt trận thì tốt rồi.”Uông Như Yên hiểu ý cười, mi tâm sáng lên một trận hồng quang, từ trong đó xuất hiện một viên châu màu đỏ có phù văn luư chuyển không ngừng.Một lát sau, Uông Như Yên thu hồi Ô phượng pháp mục, nhíu mày, lắc đầu nói: “Ta không phát hiện ra được vị trí mắt trận.”“Tác động trận pháp, mới có thể nhìn thấy mắt trận.

Nhìn ở bên ngoài trận pháp, không nhìn ra được gì.”Diệp Hải Đường mở miệng giải thích.“Một khi đã như vậy thì chỉ có thể đi vào phá trận.

Thanh Linh ở lại bên ngoài phối hợp tác chiến, chúng ta và Hải Đường cùng nhau vào phá trận.”“Vâng, Cửu thúc các ngươi cẩn thận.”Vương Thanh Linh gật gật đầu, đáp ứng xuống.Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Diệp Hải Đường đi vào bên trong cốc.

Bọn họ vừa đi vào bên trong cốc, trước mắt chợt hoa, bọn họ xuất hiện ở trên một mảnh bình nguyên hoang vắng, trên đất đầy đá vụn.Một trận cuồng phong gào thét thổi qua, đá vụn trên đất đón gió bay lên, hóa thành năm tên hoàng sắc cự nhân hình thể thật lớn.Bên ngoài năm tên hoàng sắc cự nhân sáng lên vô số phù văn màu vàng, trên tay đều có một thanh hoàng sắc trường kiếm.Năm tên hoàng sắc cự nhân nhẹ nhàng vung thanh hoàng sắc trường kiếm trong tay lên, mộ trận tiếng xé gió vang lên.Chúng nó từ nhiều hướng khác nhau đánh về phía ba người Vương Trường Sinh, tốc độ rất nhanh.Vương Trường Sinh há miệng, một viên Sơn hải châu bay ra, xoay chuyển tròn, hào quang đạo trướng, vô số nước ở bên trong trào ra, hóa thành một lam sắc hà lưu chảy xiết, hướng mạnh về phía năm tên hoàng sắc cự nhân.Oành đùng đùng!Lam sắc hà lưu đánh bay năm tên hoàng sắc cự nhân ra ngoài, chúng nó trùng trùng ngã trên mặt đất, nhưng rất nhanh liền đứng lên, lại nhắm về phía ba người Vương Trường Sinh.Uông Như Yên mượn dùng Ô phượng pháp mục quan sát bốn phía.“Có ba chỗ mắt trận? Phía đông nam hướng ba khối cự thạch.”Uông Như Yên chỉ vào phía đông nam nói, mượn dùng Ô phượng pháp mục, nàng có thể nhìn thấy ba khối hoàng sắc cự thạch, phát ra ba đạo hoàng quang mỏng manh.Vương Trường Sinh muốn công kích ba khối cự thạch thì Diệp Hải Đường mở miệng ngăn cản: “Đợi một chút, Cữu cữu, Cữu nương.


Người cẩn thận quan sát một chút, người bày trận trình độ rất cao, ta ở bên ngoài đều không nhìn ra một chút dị thường.

Đây là thay đổi trận pháp, mắt trận có thể s không dễ dàng tìm như vậy được.”Uông Như Yên cảm thấy Diệp Hải Đường nói rất có đạo lý, điên cuồng rót pháp lực vào bên trong Ô phượng pháp mục.

Ánh mắt Ô phượng pháp đại trướng, nhìn lại bốn phía.Tất cả như bình thường, ánh mắt nàng liền chuyển qua năm tên hoàng sắc cự nhân, phát hiện hai chân của năm tên hoàng sắc cự nhân này hiện ra một chút hoàng quang mỏng manh.“Có năm chỗ mắt trận ở trên đùi của năm tên người đá, cộng lại có tám chỗ mắt trận.”“Hẳn là như vật, trừ phi đồng thời phá đi tám chỗ mắt trận.

Nếu ta đoán không sai, phá đi một chỗ pháp trận, sẽ tác động trận pháp mới, đây là Liên hoàn trận pháp.”Diệp Hải Đường gật đầu nói, vẻ mặt ngưng trọng.Năm tên hoàng sắc cự nhân vọt lại đây, Uông Như Yên khí tức tăng vọt, nhanh chóng tăng đến Nguyên anh kỳ.Một đạo tiếng đàn dồn dập vang lên, một đạo lam sắc âm ba dài mấy trăm trượng thổi quét ra, nhanh chóng xẹt qua chân năm tên hoàng sắc cự nhân cùng ba khối hoàng sắc cự thạch.Oành đùng đùng!Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, chân của năm tên hoàng sắc cự nhân bị vỡ ra, ba khối hoàng sắc cự thạch cũng biến thành bụi đất.Chợt hoa mắt, bọn họ xuất hiện ở bên trong một cái sơn cốc hẹp hòi, Vương Thanh Linh đứng ở cách đó không xa.“Cửu thúc, Cửu thẩm, Hải Đường biểu muội, các ngươi không có việc gì chứ?”Vương Trường Sinh lắc đầu nói: “Chúng ta không có việc gì, phía trước có khả năng còn có cấm chế.


Thanh Linh, ngươi ở bên ngoài, thuận tiện trợ giúp.”Vương Thanh Linh đáp ứng xuống, thủ ở bên ngoài.

Ba người Vương Trường Sinh nâng bước tiến vào bên trong sơn động, bọn họ thả ra hai con Khôi lỗi thú đi ở phía trước.Sơn động không lớn, uyển uốn lượn diên, kéo dài vào trong lòng đất.Không quá bao lâu, một cái hang đá lớn hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, âm phong từng trận.Vương Trường Sinh không tự chủ được lạnh run một cái, tay áo hắn run lên, Phệ hồn kim thiền bay ra, nó vuốt cánh, đánh về phía vách đá gập ghềnh.Phệ hồn kim thiền phun ra từng mảng lớn hỏa diễm màu vàng, đánh ở trên thạch bích.Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một mặt quỷ dữ tợn xuất hiện trên thạch bích, mặt quỷ kịch liệt giãy dụa, phát ra từng trận kêu thảm thiết nhưng không có tác dụng gì.Không quá bao lâu, một quỷ vật dữ tợn từ trên thạch bích bay ra, nhập vào rồi biến mất bên trong miệng Phệ hồn kim thiền..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi