THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Lão giả áo bào đỏ uống một ngụm rượu, nấc rượu một cái, giải thích: “Như Yên, cái này cũng không trách thúc, thúc bảo bọn họ rèn một khối tinh thiết luyện ngàn lần, bọn họ làm việc qua loa, dẫn tới thúc luyện khí thất bại, thúc không thể không tự mình trông bọn họ, vị tiền bối này là! ”“Vị này là Vương Trường Sinh Vương đạo hữu, Vương đạo hữu là luyện khí sư bậc hai cháu mời, về sau mọi người nghe hắn phân phó làm việc.

Vương đạo hữu, vị này là Uông Thư Xung thập bát thúc của ta.

”Uông Thư Xung dùng tay áo bào chùi miệng, cười nói: “Thì ra là Vương tiền bối, Vương tiền bối nếu không chê, ngồi xuống uống với lão hủ hai chén.

”Vương Trường Sinh mỉm cười, uyển chuyển từ chối: “Không được, lần sau đi! Ta hôm nay chỉ tới nhìn một cái, rồi sẽ có cơ hội.

”Ở dưới Uông Như Yên dẫn dắt, Vương Trường Sinh tới phòng luyện khí.

Có hai gian phòng luyện khí, kích thước không khác lắm, bên trong đều bày ra một tòa trận pháp Cách Âm Trận bậc một, tránh cho luyện khí bị quấy rầy.

Xem xong bố trí phòng luyện khí, Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm đôi câu với Uông Như Yên, cáo từ rời khỏi.

Ra khỏi Linh Binh các, Vương Trường Sinh cũng chưa quay về chỗ ở, mà là đến thẳng Thiên Vân các.


Vương Thanh Trạch ở dưới Vương Trường Sinh bức bách, tìm việc làm ở trong thành Thương Lan.

Hắn căn bản chưa từng chịu khổ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tìm hơn hai tháng cũng chưa tìm thấy công việc thích hợp.

Vương Trường Nhân tư chất cũng không tốt, hắn giống với Vương Trường Tinh, sớm đã ra ngoài làm việc, chăm chỉ chịu khó, có ánh mắt, giỏi về quan sát sắc mặt giọng nói, hắn rất nhanh đã ở Thiên Vân các tìm được một công việc, cũng kiếm một công việc cho Vương Thanh Trạch.

Vương Thanh Trạch ở trong tộc từng đọc không ít tri thức phương diện linh dược, phụ trách giới thiệu tài liệu luyện đan cho khách, bổng lộc mỗi tháng bốn khối linh thạch, bao ăn bao ở.

Vương Trường Nhân đối với lĩnh vực tài liệu luyện khí tương đối quen thuộc, phụ trách giới thiệu tài liệu luyện khí cho khách.

Vương Trường Huy làm tiểu nhị ở một cửa hàng gạo, bán linh cốc.

Vương Minh Chiến và Vương Minh Tiêu phụ trách thuê cửa hàng, cách vài bữa lại chạy tới chỗ quản lý hỏi.

Vương Trường Sinh tính đi Thiên Vân các thăm Vương Trường Nhân cùng Vương Thanh Trạch một chút, xem bọn họ làm thế nào.

Thiên Vân các là cửa hàng nguyên vật liệu lớn nhất thành Thương Lan, làm ăn rất tốt, người tu tiên ra vào Thiên Vân các tương đối nhiều.

Đại sảnh sáng ngời rộng rãi, trên giá hàng cao cao bày đầy lá bùa để trống, phù huyết, linh mộc, lông yêu thú, những thứ này đều là tài liệu chế phù.

Mười mấy người phục vụ đang chiêu đãi khách nhân, nhìn qua làm ăn rất tốt.

Lầu hai bán ra tài liệu luyện đan, Vương Thanh Trạch chính là làm việc ở lầu hai, Vương Trường Sinh còn chưa tới lầu hai, đã nghe được một đợt tiếng khắc khẩu kịch liệt.

Vương Trường Sinh nhíu mày, tới lầu hai, hắn phát hiện tiếng khắc khẩu đến từ một đoạn quầy, không khéo là, Vương Thanh Trạch đứng ngay phía sau quầy này, vẻ mặt kích động.

Một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi đứng ở trước quầy, cầm trên tay một cây nhân sâm màu xanh, vẻ mặt đầy sự tức giận.

Nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ màu xanh, bên hông giắt một cái hồ lô màu xanh, sắc mặt hơi tái nhợt, khí tức trên người uể oải, tựa như có thương tích trong người.


Nhìn linh khí dao động trên thân nam tử trung niên phát ra, hiển nhiên là một tu sĩ Trúc Cơ.

“Ta rõ ràng là cần năm cây sâm Thanh Dương cùng ba cây sâm Thanh Vân, ngươi thế mà lại đưa cho ta ba cây sâm Thanh Dương cùng năm cây sâm Thanh Vân, sâm Thanh Dương là tài liệu luyện đan bậc hai trung phẩm, sâm Thanh Vân là tài liệu bậc một thượng phẩm, chênh lệch một phẩm cấp, ngươi thế này không phải lừa người ta sao! Phải trả lại linh thạch.

”Nam tử trung niên hổn hển nói.

Sâm Thanh Dương và sâm Thanh Vân có chút tương tự, không cẩn thận phân biệt thật sự dễ nhầm.

“Tiền bối, ngài lúc ấy không nhìn rõ, dựa theo quy định của Thiên Vân các chúng ta, rời khỏi quầy, chúng ta không đổi nữa.

”Vương Thanh Trạch kiên trì giải thích.

Trong cửa hàng tương đối bận rộn, hắn một ngày làm việc sáu canh giờ, tiếp đãi rất nhiều khách nhân, gần đây lượng tiêu thụ sâm Thanh Dương rất không tệ, chính hắn cũng đã quên ngày hôm qua bán bao nhiêu sâm Thanh Dương.

“Hừ, ý của ngươi là, ta một tu sĩ Trúc Cơ ăn no rửng mỡ, cố ý chạy tới lừa ngươi? Ta là khách hàng quen thuộc của Thiên Vân các, mỗi lần cần mua tài liệu, ta đều mua ở Thiên Vân các của các ngươi, ta đối với Thiên Vân các là tương đối yên tâm, lúc này mới chưa kiểm tra, không ngờ các ngươi cửa hàng lớn coi thường khách, gọi kẻ có thể làm chủ ra.

”Nam tử trung niên càng lúc càng lớn tiếng, dẫn tới nhiều người vây xem.

Đúng lúc này, một mỹ phụ trung niên ngoài ba mươi từ lầu ba đi xuống.

Mỹ phụ trung niên nhìn thấy nam tử trung niên, trên mặt nặn ra một nụ cười, khách khí nói: “Thiếp thân là Trần Như Ý chưởng quầy Thiên Vân các, vị đạo hữu này, ai trêu chọc ngươi? Phát hỏa lớn như vậy?”Nam tử trung niên lập tức nói một lần tình huống sự việc, lấy ra một tờ giấy, đưa cho mỹ phụ trung niên, chỉ vào Vương Thanh Trạch nói: “Trần phu nhân, ta cũng là khách quen của Thiên Vân các, ngươi xem mà xử lý, đây là biên lai hắn viết cho ta.


”Trần Như Ý nhìn thoáng qua nội dung bên trên, đưa chứng từ cho Vương Thanh Trạch hỏi: “Là ngươi viết à!”Ánh mắt Vương Thanh Trạch đảo qua, gật gật đầu.

“Tạm thời dừng buôn bán, lập tức kiểm kê sâm Thanh Dương cùng sâm Thanh Vân tồn kho, thẩm tra sổ sách.

”Mỗi lần bán ra hàng hóa, nhân viên cửa hàng phụ trách bán ra hàng hóa sẽ viết hai phần chứng từ, một phần cho khách hàng, một phần giữ lại đối chiếu sổ sách.

Không qua bao lâu, Trần Như Ý đã điều tra xong, thừa hai cây sâm Thanh Dương, thiếu hai cây sâm Thanh Vân.

Nhân viên cửa hàng có nhiều tới hơn mười vị, bọn họ đều từng bán sâm Thanh Dương và sâm Thanh Vân, cho dù là bọn họ mắc lỗi, cũng không có khả năng khéo như vậy, vừa vặn nhiều thêm hai cây sâm Thanh Dương cũng thiếu hai cây sâm Thanh Vân, hiển nhiên, Vương Thanh Trạch làm việc sơ ý, việc này hắn cần chịu toàn bộ trách nhiệm.

“Ta đã nói mà! Chính là lỗi của ngươi, còn không thừa nhận.

”“Vị đạo hữu này, dựa theo quy củ Thiên Vân các chúng ta, hàng hóa rời khỏi quầy, không thể đổi, đương nhiên, việc này sai ở Thiên Vân các chúng ta, thiếp thân đêm nay ở Bách Hương lâu làm chủ, bồi tội cho ngài, ngài thấy được không?”Sắc mặt nam tử trung niên giãn ra nói: “Nể mặt Trần phu nhân, việc này bỏ qua ở đây, nhưng Trần phu nhân, các ngươi về sau tuyển người tuyển kẻ thông minh một chút, người làm việc qua loa như vậy, lần sau đừng chiêu mộ vào.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi