THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Oành đùng đùng!Tường gió màu xanh bị hoả cầu màu đỏ tạp vỡ nát.

Cự hổ màu đỏ công kích về phía Vương Hoa Phong.Hai tay Vương Hoa Phong bấm quyết, nhẹ nhàng điểm về phía cự hổ màu đỏ, thấp giọng quát: “Phong phược thuật, khởi.”Cự hổ màu đỏ có cảm giác toàn thân căng chặt, giống như có một bàn tay to vô hình bắt được thân thể nó, nó không thể động đậy.Nó phát ra tiếng gầm giận dữ, toản thân nổi lên mảng lớn hoả diễm, khôi phụ tự do.Cuồng phong nổi lên bốn phía, mấy chục đạo thanh quang vụt nhanh đến, c ắm vào mặt đất phụ cận cự hổ màu đỏ.Cự hổ màu đỏ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó chợt xuất hiện bên trong một không gian xám xịt, cuồng phong gào thét.Cuồng phong tru yêu trận, trận pháp bậc ba sơ cấp, đây là trận pháp Diệp Hải Đường cho Vương Hoa Phong.

Ngoại trừ Cuồng phong tru yêu trận, còn có mấy bộ trận pháp thuộc tính khác, nhưng uy lực không bằng Cuồng phong tru yêu trận.Oành đùng đùng!Cự hổ màu đỏ điên cuồng công kích trận pháp, vang lên từng trận tiếng gầm rú thật lớn.Pháp lực trong cơ thể Vương Hoa Phong rất nhanh cạn kiệt.

Không qua bao lâu, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn vội vàng ăn vào một viên thuốc màu máu, sắc mặt nháy mắt khôi phục hồng nhuận.


Khí tức tăng vọt, nhanh chóng tăng lên Trúc cơ tầng chín.Nhiên huyết hoàn, có thể kích hoạt tiềm lực trong khoảng thời gian ngắn, tăng lên mấy tiểu cânhr giới.

Sau đó sẽ có một đoạn thời gian suy yếu.

Vương Thanh Kỳ cho Vương Hoa Phong một lọ Nhiễm huyết hoàn, chất lượng tốt hơn so với Nhiễm huyết hoàn những Luyện đan sư khác luyện chế.Huyễn yêu tháp tầng thứ ba, Vương Anh Kiệt đứng ở một toà đại điện rộng lớn.

Năm con yêu thú bậc một thượng phẩm mãnh liệt công kích Vương Anh Kiệt.Vương Anh Kiệt chỉ là Luyện khí tầng sáu, đối mặt với công kích của yêu thú bậc một thượng phẩm có chút cố hết sức.“Làm người nên tự lượng sức, lấy tu vi hiện tại của ngươi, cố gắng tiến vào cửa này, chính là tự tìm chết.”Tham âm của Vương Mạnh Bân chợt vang lên, hắn khống chế Huyễn yêu tháp, có thể biết rõ ràng tình huống của mỗi một người tiến vào vượt ải.Vương Anh Kiệt cắn chặt răng nói: “Cha mẹ gọi ta là Vương Anh Kiệt, chính là vì hy vọng tương lai ta có tiền đồ, trở thành nhân tài kiệt xuất của gia tộc.

Cha mẹ ta còn đang ở trên trời nhìn ta! Ta nhất định có thể.”Tay hắn lấy ra một tấm da thú màu đỏ, mặt trên có một đồ án hình bạch tuột.Đây là linh phù bậc hai thượng phẩm, có thể huyễn hoá ra Ly hoả chương thượng phẩm bậc hai để đối địch, cũng có thể sử dụng nhiều lần.

Là Vương Thanh Linh ban cho Vương Anh Oánh, chúc mừng việc này lấy tứ linh căn tiến vào Trúc cơ.

Vương Anh Oánh cho tổ phụ Vương Vinh Lý, Vương Vinh Lý lại đưa vào tay Vương Anh Kiệt.Vì có thể chen vào ba mươi người đứng đầu bảng, Vương Anh Kiệt liều mạng, đây là con bài chưa lật lớn nhất của hắn.Hắn ném ra linh thú phù, hồng quang chợt loé, phù triện hoá thành một con bạch tuột lớn màu đỏ lớn bằng cái núi nhỏ.

Bạch tuộc màu đỏ vung xúc tua, chuẩn xác đánh lên người năm con yêu thú, dễ dàng chụp nát đầu chúng nó.Mặt Vương Anh Kiệt lộ vẻ vui mừng, hắn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt.


Chợt xuất hiện bên trong một toà đại điện giống có hình dáng tương tự.

Bên trong có một con cự ưng màu đỏ, một con cự giải màu xanh và một con cự mãng màu vàng.Ba con yêu thú bậc hai hạ phẩm vọt tới, Vương Anh Kiệt vội càng khống chế bạch tuột màu đỏ nghênh đón.Oành đùng đùng!Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, bạch tuột màu đỏ nghênh chiến ba yêu thú con bậc hai hạ phẩm.Tầng thứ tám, Vương Quý Quân sử dụng chín thanh phi kiếm màu lam, vây quanh năm con yêu thú bậc hai thượng phẩm.“Kiếm trận, khởi.”Cùng với tiếng quát khẽ của Vương Quý Quân, trời cao chợt nổi lên mưa nhỏ.

Nước mưa nửa đường chợt hoá thành kiếm khí màu lam, bổ lên trên người năm con yêu thú.Nàng tu luyện là Diễn thuỷ kiếm kinh, Vương Thanh Sơn nhiều lần chỉ điểm nàng.

Nàng được tộc nhân khác gọi là Vương Thanh Sơn thứ hai.Đối mặt với kiếm khí màu lam dày đặc, năm con yêu thú bậc hai thượng phẩm căn bản không thể ngăn cản được.

Lục tục ngã xuống vũng máu, thi thể hoáa thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.“Chất nhi muốn vượt ải tầng chín, mong rằng Mạnh Bân thúc thành toàn.”Vương Quý Quân chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó xuất hiện tại một đại điện giống vậy.

Lúc này, đối thủ của nàng là một con cự hà màu xanh lớn bằng ngọn núi nhỏ.Vương Quý Quân không dám sơ ý, vội vàng sử dụng chín thanh phi kiếm màu xanh nghênh đón.Chan trước nàng vừa đi, Vương Hữu vi đã xuất hiện ở tầng thứ tám.Vương Hữu Vi cầm trên tay một cây chiết phiến có linh quang lưu chuyển không ngừng, ánh mắt kiên định.


Hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt, có hai Nguyên Anh tu sĩ đang xem, hắn thân là hậu nhân của Vương Trường Sinh, đương nhiên phải có biểu hiện tốt.Năm con yêu thú bậc hai thượng phẩm vọt tới, phong kín đường lui của Vương Hữu Vi.Vương Hữu Vi không chút hoang mang, lấy ra một cái hồ lô màu lam linh khí bức người.

Đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Một lớp hàn khí trắng xoá tuôn ra, con cua màu xanh dính vào một chút, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần kết băng.Băng nguyệt hồ, pháp bảo sơ hình, là Vương Thu hồng dùng điểm cống hiến đổi cho Vương Hữu Vi.Có một kiện pháp bảo sơ hình trong tay, hắn tiến vào tầng thứ chín không có vấn đề gì.Bên ngoài Huyễn yêu tháp, một đạo thanh quang bay ra từ tấng chín, rất nhanh rơi xuống mặt đất.Vương Trường Sinh đưa tay chụp, một bàn tay màu lam mênh mông chợt xuất hiện, kéo thanh quang về trước người Vương Trường Sinh.Thanh quang chợt tắt, chính là Vương Hoa Phong.

Hắn ở tầng thứ chín chống đỡ được nửa khắc đồng hồ, đã thực không sai lầm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi