THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Chuyện này về sau hẳn nói.

Cửu thúc Cửu thẩm còn chưa quay về, không có sự cho phép của chúng ta, không cho ngươi tuỳ tiện rời khỏi Thanh Long đảo.

Cẩn thận làm việc, Cửu thúc Cửu thẩm ở tập kích quấy rối địch ở hậu phương, làm ổ của kẻ địn giảo long trời lở đất.

Nói không chừng sẽ nhắm vào tộc nhân Vương gia chúng ta.”“Vâng, tôn nhi ghi nhớ trong lòng.”Vương Hữu Vi liên thanh đáp ứng, chu dù Vương Thanh Linh không nói, hắn cũng sẽ không tự tiện rời khỏi phường thị.Vương Thanh Linh đang muốn nói thêm chút gì đó, một tiếng động tĩnh rất nhỏ từ bên trong lòng Diệp Hải Đường truyền đến.

Diệp Hải Đường lấy ra một ô hắc sắc pháp bàn, mày liễu hơi nhíu.“Làm sao vậy? Hải Đường biểu muội, xảy ra chuyện gì?”Vương Thanh Linh thân thiết hỏi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trước khi rời khỏi, dặn dò Vương Thanh Linh chiếu cố cho Diệp Hải Đường.Diệp Hải Đường lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, có một vị đạo hữu hẹn ta gặp mặt, đàm một chút việc.”“Nếu gặp được chuyện gì phiền toái không giải quyết được, ngươi nhớ nói rõ cho chúng ta.

Chúng ta là người một nhà, Thanh Long thượng nhân chính mồm hứa hẹn, nếu chúng ta gặp được huyện gì phiền toái không giải quyết được, có thể mời hắn hỗ trợ.”“Đúng vậy! Biểu cô, tổ phụ tổ mẫu lập hạ công tích lớn như vậy, nếu thật sự có ngươi làm khó dễ ngươi, ngươi không phải sợ.


Cứ nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi.”Vương Thu Minh lên tiếng nói phụ hoạ.Diệp Hải Đường cười gật đầu nói: “Yên tâm đi.

Nếu thật sự gặp phải chuyện khó, ta sẽ nói với các ngươi.

Được rồi, ta còn có việc, các ngươi từ từ tán gẫu.”Nhìn bóng lưng Diệp Hải Đường rời khỏi, Vương Thanh Linh nhíu mày, nhìn Vương Thu Minh dặn dò nói: “Thu Minh, trong khoảng thời gian này ngươi để ý Hải Đường biểu muội một chút, đừng để cho nàng một mình rời khỏi phường thị.

Chỉ cần nàng không rời khỏi phường thị liền không thành vấn đề.”“Đã rõ.

Thập cô.”Vương Thu Minh không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Chuyện này đối với hắn không có là việc gì khó.“Tốt rồi, Hữu Vi.

Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chiến sự còn chưa có chấp dứt, không cần nạp nhiều thê thất, cũng không cần thế lực khác đồng ý.

Cuối cùng ta cảm thấy tin tức có sai sót.”Vương Thanh Linh cau mày nói.

Theo nàng biết, từ lúc khai chiến tới nay, Nguyên anh tu sĩ chiến tích trọng đại có tám người.Công Tôn Ưởng, nguyên anh sơ kỳ, chém giết ba Nguyên anh dị tộc.Phượng Vũ tiên tử Diệp Nhu Nhi, Nguyên anh trung kỳ, hải ngoại ngũ tiên chi nhất chém giết ba gã Nguyên anh kỳ dị tộc, làm bị thương nặng ba gã Nguyên anh kỳ dị tộc.Hoàng Phủ Duệ, Nguyên anh trung kỳ, xuất thân Hoàng Phủ thế gia mười đại thế gia, chém giết ba gã Nguyên anh kỳ dị tộc, là bị thương nặng năm tên Nguyên anh kỳ dị tộc.Vạn kiếm tiên lữ Lý Thụy cùng Nam Cung Phù Nguyên anh sơ kỳ, hai người là kiếm tu, song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Bọn họ xuất thân từ Vạn Kiếm môn, chém giết bốn gã Nguyên anh kỳ dị tộc.Mục Thu Minh, Nguyên anh trung kỳ, trưởng lão Tứ Hải môn, chém giết năm tên Nguyên anh kỳ dị tộc.Bắc hàn lão Nhân Phương Hồng, đứng đầu hải ngoại ngũ tiên, Nguyên anh hậu kỳ, chém giế sáu gã Nguyên anh kỳ dị tộc, làm hai gã Nguyên anh kỳ Yêu tộc bị thương.Nhật Nguyệt cung nhật cung cung chủ Đỗ Sưởng, Nguyên anh hậu kỳ, chém giế bảy tên Nguyên anh kỳ dị tộc, làm ba gã Nguyên anh kỳ Hải tộc bị thương nặng.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tuy là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng lại có thể giết mười một Nguyên anh kỳ dị tộc, đứng hàng thứ nhất? Nội tình Vương gia căn bản kém hơn so với các thế lựuc lớn.

Diệp Như Nhi và Phương Hồng là Nguyên anh tu sĩ thành danh nhiều năm.


Mặt khác sáu người đều xuất thân từ mười đại môn phái Nam Hải.

Chiến quả của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quá lớn.Mộc tú vu phong tất tồi chi.

Vương Thanh Linh cảm thấy có người cố ý phát tán lời đồn, ý đồ phủng sát Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Đại chiến còn chưa chấm dứt, bên trong Nhân tộc liền chuẩn bị nội chiến, Vương Thanh Linh thực phản cảm loại hành động này.

Nhưng mà nàng xem thường, quản không được thế lực phát tán tin tức, đành phải ước thúc tộc nhân.“Tin tức sai lầm? Ta nghe Âu Dương đạo hữu nói, đây là chính là lời của thất thúc tổ hắn, hẳn là không có giả được!”Vương Hữu Vi kinh nghi nói, nhưng đây là công lao thật, êm đẹp, vì cái gì mà nói dối chiến tích?”“Phủng sát, tổ phụ tổ mẫu biểu hiện như vậy rất đáng chú ý, thế lực khác không cao đều không nhìn được.

Đến lúc đó, Vương gia chúng ta xuất hiện mấy con lạp chuột thỉ, sẽ bị kẻ địch phóng đại vô hạn.

Cái này cũng là vì chúng ta hỏi đến chuyện nguyên nhân ngươi nạp thiếp.

Mộc tú lâm phong tất tồi chi, nổi bật lớn không là chuyện gì tốt.”Vương Thu Hồng tận tình khuyên bảo nói, hắn cũng không tin Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có được chiến quả lớn như vậy, làm người nghe kinh sợ.Vương Hữu Vi cẩn thận nhất tưởng, dọa ra một trận mồ hôi lạnh, hắn hơi nhất thời do dự.


Đem quá trình mình bất ngờ có được một khối giao huyế thạch nói một lần.

Hắn ý thức tính nghiêm trọng vấn đề, không dám sơ ý.“Đây là cơ duyên của ngươi, ngươi cấp linh thạch, không phải cường mua cường bán.

Không có gì, ngươi nên an phận một chút, kàm việc cẩn thận một chút, để tránh bị người nhéo roi.”“Vâng, Thập cô, khối giao huyết thạch vẫn là giao cho Thập cô đi.

Dù sao tôn nhi cũng không dùng được.”Vương Hữu Vi lấy ra giao huyết thạch, đưa cho Vương Thanh Linh.Vương Thanh Linh khoát tay áo cười nói: “Không cần, đây là cơ duyên của ngươi, tự ngươi giữ đi.”Vương Hữu Vi biết được tính tình của Vương Thanh Linh, nói một không hai.

Nàng tuyệt đối không có hứng thú với luyện khí tài liệu.

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đấy, lấy ra một thanh sắc ngọc hạp, bên trong có hai ngân sắc trùng noãn lớn bằng quả trứng chim..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi