THANH LIÊN CHI ĐỈNH

Triệu Ngọc Tuệ thở dài một hơi. Tuy nói Triệu gia hiện tại có hai tu sĩ Trúc cơ, nhưng thế hệ trẻ tuổi tư chất quá kém. Tương lai khẳng định sẽ gặp thời kì nguy hiểm, bởi vậy nàng mới muốn Ngưng Hương ở lại trong tộc, tương lai toạ trấn gia tộc.

Triệu Tử Hằng là con trai nhỏ của Triệu Ngọc Tuệ, được nàng sủng ái, cho nên mới có thể lên làm gia chủ.

Thông qua chuyện này của Vương gia, Triệu Ngọc Tuệ phát hiện Triệu Tử Hằng không thích hợp làm gia chủ. Xem ra muốn tìm cơ hội tuyển một vị gia chủ khác.

Phòng nghị sự, Vương Minh Viễn đang cùng Vương Hoài Nhân đàm phán. Vương Trường Sinh may mắn được tham dự, nhưng hắn không có tư cách lên tiếng.

“Minh Viễn huynh, chúng ta đã điều tra xong. Đều là vì Tống gia từ trong chia rẽ, ta tin nhầm tiểu nhân, suýt nữa gây ra đại hoạ. Tống Tử Dương thật đáng chết, đúng là một tên tiểu nhân.”

Lưu Hoài Nhân lộ ra bộ dáng đau đớn vô cùng, giống như Lưu gia cũng là người bị hại vậy.

Vương Minh Viễn trong lòng nhẹ nhõm thở phào, trên mặt lộ ra một chút tươi cười nói: “Nếu là hiểu lầm, làm sáng tỏ là tốt rồi.”

Thi thể Vương Diệu Lương còn để ở từ đường, nếu không phải vì đại kế của gia tộc. Vương Minh Viễn sẽ không cho Lưu Hoài Nhân một khuôn mặt tươi cười.

Lưu Hoài Nhân thở dài một hơi, giọng điệu uyển chuyển: “Tuy là hiểu lầm, nhưng Thập nhất đệ bất hạnh chết thảm. Gia quyến Thập nhất đệ vẫn còn theo ta nháo loạn một hồi. Không để cho ta một cách nói tốt, ta cũng không tiện ăn nói cùng bọn họ.”

“Hoài Nhân huynh, lời này ngươi nói là có ý gì? Vương gia chúng ta đã chết ba vị tộc nhân, ta làm thế nào để cho gia quyến của bọn họ câu trả lời?”

Đuôi lông mày Vương Minh Viễn nhíu chạt, lạnh lùng nói.

Người thiện lương bị khi dễ, ngựa hiền bị người cưỡi. Giải hoà đã là nhượng bộ lớn nhất của Vương gia. Nếu lại bồi thường cho Lưu gia. Đừng nói là tộc nhân Vương gia khác, Vương Minh Viễn là người đầu tiên không đáp ứng.

Việc này là Lưu gia đuối lý, bây giờ còn muốn Vương gia bồi thường. Vương Minh Viễn chắc chắn sẽ không đáp ứng, Lưu gia đây là thừa dịp đánh cướp.

Một khi Vương gia nhận sai, Lưu gia chỉ sợ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lưu Hoài Nhân mìm cười giải thích: “Minh Viễn huynh, việc này là hiểu lầm, ai cũng không muốn như vậy. Nhưng cũng phải có một cái cách nói chứ! Không lẽ để cho gia quyến Thập nhất đệ nói là Vương gia giết chết đệ ấy. Như vậy, đối với mọi người cũng không tốt.”

Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng lửa giận hừng hực, nắm tay siết chặt. Lưu gia giết ba người Vương gia, còn muốn có cái cách nói? Đây là cảm thấy Vương gia dễ bắt nạt.

Giờ khắc này, Vương Trường Sinh sâu sắc cảm nhận được, ý tứ của câu nói, nhà yếu bị người khinh.

“Cách nói! Ngươi nghĩ muốn cách nói gì?”

Vương Minh Viễn đuôi lông mày nhíu chặt, không chút khách khí nói.

“Nghe nói Vương gia các ngươi ở Tiên Duyên thành có mấy cái cửa hàng. Nếu có thể chuyển nhượng một cái cho Lưu gia. Vậy tất cả đều dễ nói chuyện. Hai nhà chúng ta hợp tác buôn bán, trên đường đi nếu gặp tà tu, Thập nhất đệ bất hạnh gặp nạn. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Nghe xong lời này, trong lòng Vương Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, cho dù mỏ đá không phải mỏ khoáng mà là linh mạch. Lưu gia quyết tâm cùng hai nhà Tống, Tôn đối phó Vương gia, Vương Minh Viễn cũng không có biện pháp nào.

Nếu là Vương gia cùng Lưu gia, hai nhà hợp tác, thì sẽ là bằng hữu. Bằng hữu của kẻ địch là kẻ địch. Tống, Tôn, Lưu, liên minh ba nhà cũng tự sẽ sụp đổ. Chỉ có thật sự có ích, Lư gia mới cam tâm tình nguyện thu tay lại.

Tu tiên giới là một địa phương cá lớn nuốt cá bé. Cho dù Lưu gia đuối lý, cũng không dễ dàng thu tay lại.

“Mấy gian cửa hàng là của tổ tiên để lại, là tổ nghiệp của chúng ta, không có khả năng bán trao tay. Nếu không sau này, khi qua trăm tuổi, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.”

Vương Diệu Tổ vể mặt giận dữ.

“Di trượng, chúng ta cũng không có ý cưỡng bức. Nếu giá cả không quá đáng, chúng ta đều có thể thương lượng.”

Vương Minh Viễn nhíu mày nói: “Hoài Nhân huynh, nếu có thể bán cửa hàng đi, không phải cũng rất tốt sao? Vì sao ta phải bán cho người Lưu gia?”

“Nếu đã là hợp tác, tự nhiên sẽ là hai bên cùng có lợi. Chúng ta có thể bán cho Vương gia một gian cửa hàng ở Thiên Hà phường thị. Thiên Hà phường thị là đại phường thị đệ nhất Ninh Châu. Triệu gia ở Thiên Hà phường thị cũng chỉ có một gian cửa hàng, không có khả năng sẽ bán cho các ngươi. Lưu gia chúng ta có bốn gian, bán cho Vương gia một gian cũng không phải là không thể. Ý của ngươi như thế nào?”

Vương Minh Viễn vẻ mặt khinh thường: “Thiên Hà phường thị là đại phường thị đệ nhất Ninh Châu, cũng không phải là đệ nhất đại phường thị của Đại Tống. Dòng người của Tiên Duyên thành nhiều hơn Thiên Hà phường thị không chỉ chục lần. Có tính như thế nào, cũng là Vương gia chúng ta chịu thiệt.”

“Nói như vậy, việc này không thương lượng nữa?”

Lưu Hoài Nhân sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu dần phai nhạt xống dưới.

Vương Minh Viễn do dự một lát: “Ở Tiên Duyên thành chúng ta có một gian tạp hoá, có hai tầng. Có thể để cho các ngươi thuê lầu hai, mọi người cùng nhau hợp tác kinh doanh. Làm trao đổi, các ngươi có cửa hàng nào có hai tầng, cũng có thể cho chúng ta thuê. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Không thành vấn đề, nhưng chúng ta đối với Tiên Duyên thành lạ nước lạ cái, đến lúc đó còn phải nhờ các ngươi chiếu cố chúng ta làm ăn. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ ở Thiên Hà phường thị chiếu cố các ngươi làm ăn.”

Lưu Hoài Nhân nghĩ nghĩ, cất lời.

“Thành giao, hợp tác vui vẻ.”

Vương Minh Viễn đáp ứng. Hai bên đều không buôn bán tổ nghiệp, cũng có thể tiêu tan hiềm khích, hợp tác kinh doanh.

Kế tiếp, hai người cùng nhau thảo luận đến quy mô cửa hàng, tiền thuê hàng năm. Hơn một canh giờ sau mới tan họp.

Hai nhà đều đem một tầng lầu các cho thuê, thời gian một trăm năm. Bởi vì dòng người Tiên Duyên thành nhiều hơn so với Thiên Hà phường thị, tiền thuê của Lưu gia phải trả nhiều hơn một tí.

Trở lại chỗ ở, Lưu Hoài Kiệt nhịn không được, oán giận nói: “Đại ca, ngươi việc gì phải lùi một bước. Thái độ của ngươi cứng rắn một chút, Vương Minh Viễn có lẽ cũng sẽ đáp ứng thôi.”

“Chuyện làm ăn, không có khả năng ngươi muốn như thế nào thì sẽ như thế. Nói thật, kết quả thế này càng khiến cho ta hài lòng. Nếu là buôn bán tổ nghiệp, chuyện lớn như vậy, Tam thúc sẽ không đồng ý, còn phải thuyết phục một đám tộc lão. Cho thuê kỳ hạn một trăm năm, hắc hắc, nếu là ngày sau Vương gia xuống dốc. Vương gia sẽ dám cùng chúng ta đòi tiền thuê? Đồng dạng, nếu là Lưu gia chúng ta xuống dốc. Chúng ta cũng không dám cùng Vương gia đòi tiền thuê. Dòng người Tiên Duyên thành rất nhiều, chúng ta khẳng định có thể bán linh quá với giá tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi