THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Sư phụ!”Liễu Mị Nhi chú ý đến hướng Lâm Tư Nhược rơi xuống, ngọc dung đại biến.

Bấm niệm pháp quyết, quanh thân có vô số quang điểm hiện lên, hoá thành đoá hoa đủ mọi màu sắc.

Một trận cuồng phong thổi qua, đủ mọi đoá hoa đủ mọi màu sắc công kích tới cự ưng màu vàng và cự bức màu bạc.

Đủ mọi đoá hoa đủ mọi màu sắc nửa đường tập hợp lại, hoá thành hai thanh cự nhận ngũ sắc, phân biệt bổ về pía cự bức màu bạc và cự ưng màu vàng.Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, bấm niệm kiếm quyết, trên người bộc phát ra một cỗ kiếm ý kinh người.Phi kiếm của tu sĩ cấp thấp giống như bị lực hấp dẫn nào đó, đều bay về hướng Vương Thanh Sơn.

Hoá thành một con kiếm giao ngũ sắc cao hơn trăm trượng, mở ra mồm máu to.

Lộ ra một loạt răng nhọn đầy hàn quang, từ lưng kéo đến cổ có một loạt lợi thứ.“Đi!”Theo tiếng quát của Vương Thanh Sơn, kiếm giao ngũ sắc xoay quanh một cái, phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, đánh về phía cự bức màu bạc.Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam liếc mắt nhìn nhau, cho nhau một cái gật đầu.Một tiếng cầm dồn dập vang lên, bay ra một mảng lớn âm ba màu lam, thổi quét về hướng Lâm Tư Nhược.Trình Chấn Vũ biến đổi pháp quyết, bốn thanh phi kiếm màu vàng hào quang đại trướng.

Sau chớp nhoáng mơ hồ, hoá thành bốn con mãng xà với hình thể thật lớn, mở ra mồm máu to.


Cự mãng màu vàng là pháp lực biến hoá thành, đều không phải là thực thể.Iên tiếp vang lên tiếng gầm rú, cự nhận ngũ sắc và kiếm giao ngũ sắc bị đánh vỡ nát, cự bức màu bạc cũng tạm thời bị ngăn cản lại.Thân hình Lâm Tư Nhược chợ xẹt qua một dạo bóng đen.

Một con cự ưng thật lớn màu vàng chợt xuất hiện dưới thân nàng, một đôi trảo chộp tới đầu Lâm Tư Nhược.Quanh thân Lâm Tư Nhược sáng lên kim quang đủ loại màu sắc.

Một lớp màn hình ngũ sắc hiện ra giữa không gian trống rỗng, bảo bọc toàn bộ thân thể nàng ở bên trong.Lớp màn ngũ sắc trải rộng một đoá hoa, mỹ lệ vô cùng.Vang lên một tiếng trầm nặng, móng vuốt của cự ưng màu vàng bị lớp màn ngũ sắc ngăn cản.Một đạo âm ba màu lam nhanh chóng xẹt qua thân thể cự ưng màu vàng.

Cự ưng màu vàng phản ứng chậm nửa nhịp.

Nhân cơ hội này, Lâm Tư Nhược hoá thành một đạo độn quang, phá không mà đi.Cự ưng màu vàng muốn đuổi theo.

Sắc trời chợt trở nên tối ăm, một đoàn mây đen bao trùm mây đen mấy chục trượng xuất hiện ở trên đỉnh đầu nó, điện thiểm lôi minh.

Đông nghìn nghịt một mảng, làm cho người khác có một loại cảm giác áp lực.Tiếng lôi minh “Oành đùng đùng” vang lên, một mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra.

Mỗi một tia chớp màu bạc đều giống như một thanh lợi kiếm, hung hăng chém tới cự ưng màu vàng.Cự ưng màu vàng quá sợ hãi, giương cánh bay cao.

Hơn mười đạo tia chớp màu bạc chớp phách trên người nó, một mảng lớn lôi quang màu bạc bao phủ thân thể nó.“Xuân lôi thu yêu trận! Khởi.”Tiêu Diêu kiếm tôn quát khẽ một tiếng, trời cao truyền đến một trận gầm rú đinh tai nhức óc.

Khiến cho mảng tai của một bộ phận yêu thú cấp thấp đau đớn.Chỉ thấy mây đen kịch liệt quay cuồng, mấy trăm đạo tia chớp thô to bằng cánh tay người trưởng thảnh bay ra.

Hoá thành một cây lôi kiếm thật lớn màu bạc, nhập vào bên trong lôi quang.

Từ đó truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lôi quang đại trướng.Tiếng lôi minh “Oành đùng đùng” không ngừng vang lên, từng đạo lôi kiếm thô to màu bạc từ bên trong mây đen bay ra, nhập vào lôi quang.Lôi quang màu bạc chợt vỡ tạc ra.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trên trời truyền đến.

Một đạo khí lưu mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng khuếch tán.


Trời cao xuất hiện một đoàn nấm vân thật lớn màu vàng.Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi bị khí lưu mạnh mẽ thổi bay ra ngoài, hộc không ít màu, lục phủ ngũ tạng giống như bị chấn vỡ.Trong mắt hai người tràn đầy hoảng sợ.

Một gã Yêu tộc Nguyên Anh kỳ cứ như vậy tự bạo?Một tiếng tê minh quái dị đến cực điểm vang lên, Yêu tộc giống như thuỷ triều rút vậy, nhanh chóng bỏ chạy thối lui.

Mấy trăm vạn yêu thú cấp thấp cũng rút lui về phía sau.Oành đùng đùng!Trên trời cao truyền đến tiếng nổ chấn thiên động địa.

Một yêu thú màu bạc có hình thể thật lớn rơi từ trên cao xuống, thân thể bị chém thành hai đoạn.Vương Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía trời cao thì thấy Yêu tộc Nguyên Anh kỳ đều bắt đầu chạy trốn.

Nhiều Yêu tộc mình dầy vết thương, khí tức uể oải.“Giết, một trận dẹp yên Yêu tộc.”Tiêu Diêu kiếm tôn hét lớn một tiếng, thu hồi phi kiếm, bay về hướng Nguyên Anh kỳ Yêu tộc.Thấy một màn như vậy, chúng tu sĩ sĩ khí tăng vọt, đều truy kích Yêu tộc.Yêu tộc dựa vào đại trận phòng tủ, nhưng căn bản không ngăn được thế tiến công mạnh mẽ của tu sĩ Nhân tộc.

Đám người Tiêu Diêu kiếm tôn quyết tâm tiêu diệt Yêu tộc, điên cuồng công kích trận phá.

Sau nửa canh giờ, đại trận hộ thành bị đánh tan.

Nguyên Anh kỳ Yêu tộc toàn bộ dùng Truyền tống trận rời khỏi.

Bán yêu Kim Đan kỳ chạy trốn khắp nơi, người tu tiên giết vào Diệt tiên thành.


Một bên chém giết yêu thú, một bên đoạt lấy tài nguyên tu tiên.Vương Thanh Sơn nhìn vẻ mặt hưng phấn của người tu tiên, chau mày.

Hắn cảm thấy thật không thể tưởng tượng, hai tộc nhân yêu tranh đấu mấy năm.

Hai bên không phân cao thấp, Yêu tộc bị bọn họ đánh tan thì còn có thể lý giải.

Sau khi mở ra đại chiến, Yêu tộc cho dù địch không lại cũng không bại nhanh đến như vậy.

Chẳng lẽ Yêu tộc cố ý bị thua?Nhìn bộ dáng bán yêu không có người chỉ huy chạy trốn tứ phương, cũng không giống như đang làm bộ.

Trình Khiếu Thiên đã sớm lợi dụng Truyền tống trận rời khỏi.Đại đa số người tu tiên đều chìm đắm ở bên trong vui sướng, truy kích bán yêu và yêu thú cấp thấp.

Vương Thanh Sơn không truy kích kẻ địch..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi